Editor: Yulmi2704
Tô Bối xoay một vòng cũng không nhìn thấy bóng dáng người đàn ông kia đâu, trong lòng buồn bực, quay người chạy lại chỗ cửa sổ xem đã xảy ra chuyện gì.
Mới chạy được hai bước đã nhìn thấy người đàn ông kia đi ra từ chỗ khúc quanh.
Anh ngồi trên xe lăn, tất cả mọi di chuyển đều dựa vào hai cánh tay đang lăn bánh xe. Tô Bối ngẩn người ngạc nhiên, hai chân người này có tật nên không thể đi lại được.
Cô sóc bay Tô Bối cẩn thận suy nghĩ một chút, tự đặt bản thân vào hoàn cảnh của anh, cuối cùng cả người run rẩy một chập.
Nếu không thể chạy cũng không thể bay, lại còn không có đồng loại ở bên cạnh giúp đỡ thì cô chắc chắn sẽ chết.
Tô Bối đồng cảm nhìn người đàn ông, thật may người này còn có rất nhiều người chăm sóc.
Đáng thương biết bao.
Tô Bối cảm thấy mình phải có trách nhiệm chăm sóc cho đôi chân bất tiện của người đàn ông kia, cô bèn chạy về chỗ đặt chiếc lá, sau đó dùng sức kéo đi.
Hồ Thừa Nghị nhìn thấy thức ăn đặt trên lá cây, đôi mắt khẽ động, nhớ lại hành động của vật nhỏ này ngày hôm qua, có thể đoán được nó đang có ý đồ gì đó.
Chẳng lẽ còn sợ bẩn sao?
Thông minh như vậy, không phải là tiểu yêu tinh trong núi đấy chứ.
Hồ Thừa Nghị cầm những thứ kia lên, đặt trên chân mình, đưa tay về phía Tô Bối: "Vật nhỏ, có muốn vào biệt thự ở cùng ta không?"
Tô Bối đứng cách trước mặt anh khá gần, đương nhiên là cô nghe rất rõ rang những lời người đàn ông này vừa nói.
Đôi mắt to mở lớn nhìn anh, thầm nghĩ người đàn ông này có dáng vẻ rất cô đơn. Mỗi ngày đều ngồi trên xe lăn, ở bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cũng không có ai nói chuyện cùng...
Mặc dù cô cũng chỉ có một mình, nhưng ngày nào cũng đi tìm thức ăn dự trữ cho nên mỗi ngày trôi qua đều rất phong phú. Hơn nữa trong rừng cũng có vài loài động vật sẽ nói chuyện với cô.
Tô Bối suy nghĩ một chút, mặc dù người đàn ông này rất đáng thương, nhưng cô cũng không thể ngay lập tức đồng ý ở chung với anh. Từ nhỏ Tô Bối đã được dạy không được tùy tiện tin tưởng loài người.
Thật ra thì cô cảm thấy trừ loài người ra thì bất kỳ loài động vật nào có lòng dạ xấu xa cũng không được tin. Tô Bối nói với Hồ Thừa Nghị: "Anh... đừng vội, chúng ta cứ làm bạn bè trước đã."
Cuối cùng còn vô cùng vui vẻ kêu lên một tiếng.
Đáng tiếc Hồ Thừa Nghị nghe không hiểu, mà hiểu được mới là lạ ấy. Nhìn vẻ mặt vật nhỏ kia cũng không giống không đồng ý, Hồ Thừa Nghị nhìn bóng lưng Tô Bối rời đi, khẽ thở dài một tiếng, dù sao cũng chỉ là một cón sóc bay hoang dã, không thể nào thân thiết với con người ngay được.
Chẳng qua là vì mùa đông sắp tới, không biết nó có đến căn biệt thự này chơi nữa không.
Sau khi rời khỏi biệt thự, Tô Bối vô cùng kích động đi tìm Tùng Kê.
Nó đang đào bới, tìm kiếm côn trùng bên dưới mấy chiếc lá ẩm ướt trên mặt đất.
Tô Bối chạy nhanh tới, nhảy quanh người nó một vòng: "Vừa nãy, vừa nãy con người nói muốn nuôi tôi."
Tùng Kê ngẩng đầu lên, nói: "Loài người ư?"
Tô Bối gật đầu, vô cùng hưng phấn, sau lại hơi ngượng ngùng nói: "Nhưng tôi chưa từng nuôi loài người bao giờ, nên không biết cách..."
Tùng Kê kêu lên một tiếng, đột nhiên không biết nói gì. Cái gì mà gọi là nuôi loài người cơ chứ?
Nhưng nó còn chú ý đến một chuyện khác: "Cháu không nói lắp nữa rồi sao?"
"A?" Tô Bối giật mình, vừa nãy cô không chú ý, bây giờ vừa nhắc tới thì giọng nói lại đứt quãng: "Tôi, tôi không chú ý tới..."
Tùng Kê đẩy đẩy chân Tô Bối, nói: "Không sao, ta chỉ biết loài người nuôi chúng ta, chứ chưa nghe chúng ta nuôi loài người bao giờ."
Tô Bối ngẩng đầu lên, có chút kiêu ngạo: "Bác thử ra khỏi rừng mà xem... xem một chút đi. Cha tôi... là người được mẹ tôi nuôi dưỡng đấy thôi! Bọn họ... ở bên nhau... sau đó sinh... sinh ra tôi."
Chuyện Tô Bối vừa nói quá kỳ lạ, Tùng Kê không khỏi muốn cười lên. Khác loài làm sao có thể ở bên nhau được?
Tô Bối thấy Tùng Kê không tin, cũng không thèm giải thích, nói nhiều cô sẽ là người chịu thiệt.
Dù sao người kia muốn ở cùng cô cũng chứng tỏ anh có cảm tình với cô, mặc dù người ta rất tốt nhưng cô vẫn phải suy nghĩ cẩn thận đã.
"Chẹp chẹp." Tô Bối vừa nói vừa nhìn Tùng Kê: "Bác nên ra ngoài nhiều... nhiều một chút... để mở rộng tầm mắt."
Tô Bối đập nát thế giới quan bao lâu nay của Tùng Kê xong thì trở về ổ đi ngủ.
Hôm nay thật mệt chết đi được.
Giấc mơ hôm nay không khác lắm so với hôm trước.
Hồ Thừa Nghị nói: "Sao mi có thể tự do đi lại ở chỗ ta như thế?"
Tô Bối run rẩy: "Nhưng..."
Anh còn nói: "Ta muốn ăn mi."
Tô Bối muốn tặng anh đồ ăn để xin tha, kết quả người đàn ông kia bắt cô về biệt thự, nói: "Từ nay mi sẽ ở đây cùng với ta!"
Tô Bối bị dọa sợ tỉnh lại, cuộn tròn người lại lăn lộn xung quanh.
Thời tiết đã trở nên lạnh hơn, mấy đêm nay Tô Bối luôn bị lạnh đến không ngủ được, cô nhìn cái hốc cây của mình, quyết định khi nào trời sáng sẽ sửa sang lại một chút.
Trên mặt đất có rất nhiều lá cây ẩm ướt, những thứ này đều không phải thứ Tô Bối muốn tìm, cái cô muốn là lá non của cây thông. Tùng Kê nhìn Tô Bối đào bới trong đống lá cây bèn hỏi: "Ấy, đang làm gì vậy?"
Tô Bối giải thích.
Tùng Kê thấy cái móng vuốt nhỏ nhắn của cô đang cố sức gạt đám lá cây trên mặt đất thì nói với sang: "Cháu đi theo ta, ta tìm cho."
Tô Bối cảm kích nhìn nó, Tùng Kê ngẩng đầu có chút đắc ý. Vì thế một con sóc chuột lẽo đẽo theo sau một con Tùng Kê tìm kiếm trong đống lá thông khô ráo.
Tô Bối muốn tìm loại lá thông non mềm, nhỏ xíu, nếu lấy loại lá già thì sẽ rất cứng, nằm lên cũng không cảm thấy ấm áp. Ngày đầu tiên cũng không tìm được bao nhiêu, Tùng Kê nói: "Ngày mai cháu lại tới đây tìm ta."
Tô Bối chớp chớp mắt, gật đầu: "Sau này tôi hái được quả thông... cũng... cũng sẽ cho chú ăn cùng!"
Tùng Kê từ chối. Sao nó có thể lấy đồ ăn của trẻ nhỏ cơ chứ?
Ngày thứ hai, Tô Bối dậy thật sớm, đứng dưới tán cây chờ Tùng Kê.
Nhưng đợi một lúc mà Tùng Kê vẫn chưa tới. Tô Bối hơi đói, nhả từ trong miệng ra một hạt thông, từ từ gặm.
Con Hồng Tước què chân bay tới, đậu trên cành cây kêu lên một tiếng. Tô Bối không hiểu nó nói gì, có lẽ nó muốn nói chuyện với cô, nhưng lại cố ý không để cho cô hiểu được.
"Này, có phải cô đang đợi con gà béo kia không?"
Tô Bối không muốn thấy nó, xoay người quay lưng lại.
Hồng Tước nói: "Đừng đợi nữa, hôm nay ta nhìn thấy nó bị người làm trong biệt thự bắt đi rồi. Có lẽ buổi tối sẽ có món cháo gà đấy."
Tô Bối vừa nghe đến đây bèn ngẩng đầu hỏi: "Không... lừa tôi chứ?"
"Cái con nhóc thối này, ta lừa gạt mi làm gì? Nếu không tìn thì mi đến ổ của nó mà xem, không có ai đâu."
Cho dù có thật hay không thì cô cũng phải đến biệt thự một chuyến. Tô Bối nhét hạt thông đang ăn dở vào miệng, sau đó chạy về phía biệt thự.
Hồng Tước lắc đầu nói: "Lại một người nữa đi chịu chết. Thật là ngốc quá."