Đáng Yêu

Chương 51: Phiên ngoại 1




Là một quân nhân khi nhìn thấy sinh mệnh trẻ tuổi mất đi trước mặt mình, Hồ Thừa Nghị không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Vậy nên anh đã quay lại, cố gắng chạy thật nhanh đến đó đẩy cô bé kia sang một bên.

Dù cơ thể có cứng rắn đến mấy thì anh cũng không thể chịu nổi cú va mạnh của ôtô, khi ngã trên vũng máu hình như anh nhìn thấy cô bé kia đang ngồi dưới đất khóc lớn.

Vẫn khóc được sao?

Vậy là không sao rồi.

Lúc tỉnh lại ở bệnh viện, Hồ Thừa Nghị nhìn bức tường trắng trên trần nhà. Tác dụng của thuốc tê vẫn chưa hết nên đầu óc anh rất mơ hồ.

Nơi này là phòng chăm sóc đặc biệt ICU, bác sĩ đã kiểm tra lại cơ thể anh, chỉ cần quan sát thêm mấy ngày nữa là anh có thể chuyển sang phòng bình thường.

Phần thương tích nghiêm trọng nhất là chân, anh không hề có tí cảm giác nào ở chân. Sau khi rời phòng chăm sóc đặc biệt, ông nội cũng không giấu giếm mà nói thẳng ra cho anh nghe.

Ngay cả khi cơ thể bây giờ của anh vẫn còn đang rất đau.

Quảng cáo

Report this ad

“Sau khi cháu đẩy cô bé kia sang một bên, đúng lúc đó có một chiếc xe máy chạy ngang qua, mặc dù chạy với tốc độ rất nhanh nhưng chỉ quẹt nhẹ cô bé kia thôi. Sau khi kiểm tra thì bác sĩ nói không có vấn đề gì cả.”

Hồ Thừa Nghị thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó hình như nhớ ra cái gì đó, anh cau mày lại. Nếu như anh đã cứu cô bé kia rồi, sao mấy ngày nay không thấy ba mẹ cô bé qua đây thăm anh nhỉ? Lòng người lạnh lùng vậy sao?

Ông nội nhìn rõ được thắc mắc trong lòng anh, ông giải thích: “Lòng người rất tham lam, giống như con rắn muốn nuốt lấy cả con voi, sau khi người nhà thấy cô bé không có chuyện gì thì bọn họ quay sang bắt đền chủ xe máy. Bọn họ còn đâm đơn kiện lên tòa án, bị can là cháu…”

Hồ Thừa Nghị bất ngờ.

Tại sao lại có anh?

Tình huống lúc ấy một người trưởng thành như anh bị đụng, nếu may mắn thì không sao, còn nếu xui xẻo thì sẽ chết người. Chứ đừng nói chi tới cô bé chưa được 10 tuổi.

“Ngã tư đó không có camera, chủ xe đâm cháu đã bỏ trốn rồi. Cũng không biết người nhà kia dạy cô bé đó kiểu gì, bây giờ nó quay sang nói cháu đã đẩy nó ra cho xe máy đụng.”

Ông nội vừa nói vừa đá chân, biểu hiện ra khí thế của mình.

Thực tế thì ở ngã tư đó, không có xe cộ qua lại. Anh nhìn theo đèn giao thông qua đường, lúc đó cô bé cầm theo quả bóng bay, vừa đi vừa chơi. Lúc anh đi tới đó thì cô bé đã đi được nửa đường.

Nếu không phải anh nghe thấy tiếng động mà quay đầu lại nhìn……

Nhưng dưới tình huống đó, cho dù không có camera thì sẽ không có khả năng dính líu đến anh.

“Vậy điều tra chân tướng đi ạ.” Hồ Thừa Nghị nói. “Cô bé kia nói như vậy sao?”

“Ba mẹ nó dạy rất tốt, cô bé chỉ nghe lời mỗi mình ba mẹ. Bây giờ nó đang rất sốc, mỗi lời nó nói ra đều gây bất lợi cho cháu.”

Ông nội nói tiếp: “Bọn họ đâm đơn kiện lên, nếu không tìm ra được tài xế xe ôtô đã bỏ trốn kia thì sẽ gây bất lợi cho cháu.”

“Luật pháp bên kia sẽ không tùy ý phán quyết đâu.” Hồ Thừa Nghị nói.

Bây giờ trong lòng anh thật sự rất khó tiếp nhận thông tin này.

“Nhưng mà ân huệ không thể làm cơm ăn được, nếu cả nhà cô bé kia vẫn nhất quyết cho rằng nếu cháu không đẩy nó ra, cô bé sẽ không bị xe ôtô đụng, mà cũng không bị xe máy quẹt vào. Bọn họ ra trước một chiêu thì bên chúng ta sẽ là người bị động.”

Hồ Thừa Nghị im lặng.

Tại sao mọi chuyện lại như vậy, rõ ràng là anh đã cứu cô bé đó. Phán đoán của anh từ trước tới giờ chưa bao giờ sai, hơn nữa anh đã chạy lại đẩy cô bé ra chỗ khác, khi chiếc xe đó cách cô bé chỉ còn lại 3 mét.

Dưới tình huống đó, cô bé kia chắc chắn sẽ không thoát được.

Ông nội Hồ vẫn nói: “Nhưng mà ba mẹ cô bé đã cân nhắc việc cháu là quân nhân, cũng được coi là nhân vật công chúng, nên bọn họ đề nghị hòa giải riêng. Điều kiện tiên quyết là phải đưa tiền bồi thường tâm lý cho cô bé kia.”

Khi nói đến tiền bồi thường, gương mặt ông nội hết sức mỉa mai.

“Ông nội, để cháu giải quyết chuyện này cho.”

Nhưng ông nội lại nói tiếp: “Bác sĩ nói may là chân cháu được cấp cứu kịp thời, sau này đi lại cũng không có gì khó khăn. Nhưng việc phục hồi lại những chức năng ở chân sớm nhất có thể mới là tốt nhất.”

“Nếu cháu không tự giải quyết được, ông sẽ giúp cháu giải quyết.”

“Vâng ạ.”

Trước khi ra ngoài, ông nội nói với Hồ Thừa Nghị nghỉ ngơi cho khỏe.

Sau khi đóng cửa lại, quản gia đi tới đỡ ông. Thấy Hồ Thừa Nghị không thể nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài, ông nội tức giận mắng chửi: “Đúng là một đám vong ân bội nghĩa, cháu trai tôi đã cứu con gái hắn, bây giờ lại quay sang vui vẻ đòi tiền bồi thường sao?”

“Ông chủ đừng nóng giận, chuyện này chưa đến ngõ cụt đâu.”

“Đương nhiên là tôi biết rồi, Hồ gia không thiếu số tiền đó, nhưng mà tôi rất tức giận. Nếu không phải Thừa Nghị nói tự mình giải quyết thì……”

“Trước tiên bây giờ phải tìm được tên tài xế kia đã, chắc chắn camera hành trình sẽ quay được mặt hắn.”

“Ừ, để tôi cho người đi tìm. Nhiều nhất là nửa tháng sẽ tìm ra, nếu hắn chạy trốn nhanh như vậy thì không thể chạy sang nước ngoài đâu. Hồ gia không bao giờ thiếu chút tiền bồi thường cho tên tài xế đó, vậy nên nhất định phải tìm ra chiếc xe.”

Bởi vì nước L thường xuyên xảy ra tranh chấp với nhau, tất cả phương tiện cơ giới ở đây đều phải lắp camera hành trình. Video trong camera sau 30 ngày mới mất toàn bộ.

“Tôi nhìn thấy hẳn là gia đình kia bị người khác xúi giục nên mới làm như vậy.” Quản gia nói ra suy nghĩ của mình.

“Nói trắng ra là không có lương tâm thôi. Hy vọng Thừa Nghị không để lại áp lực trong lòng.”

Hồ Thừa Nghị bị thương trên đùi, anh phải ngồi trên xe lăn đi gặp cô bé mình cứu ngày trước.

Ba mẹ của cô bé cứ nhất quyết ngồi bên cạnh, đôi mắt bọn họ nhìn chòng chọc anh, sợ anh sẽ làm hại con của bọn họ lần nữa.

Thật là buồn cười.

“Mấy người muốn thế nào?” Hồ Thừa Nghị nói.

Giọng nói của anh không có một chút cảm xúc nào trong đó, cực kỳ lạnh lùng.

Cô bé kia nhìn anh, sau đó lại lặng lẽ trốn sau lưng ba mẹ. Hôm nay nhìn lại thì thật là nực cười. Cô bé không bị gì cả, bây giờ quay sang ép anh phải đưa tiền bồi thường.

Một bên là đứa trẻ bị thiệt thòi, một bên là người có tiền như anh. Chỉ cần có một người đứng ra dẫn dắt dư luận, chắc chắn thanh danh của anh sẽ mất hết.

Người phụ nữ kia nói trước: “Nini nhà chúng tôi bị sốc không nhẹ, bác sĩ nói sẽ sinh ra mấy vấn đề tâm lý. Nhưng mà chúng tôi đã cân nhắc đến chân anh… sẽ rất bất tiện khi ra ngoài, cho nên chúng tôi đồng ý hòa giải riêng.”

Hồ Thừa Nghị nhìn vệ sĩ bên người mình, đây là người do ông nội sắp xếp cho anh.

“Bắt hai người bọn họ lại.”

Vệ sĩ nhanh chóng áp chế được hai vợ chồng.

Cô bé kia khóc lớn, Hồ Thừa Nghị nói: “Cháu tới đây đi.”

Cô bé ấy vẫn đứng khóc.

Hồ Thừa Nghị lạnh giọng nói: “Nếu cháu không đi tới đây, tôi sẽ cho người đánh ba mẹ cháu.”

Cô bé khóc thút thít đi tới, cả người run rẩy.

Hồ Thừa Nghị nhìn cô bé, cuối cùng anh vẫn dịu dàng nói: “Cháu nói chú nghe nào, lúc ấy chú cứu cháu hay là hại cháu?”

Không biết ba mẹ đã nói cái gì với cô bé, nghe Hồ Thừa Nghị hỏi vậy, cô bé lắp ba lắp bắp nói: “Là chú đẩy cháu.”

Hồ Thừa Nghị nhìn cô bé, đôi mắt của anh rất sắc bén khiến cô bé rợn cả tóc gáy.

“Đi thôi.” Hồ Thừa Nghị nói.

Hai vợ chồng kia thấy vệ sĩ buông mình ra, mà Hồ Thừa Nghị cũng không có định đánh người, bọn họ lớn giọng nói: “Cậu đừng có hối hận.”

Đây là lần đầu tiên Hồ Thừa Nghị ngồi trên xe lăn, anh không quen điều khiển xe, suýt chút nữa là không dừng xe lại được.

Anh không xoay người lại, cũng không bố thí ánh mắt cho bọn họ.

“Là ai kêu mấy người làm vậy?” Hồ Thừa Nghị hừ một tiếng. “Tôi sẽ khiến bọn họ thân bại danh liệt, mà mấy người không lấy được một xu nào.”

Thậm chí còn phải trả giá cho lòng tham của mình.

Hồ Thừa Nghị ngồi trong phòng khách tầng 1 của biệt thự, nơi này không có cửa sổ sát đất nên anh chỉ có thể nhìn phong cảnh bên ngoài xuyên qua cửa sổ.

Anh vẫn ngồi ở đó nhìn từ sáng đến trưa, đến khi quản gia kêu ăn cơm anh mới cử động cơ thể.

“Cậu cả, nên dùng cơm trưa rồi.”

Ông ấy đã ở nhà chính mấy chục năm rồi, có thể nói ngoại trừ thời gian 4 năm Hồ Thừa Nghị đi làm lính ra, những thời gian khác đều là ông ấy nhìn anh lớn lên.

Thẳng bé này khó khăn lắm mới trở về từ biên giới, vậy mà bây giờ gặp phải phiền phức này.

Thường thì những thứ hạ gục quân mình không phải là họng súng của quân địch mà là sự phản bội từ chính phe ta.

Mặc dù ông cụ đã căn dặn những người khác không được bàn về chuyện này nữa, nhưng cuối cùng vẫn có vài người lắm mồm. Hơn nữa cũng có vài người không thành thật, bọn họ hận không thể vạch vết sẹo của Hồ Thừa Nghị ra để cho nó ướt đẫm máu.

Dù ông nội nói là sẽ không giúp anh giải quyết, nhưng mà ông mới là người phí nhiều tâm tư nhất.

Ông đã tra ra được chuyện gia đình kia có lòng tham, vấn đề là còn một người khác đứng sau họ muốn đánh sụp Hồ Thừa Nghị. Đánh sụp Hồ Thừa Nghị thì có lợi ích gì với nhà bọn họ chứ? Nhưng nếu Hồ Thừa Nghị không còn, vậy thì quyền thừa kế của Hồ gia lại bỏ trống.

Cho nên lần này không chỉ gặp phiền phức ở bên ngoài, mà còn cả bên trong.

Rất nhanh đã tìm được tài xế, dĩ nhiên là Hồ gia tìm được trước. Cảnh sát phía bên kia không có động tĩnh nào, thật ra còn có một gia tộc khác tìm kiếm tung tích tài xế, nhưng có ý gì thì trong lòng mỗi người đều rõ.

May mắn là xe không bị phá hủy. Camera hành trình trên xe vẫn rõ nét, không giống như những gì ba mẹ cô bé nói “Đứa bé không thể nào bị đụng được, là do Hồ Thừa Nghị cưỡng ép đẩy con bé ra gặp nguy hiểm.”

Chuyện này nếu xét về đạo đức, cho dù không điều tra được sự việc thì Hồ Thừa Nghị không sai chút nào. Còn nếu xét về pháp luật, đúng như ba mẹ cô bé nói thì Hồ Thừa Nghị sẽ bị truy cứu trách nhiệm.

Mà mục đích của hai vợ chồng này là tiền, bọn họ mở miệng ra đòi 3 triệu NDT*. Có lẽ bọn họ nghĩ mấy người nhà giàu xài tiền từ trên trời rơi xuống, là của cải bất chính.

*3 triệu NDT = 10.543.193.979 VNĐ

Sau khi xem qua camera hành trình, Hồ Thừa Nghị không tiết lộ tin tức gì. Anh lại gặp mặt ba mẹ cô bé một lần nữa.

Anh không nói chuyện này, mà chỉ hỏi cô bé.

“Thật sự là cháu còn muốn kiện chú đúng không?”

Đôi mắt của cô bé mang theo lòng căm thù nhìn anh, Hồ Thừa Nghị thẳng thắn nói: “Ba mẹ cháu làm chuyện này vì tiền, cháu còn bằng lòng trợ giúp cho bọn họ. Năm nay cháu 8 tuổi rồi, chú không tin là cháu không có ý thức tự chủ.”

Cô bé đó vẫn không chịu đổi ý.

Chính xác mà nói thì ba mẹ cô bé cũng không thay đổi quyết định. Thật sự không biết là người đứng sau lưng cho họ bao nhiêu tiền.

Hồ Thừa Nghị đề đơn kiện lên tòa án, bởi vì anh đã có đầy đủ bằng chứng. Hơn nữa còn có những luật sư ưu tú bên cạnh, ngoài ra anh còn khống chế được pháp luật muốn trợ giúp bên phía nguyên cáo kia. Dù không có luật sư thì anh vẫn sẽ là người thắng.

Cuối cùng ba mẹ cô bé kia cũng cầu xin tha thứ.

Thật ra là sau mấy ngày Hồ Thừa Nghị thắng kiện, bọn họ mới chịu tới. Nguyên nhân chủ yếu là do Hồ Thừa Nghị muốn công ty sa thải bọn họ.

Với lại nhân viên kiểu như vậy, chắc chắn bên công ty đó sẽ không muốn giữ lại.

Vì để nhận được sự tha thứ từ Hồ Thừa Nghị, bọn họ còn đem con gái theo. Cô bé bây giờ khác với lúc trước, cô bé mặc một bộ đồ dễ thương cẩn thận đi tới nắm góc áo Hồ Thừa Nghị, nói: “Chú ơi, cháu xin lỗi. Là do cháu nhớ lộn….”

Hồ Thừa Nghị lạnh nhạt nhìn cô bé, không đợi cô bé nói xong anh đã gỡ tay ra khỏi góc áo mình.

Nếu chỉ nói xin lỗi cho xong việc thì cần gì đến cảnh sát và luật pháp nữa.

Anh bảo người đuổi gia đình bọn họ ra ngoài.

Hai vợ chồng kia nói đứa trẻ không sai, là do bọn họ dạy bậy bạ. Đứa trẻ còn quá nhỏ, ba mẹ không có công việc thì sau này chuyện học hành của con bé rất khó khăn. Còn khuyên anh không nên phá hoại tương lai của đứa trẻ.

Hồ Thừa Nghị trả lời lại một câu: “Ừ, đáng lẽ ra ngay từ đầu tôi không cứu cô bé thì tốt hơn.”

Sau khi mọi chuyện kết thúc, Hồ Thừa Nghị không còn tinh thần chiến đấu như trước.

Trong nhà cũ nhiều người lời ra tiếng vào, cuối cùng ông nội đã quyết định để anh về biệt thự bên kia tĩnh dưỡng.

Thật ra ở nhà cũ hay là biệt thự, Hồ Thừa Nghị cũng không cảm thấy vui vẻ chút nào. Bây giờ anh đang rất mê mang, anh từng là một người lính vì bảo vệ biên giới mà đặt cược tính mạng của mình, dùng hết tinh thần nhiệt huyết để cứu người, vậy mà đổi lại anh bị thọc một đao sau lưng.

Đúng là đứa trẻ vô tội, nhưng ba mẹ cô bé lại quá yêu tiền, nên cô bé đã lựa chọn đứng về phía ba mẹ mình. Cô bé đã làm tổn thương người đã dùng mạng sống để cứu mình, bây giờ lại tới đây cầu xin tha thứ. Nhưng anh lại không muốn tha thứ cho bọn họ.

Cho đến một ngày nọ, một nhóc con ngu ngốc lao vào trong vòng tay anh, còn lấy hết quả thông trong miệng ra cẩn thận đưa cho anh.

Nhìn bộ dáng lấy lòng của nhóc con ấy, hình như tim anh đã bị ai đó nhẹ nhàng cào xé…