Nằm trên đùi Long Nghiễn, Phương Nguyệt Tầm ngay cả ngủ cũng mang hương vị ngọt ngào. Bởi vì buổi sáng hôm nay không có tiết học, cho nên cậu theo Long Nghiễn đến văn phòng. Từ sau khi thua vụ đánh cược, cái loại tư thế kỳ lạ gì đều bị hắn lừa gạt mang cậu ra mà thử nghiệm, vì nguyên nhân đó mà mỗi buổi tối đều bị tên nam nhân này gây sức ép đến nổi xương cốt, thắt lưng, đôi chân của cậu đều nhức mỏi, cậu đành phải đến phòng làm việc của hắn ngủ bù.
Ngồi trên ghế sô pha, một tay cầm tờ báo cáo, một tay vuốt ve Nguyệt Tầm của hắn, khuôn mặt đáng yêu ở trên đùi luôn làm cho Long Nghiễn phân tâm, cuối cùng vẫn không thể tập trung được, buông tờ báo cáo trong tay xuống, cúi đầu hôn lên cánh môi hồng nhuận.
Cảm giác ngứa ngáy trên môi chậm rãi lan tỏa, Phương Nguyệt Tầm chưa mở mắt thì đã vươn tay ôm lấy cổ Long Nghiễn, hai người ngọt ngào hôn nhau thắm thiết, Long Nghiễn ngậm lấy cái lưỡi ẩm ướt của cậu trong miệng tận tình âu yếm, người trong lòng ngực giật giật thân thể, thân mật dán sát lên người hắn, nhẹ nhàng thở dốc, làm nũng rên rĩ, Long Nghiễn xoa xoa điểm nổi lên trên ngực cậu, bị độ ấm cùng sự ma xát của quần áo khiến cho người yêu hô hấp rối loạn.
Chờ Long Nghiễn kết thúc nụ hôn đầy ngọt ngào này, Phương Nguyệt Tầm đã xụi lơ vào lòng hắn, khuôn mặt nhuộm một tầng mây đỏ.
“Thật là ‘muốn’ em quá.” Trán dán vào nhau, Long Nghiễn không cầm lòng nổi nói lời tâm tình.
“Đại sắc lang.” Oán trách Long Nghiễn, khuôn mặt Phương Nguyệt Tầm càng thêm hồng nhuận.
Một người nên ngủ thì không ngủ, một người nên làm việc thì không làm việc, cứ ôm lấy nhau không buông, ngọt ngào hôn môi, không biết qua bao lâu, thẳng đến khi điện thoại trên bàn vang lên, mới chịu chấm dứt.
Long Nghiễn tuy rằng đứng lên nhưng cũng không buông Nguyệt Tầm của hắn ra, nắm lấy tay cậu đi đến bàn làm việc ngồi xuống, kéo Phương Nguyệt Tầm đến giữa hai chân ôm vào trong ngực, một bên bắt máy một bên xấu xa luồn tay vào trong áo vuốt ve tấm lưng mềm mại của cậu.
Tại sao hắn lại như vậy nữa! Phương Nguyệt Tầm tựa vào lòng ngực của Long Nghiễn, sợ ảnh hưởng đến công việc của hắn nên không dám nói, vừa vặn cái tay đáng ghét thật sự không thành thật, mặc kệ cậu dùng sức kéo ra ngoài nhưng không có tác dụng, còn ác liệt tiến vào trong quần sờ sờ cái mông của cậu, Phương Nguyệt Tầm tức giận chỉ có thể đánh đấm cánh tay hắn.
Long Nghiễn bị người yêu trừng mắt tựa hồ có chút hưởng thụ, ở trên cái mông nhỏ nhéo một cái, người trong lòng ngực lập tức mềm nhũn ngoan ngoãn dựa vào hắn, Long Nghiễn vừa lòng tiếp tục âu yếm.
Không đợi hắn nói điện thoại xong, cũng không để hắn thỏa thích âu yếm xong, đã có người bên ngoài gõ cửa. Lúc Long Nghiễn rút bàn tay về, suýt chút nữa bị bộ dáng xấu hổ của người yêu chọc cười.
Nhìn con mèo rừng hốt hoảng chui xuống dưới gầm bàn, Long Nghiễn hướng cậu ngoắc ngoắc, cậu cũng không chịu đi ra! Giỡn sao, trên mặt cậu lúc này nóng đến nổi có thể chiên trứng gà, làm sao có thể chui ra gặp người a!
Nhìn người yêu đỏ mặt ngồi chồm hổm dưới đó sống chết gì cũng không chịu đi ra, Long Nghiễn đành phải tạm thời buông tha cho cậu. Sau khi nói tiếnvào, vài giám đốc bộ phận và thư ký đi đến trước mặt hắn.
Phương Nguyệt Tầm ở dưới gầm bàn căn bản nghe không hiểu những gì bọn họ nói, đã qua rất lâu rồi mà vẫn chưa chấm dứt. Hai chân của cậu đã tê rần, trong lòng cảm thấy không thoải mái bắt đầu oán giận người yêu. Nếu không phải cho hành động không đứng đắn, xấu xa của hắn, cậu cũng không phải trốn dưới đây, ngẫm lại càng thêm tức giận! Cậu bị hắn làm hại phải trốn chui trốn nhủi như con chuột, còn hắn lại nhàn nhã thoải mái ngồi trên ghế hưởng phúc, thật không công bằng, một chút cũng không công bằng!
Đôi mắt Phương Nguyệt Tầm nhìn hai cái chân Long Nghiễn trước mặt, nhịn không được mỉm cười đầy xấu xa! Thân thể lặng lẽ tiến về phía trước, trộm nhìn nhìn, thấy Long Nghiễn đang tập trung tinh thần nghe thư ký báo cáo.
Hắc hắc......Lâu lâu cũng có thể nghịch ngợm một lần đi.. ..
Phương Nguyệt Tầm vươn tay chạm đến cẳng chân của Long Nghiễn khều khều, một chút một chút hướng lên trên......Cậu cảm giác được cơ thể của Long Nghiễn cứng lại một chút, Phương Nguyệt Tầm cười trộm trong lòng. Chờ đến khi bàn tay đã đến đầu gối, tay kia thì trực tiếp đụng đến bắp đùi, Phương Nguyệt Tầm vuốt ve nhè nhẹ, vài cái liền thấy Long Nghiễn di chuyển lên trên, hình như đang đổi tư thế ngồi, làm Phương Nguyệt Tầm suýt chút nữa cười ra tiếng.
Long Nghiễn, anh cũng có ngày hôm nay, ha ha! Tìm được một cơ hội tốt như vậy, nhìn xem cậu sẽ trả thù hắn như thế nào!
Phương Nguyệt Tầm nhịn cười, trực tiếp kéo ống quần hắn lên, cúi đầu dùng lưỡi ma xát, bàn tay kia đồng thời dừng lại ở đùi trong dùng chút lực âu yếm, nhất thời, người bị trả thù run rẩy một chút.
“Tổng giám đốc, ngài cảm thấy không thoải mái sao?”
Phương Nguyệt Tầm nghe thấy tiếng thư ký quan tâm hỏi Long Nghiễn, cậu cũng chỉ có thể che miệng không để tiếng cười phát ra ngoài.
“Không có việc gì, ngươi cứ tiếp tục.” Giọng nói của Long Nghiễn nghe rất lạnh lùng bình tĩnh.
Tiếp tục....Thư ký tiếp tục, Phương Nguyệt Tầm cũng tiếp tục, tay cậu đã tiến lên từng chút từng chút một vừa trêu chọc vừa tra tấn Long Nghiễn, cậu vẫn không hài lòng sự trả thù đơn giản như thế này, lại cúi đầu há miệng cắn một cái lên bắp đùi, đầu tiên mút thật mạnh vào, sau đó dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua, cuối cùng còn xấu xa dùng răng nanh gặm mấy cái, bàn tay đang vuốt ve kia cũng dùng sức nhéo một chút.
Có thể vì cậu đang rất chuyên tâm trả thù, cho nên cậu không biết thư ký rời khỏi lúc nào, càng không nghe thấy Long Nghiễn có nói “Hai tiếng đồng hồ này không cho phép quấy rầy ta.” Bất ngờ bị Long Nghiễn bế lên tiến thẳng vào phòng nghỉ.
Bị ném lên giường, Phương Nguyệt Tầm cười hì hì lui vào trong góc giường, Long Nghiễn kéo cà vạt, tà ác nhìn người yêu.
“Dám câu dẫn anh, không sợ hậu quả sao, Nguyệt Tầm, xế chiều hôm nay em không cần phải đi học nữa.”
“Em, em nhận sai còn không được sao? Đừng, đừng cởi quần áo của em a, anh luôn khi dễ em, ngẫu nhiên em khi dễ anh một lần thì không được, quỷ hẹp hòi!”
Bộ dáng bướng bỉnh của người yêu làm cho Long Nghiễn cưng chiều chìm đắm trong sự thích thú, yêu thương, có chút bá đạo nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của cậu, đôi mắt thâm thúy nhìn xuống phía dưới, oán trách cái người đang mang khuôn mặt đỏ hồng. ‘Em nói anh keo kiệt? Đêm qua có phải không đủ cho em phải không, vậy hiện tại sẽ yêu em cho đến khi em không còn thấy anh keo kiệt nữa mới thôi!”
“Không cần, em không cần a!”
“Anh muốn!”
“Không được, cái tên ngu ngốc này, em đã nói từ bỏ, anh, anh có nghe thấy không! Đại sắc lang, bệnh thần kinh, a…. Anh… Chán ghét, không được đụng đến nơi đó, a, Nghiên Mực….”
Chơi với lửa có ngày phỏng tay!
Long Nghiễn ngu ngốc! Long Nghiễn xấu xa! Long Nghiễn đáng ghét! Rõ ràng phải ném hắn vào bệnh viện tâm thần cho rồi!
Ở trong lòng mắng chửi người yêu, Phương Nguyệt Tầm từ phòng làm việc của Long Nghiễn đi ra xe, ngồi vào tay lái liền bị đau đến nổi nhảy dựng lên, đụng đầu vào trần xe! Tức giận lấy điện thoại ra trực tiếp gọi cho Long Nghiễn “Đau muốn chết! Không cho anh chạm vào em một tháng!”
Để điện thoại xuống, Long Nghiễn cười đến nheo mắt.
Nguyên cả một buổi chiều Phương Nguyệt Tầm đều không thoải mái, nhớ tới trưa nay bị hắn ăn sạch sẽ ở văn phòng liền tức giận!
Thở phì phì đi đến bãi đổ xe, Phương Nguyệt Tầm vừa mới lấy chìa khóa ra thì sau lưng bỗng nhiên có người vỗ vai cậu.
“Hiện tại mày đầy đủ quá nha.”
Thời điểm Phương Nguyệt Tầm quay đầu lại, thân thể không tự giác bắt đầu phát run.
“… Ba, ba ba...”
END 50