Vẫn biết lão mẹ nhà mình tà ác nhưng Kiến Vũ cũng thật không ngờ bà lại tà ác tới đẳng cấp đó!Lẽo đẽo đi theo sau lão mẹ, trong khi lòng hắn không ngừng gào thét đòi một lời giải thích thì lão mẹ nhà hắn vẫn cứ thảnh thơi ôm tay lão ba nhà hắn đi thăm thú biệt thự, khiến hắn chẳng khác nào một con chó nhỏ bị trêu đùa.
"lão mẹ ~~~~".
Ngáng trước đường đi của lão mẹ, mặc dù rất kích động nhưng Kiến Vũ lại lắp bắp không biết nói sao: "Con sai rồi mà. Mẹ nói cho con biết rốt cuộc mọi việc là thế nào, sao mẹ lại biết con không phải... không phải...".
Thấy thằng con run rẩy nói, Thẩm Nhược Hy cuối cùng cũng thu lại tâm tư tà ác của mình, vỗ vỗ khuôn mặt lạnh lẽo của con: "Thằng bé ngốc nghếch này, đứa con mà mẹ rứt ruột đẻ ra, nó biến đổi thế nào chẳng lẽ mẹ còn không nhận ra".
"Lão mẹ." Kiến Vũ ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Thả tay chồng mình ra, kéo thằng con lại, Thẩm Nhược Hy xuống lầu đi vào phòng khách, sau khi ngồi xuống, bà thở mạnh ra rồi nói: "Sau khi thằng nhóc ấy gặp chuyện không may, tất cả các bác sĩ đều bảo nó đã chết não, không có khả năng sống tiếp. Nhưng mà trái tim của nó vẫn đập".
Nghĩ đến khoảng thời gian đó, đôi mắt của Thẩm Nhược Hy lại phiếm hồng, Phùng Kiến Minh liền ôm lấy bà. Đột nhiên cảm thấy cực kỳ áy náy, Kiến Vũ không dám nhìn mặt nữ thần, hắn cúi thấp đầu, song ngay lúc ấy, đầu hắn liền bị gõ cho một cái, ngẩng đầu nhìn lại, là lão mẹ.
"Ta không tin thằng con vĩ đại như thế của ta sẽ chết, sau khi náo loạn một hồi ở bệnh viện, bọn họ còn bảo thằng nhóc của ta đã trở thành người sống thực vật" Thẩm Nhược Hy lau nước mắt nơi khóe mi, cười nói, "Tuy vậy, ta tin nó sẽ không chết, linh hồn của thằng bé chắc chắn chỉ chạy đến một nơi nào đó mà thôi, bằng không thì vì sao trái tim của nó vẫn đập".
"Đợi suốt một năm, đến một ngày não của thằng bé đột nhiên có phản ứng, ta biết là thằng con của ta đã trở lại. Hà, hiện tại nhớ lại bộ dạng đần thối ra của mấy lão bác sĩ, ta lại muốn cười a. Bọn họ làm thật nhiều cuộc kiểm tra cho ngươi, luôn miệng nói kỳ tích, kỳ tích. Tuy não của ngươi đã có phản ứng nhưng mà mãi ngươi vẫn không chịu mở mắt. Cũng vào lúc này lại có chuyện kỳ lạ xảy ra, ấy là ngươi mặc dù vẫn đang hôn mê nhưng cứ không ngừng khóc, miệng thường lẩm bẩm cái gì đó, ta dán tai lại nghe vài lần cuối cùng mới nghe ra là "Vương Thanh". Ta rất buồn bực a, ngươi rõ ràng thích Lục Tiểu Phụng hơn Vương Thanh Xuy Tuyết mà, sao tự nhiên sau một năm chạy ra ngoài chơi ngươi lại quay sang thích Vương Thanh Xuy Tuyết vậy à?".
Kiến Vũ bị lão mẹ chọc cho cười, trong ánh mắt của Vương Thanh tràn ngập sự kính nể cùng cảm kích từ tận đáy lòng dành cho vị nữ sĩ xinh đẹp này.
Thẩm Nhược Hy đảo mắt nhìn qua Vương Thanh rồi lạnh lùng nói: "Tuy mỗi ngày ta đều niệm cho thằng nhóc nhà ta xuyên qua nhưng khi ấy ta vẫn chưa nhận ra rằng Kiến Vũ của ta bị xuyên thật. Về sau ta quay lại nhà lấy quần áo cho ngươi tắm rửa, ngẫu nhiên nghe được tin tức nói "Vương Thanh" cái gì đó. Khoảng thời gian ấy ta đặc biệt mẫn cảm với hai từ này nên lập tức quay ra nhìn, nhưng đáng tiếc, đài truyền hình Bắc Kinh chỉ điểm qua mấy tin quốc tế, thế là ta lên mạng tra, vừa tra cái quả nhiên liền ra được "Vương Thanh" còn có cả cái tên "Sở Uý" ngu ngốc kia".
Kiến Vũ há to mồm, cuối cùng cũng hô lên hai tiếng khiến hắn khá lúng túng: "Lão mẹ! Con chỉ hơi xúc động thôi chứ đâu có ngốc".
"Rất là ngốc" Thẩm Nhược Hy không chút khách khí, "Cậu ta không cần ngươi thì ngươi đi tìm một người tốt hơn cậu ta trăm lần làm cho cậu ta tức chết, "thiên nhai hà xử vô phương thảo hà tất đan luyến nhất chi hoa"?".
[1] một câu trong "điệp luyến hoa" của Tô Đông Pha tạm dịch là thiên nhai nơi nơi đều là cây cỏ tươi tốt, xuân sắc khôn cùng; việc gì phải luyến tiếc đơn phương một cọng cỏ, ý nghĩa sâu xa của nữ thần thì anh em có thể tự hiểu.
"Dì" có người kháng nghị.
Thẩm Nhược Hy trừng mắt liếc nhìn Vương Thanh một cái, tiếp tục giải thích: "Sau đó ta mới kiểm tra thời gian, nếu tính không sai thì thời gian mà Sở Uý chết với thời gian não ngươi có phản ứng chỉ hơn kém nhau có hai mươi giây. Ta liền lớn mật suy đoán, thằng nhóc Kiến Vũ nhà ta bị xuyên vô. Hơn nữa tính cách của ngươi tuy rất giống Kiến Vũ nhưng vẫn có vài chỗ bất đồng. Lúc ngươi đói bụng, ta nấu thử bát mì cà chua trứng cho ngươi; nếu là thằng nhóc đó thì nó nhất định sẽ yêu cầu cho thêm thịt khô, cho hai quả trứng, lòng đỏ trứng không được chín quá, muốn cho thêm rau nhưng không được là rau diếp, muốn cái này, không muốn cái kia, nói chung là một lô một lốc yêu cầu, đúng là khiến người ta phát điên mà".
Kiến Vũ suýt nữa nhảy dựng lên: "Lão mẹ! mẹ hơi quá đáng rồi đấy! Thì ra mỗi lần mẹ nấu mì cho con đều là đang thử con!".
Nữ thần nào đó đúng lý hợp tình nói: "Mỗi lần ngươi đều ăn ngon như thế nên ta cứ nghĩ ngươi thích ăn mì cà chua trứng".
Dương Nhi cười không ngừng, chêm thêm câu: "Hắn có thể cãi nhau với tôi nhưng ông lại không thể. Hơn nữa, mặc kệ tôi bắt nạt ông thế nào ông cũng không phản kháng".
Ai oán, Kiến Vũ biến thành oán nam.
Thẩm Nhược Hy gật gật đầu: "Mọi việc đại khái là như thế, chi tiết nhỏ thì nhiều lắm. Hơn nữa bằng chứng rõ ràng nhất là thằng nhóc kia mỗi khi về đến nhà là liền trốn ta càng xa càng tốt trong khi ngươi lại cứ chui đầu vào lưới".
"Ai bảo đấy là chui đầu vào lưới?" một thằng nhóc khác bất mãn.
"Thằng nhóc ấy sợ ta lại bắt nó thuộc cái gì hoặc học cái gì đó, do vậy có cơ hội là nó trốn đi liền" chưa bao giờ từng cho rằng mình làm sai, Thẩm Nhược Hy cũng bất mãn.
Lúc này, rất ít khi bình luận điều gì lúc vợ con mình đang nói chuyện, Phùng Kiến Minh đột nhiên mở miệng: "Kiến Vũ, ta với mẹ ngươi không phải vì thân thể Kiến Vũ mà ngươi chiếm dụng nên mới thương yêu ngươi mà bởi vì ngươi chính là đứa con ruột, là đứa con thứ hai của chúng ta".
"Lão ba".
Phùng Kiến Minh ôm sát người vợ đột nhiên có chút thương tâm của mình, nói: "Lúc trước mẹ ngươi mang thai vốn là song sinh, tuy nhiên đứa nhỏ thứ nhất sau khi sinh ra không lâu liền chết non, Kiến Vũ là em trai. Cho nên lúc Kiến Vũ gặp chuyện không may, ngươi lại xuất hiện khiến ba mẹ cảm thấy đứa nhỏ kia đã quay trở lại. Tính cách của ngươi với Kiến Vũ rất giống nhau, lại thực hiếu thuận, thực ngoan, ta và mẹ ngươi sở dĩ lừa ngươi là vì mong ngươi có thể sử dụng một thân phận khác để sống thực hạnh phúc vui vẻ. Chờ sau khi ngươi dứt bỏ được phiền muộn, chúng ta sẽ nói mọi chuyện cho ngươi".
"lão ba, lão mẹ..." Kiến Vũ ôm lấy hai người, tất cả mọi người ở đây đều rưng rưng nước mắt.
Thẩm Nhược Hy nhéo nhéo lỗ tai của thằng con: "Ngươi xuyên được tới đây thế này nên ta cũng tin rằng Kiến Vũ nhất định cũng xuyên thủng tới một góc lịch sử nào đó, thằng nhóc ấy không ở trái đất này thì cũng ở trái đất khác".
Kiến Vũ nức nở nói: "Vâng, Kiến Vũ nhất định cũng giống con, cũng tham gia môn thể thao vĩ đại xuyên qua".
Thẩm Nhược Hy vui mừng nói: "Ta đã chuẩn bị suốt hơn mười năm cho khoảnh khắc xuyên qua này của thằng nhóc ấy, hiện giờ nó nhất định vẫn đang hối hận vì không thuộc nhiều cổ văn hơn, vì không biết nhiều loại nhạc cụ hơn".
"Lão mẹ, Kiến Vũ đã biết rất nhiều rồi, như thế là đủ để em ấy dùng rồi".
"Không đủ, nó còn chưa học được cách chơi đàn accordeon, kiếm thuật phương Tây với cả mấy thứ Tây phương khác nữa, lỡ như nó xuyên tới châu Âu thời trung cổ thì sao? Tiếng Anh của nó khá tốt nhưng tiếng Pháp lại có vấn đề".
"Lão mẹ, Kiến Vũ làm gì không may tới mức như thế, cho dù em ấy có xuyên qua thì cũng như cá gặp nước mà".
Mẹ con nhà này liên tục gật đầu, hai con người vừa nãy vẫn còn chìm trong thương tâm hiện giờ đã bắt đầu quan tâm đến một vấn đề mới, đó là vấn đề của đồng chí Phùng Kiến Vũ, người mà giờ này không rõ là đã xuyên tới nơi nào. Phùng Kiến Minh nhìn hai người đang ôm nhau ngồi một chỗ, khuôn mặt đầy hạnh phúc. Vương Chính, Vương Lệ Hân và Dương Nhi thì không ngừng lau nước mắt, Vương Thanh đi tới cung kính cúi đầu.
"Chú, dì, cảm ơn hai người".
Thẩm Nhược Hy buông thằng con ra, đôi mắt lóe sáng: "Nếu cậu có thể đáp ứng cho thằng Kiến Vũ nhà tôi lên làm công hơn nữa cả đời cậu cũng không phản công thì tôi sẽ giao Kiến Vũ cho cậu".
Vương Thanh sửng sốt, Kiến Vũ rống lên.
"Lão mẹ!".
"Chính miệng ngươi nói ngươi muốn làm cường công còn gì".
"Lão mẹ ~~~".
"Chẳng lẽ ngươi thích làm thụ?".
"Lão mẹ ~~~, kính nhờ. Lão ba!" mặt người nào đó đã bị thiêu cháy.
"Ha ha, ha ha a".
"Kiến Vũ! Làm công, làm công, tôi ủng hộ ông".
"Dương Nhi!".
Không hiểu công thụ là cái gì, Vương Chính cùng Phùng Kiến Minh chỉ ngây ngô cười, đã được Thẩm Nhược Hy huấn luyện hai ngày, Vương Lệ Hân hết nhìn con mình rồi lại nhìn con nuôi, nhìn xem ai thích hợp làm thụ hơn.
Bữa tiệc sinh nhật buổi tối diễn ra hết sức vui vẻ náo nhiệt, số người tham gia tuy không nhiều nhưng không khí buổi tiệc vẫn thực ấm áp. Sau khi nói ra hết những điều vốn chôn giấu kỹ trong lòng, mọi người đều thực nhẹ nhõm, ngay cả thọ tinh Thẩm Nhược Hy hôm nay cũng phá lệ hưng phấn, không ngừng lôi ông chồng ra khiêu vũ cùng với mình. Người đẹp Dương Nhi cũng kiếm được một nạn nhân để khiêu vũ với mình, đó chính là ông bạn trai trên danh nghĩa của cô, Kiến Vũ. Thật hiếm có khi nào Vương Thanh lại không ghen khi thấy người yêu của mình vừa cười vừa ôm lấy người đẹp như thế này. Anh chỉ lẳng lặng ngồi một chỗ, chuyên chú nhìn nhất cử nhất động của Kiến Vũ.
Vào lúc chiếc bánh sinh nhật mười tầng cực kỳ to được đầu bếp đẩy ra, đôi mắt Thẩm Nhược Hy phiếm hồng. Được chồng cùng con trai vây quanh, bà nói ra nguyện vọng của mình.
"Thứ nhất, mong tất cả mọi người bình an, khỏe mạnh".
"Thứ hai mong Kiến Vũ cả đời không bị phản công".
"Thứ ba..." Thẩm Nhược Hy nói ở trong lòng nguyện vọng thứ ba sau đó hít một hơi thổi tắt nến.
Kế tiếp chính là lúc chia bánh ngọt, Phùng Kiến Minh nhỏ giọng hỏi vợ: "Nhược Hy, ước nguyện thứ ba của em là gì vậy?".
"Em mong Kiến Vũ ở thế giới kia được hạnh phúc, tìm được thằng công tốt".
Phùng Kiến Minh sửng sốt hai giây, ôm lấy vợ của mình, nở nụ cười. Công cũng tốt, thụ cũng tốt, nam cũng tốt, nữ cũng tốt, chỉ cần yêu là được.
"Ưm! Ư a! Thanh.... a!".
Hai người ở trên giường đang kịch liệt vận động. Kiến Vũ quỳ áp người xuống giường tiếp nhận sự công kích mãnh liệt ở đằng sau. Dương Nhi ở cách vách. Bên này Kiến Vũ cắn chặt chăn, vất vả áp xuống kích tình không ngừng trào dâng trong người.
Vương Thanh một tay vỗ về chơi đùa nơi tinh tế ấy của Kiến Vũ, một tay siết lấy thắt lưng của hắn, đầu lưỡi không ngừng liếm mút dọc theo sống lưng hắn. Bỗng ngay lúc ấy, anh đột nhiên ngừng lại, rút dục vọng của mình ra. Lập tức tê liệt ngã xuống giường, Kiến Vũ kỳ quái nhìn lại, muốn đổi tư thế sao?
Vương Thanh tách hai chân Kiến Vũ ra, nhìn lên nơi đang dâng trào của hắn, sau một hồi, anh mê muội khàn khàn hỏi: "Kiến Vũ, có muốn làm công không?" Kiến Vũ cực kỳ kinh ngạc, nhìn vào đôi mắt đối phương, hắn lắc đầu.
"Vì sao? cậu không muốn à?" Vương Thanh hạ thấp người xuống sát thân thể hắn, liếm cắn lên cổ của hắn.
Kiến Vũ liên tục thở dốc, qua một lúc, hắn đáp: "Làm tình là vì yêu, trên hay dưới chỉ là thứ yếu. Thanh, kỳ thật tôi rất bài xích hỗ công. Như thế này tôi cảm thấy đã là rất tốt, tôi có thể cảm nhận được tình yêu của cậu dành cho tôi trong lúc làm".
Vương Thanh giúp đỡ dục vọng của mình chậm rãi tiến vào trong cơ thể của Kiến Vũ, hôn lên người hắn, không tiếp tục nói những điều vô nghĩa nữa. Màn nóng bỏng bị tạm dừng ban nãy nay lại tiếp tục được trình diễn, chỉ khác ở chỗ lúc này nó diễn ra mãnh liệt hơn nhiều.
Cách vách, lỗ tai của hai người nào đó đang dính sát vào tường, thỉnh thoảng thở dài.
"Ta nói Kiến Vũ là thụ mà nó cứ cãi chày cãi cối".
"Nhưng Vương Thanh cũng không quá cường, Kiến Vũ sao lại cam tâm để anh ta áp như thế?".
"Thế nên mới bảo Kiến Vũ ngốc, thằng nhóc ngốc nghếch. Thừa dịp Vương Thanh còn chưa khỏe hẳn phải nhanh chóng áp đảo cậu ta chứ".
"Kiến Vũ gầy quá, Vương Thanh mà phản kháng lại một cái thì thẩn nào cậu ta cũng bị áp lại".
"Nếu ở cổ đại thì tốt rồi".
"Vì sao ạ?".
"Cổ đại có sinh tử dược, cho Kiến Vũ ăn, chúng ta có thể chân chính nhìn thấy nam nhân sinh con là như thế nào".
"A! Dì ui, dì ác quá à".
"Thế sao con lại hưng phấn như vậy?".
"Hí hí. Kiến Vũ sinh con, a a, tuyệt quá à".
Thiếu niên đang bị áp đột nhiên rùng mình một cái. Ngày hôm sau hắn không hiểu vì sao lão mẹ với Dương Nhi cứ nhìn chằm chằm vào bụng mình với ánh mắt khiến người ta nổi gai ốc như thế.