Đáng Yêu Tiểu Nam Sinh Vs Đáng Ghét Đại Nam Nhân

Chương 21




Thời gian thoáng một cái liền đến mùa đông, Phương Nguyệt Tầm đã lên đại học, đang ôm lấy sách vở vội vã chạy vào lớp học. Cậu vẫn không thể ngủ ngon giấc, thức đến tận hừng đông mới có thể miễn cưỡng chợp mắt vài tiếng, cho nên cậu thường xuyên đến muộn.

Chuyên ngành Phương Nguyệt Tầm đang học chính là sân khấu điện ảnh, mà cụ thể hơn là thiết kế ngọn đèn sân khấu. Lúc nhỏ lần đầu tiên cùng mẹ đi xem kịch thì cậu đã say đắm ngọn đèn sân khấu nhiều màu biến hóa mờ ảo. Cho nên khi lên đến đại học này, cậu vẫn cố gắng học tập, cố gắng dành dụm tiền!

Cuộc sống mùa hè năm trước giống như một giấc mơ đã bị vùi thật sâu trong lòng, khôi phục lại khoảng thời gian sống một mình, trừ bỏ cùng bạn bè nghiên cứu bài vở chính là tiếp tục làm người hòa giải cho Vương Đoạt và Khương Tiểu Vác. Cuộc sống của cậu đơn giản đến mức đơn điệu, buổi sáng rời giường đến trường, sau khi trải qua một ngày học hành bận rộn thì đến cửa hàng bán hoa làm việc tới chín giờ, sau đó chạy đến cửa hàng thức ăn nhanh làm việc đến mười hai giờ đêm, cả ngày mệt mỏi làm cho Phương Nguyệt Tầm trở nên ít nói. Cậu ép buộc mình thật bận rộn để không có thời gian nhớ về người kia! Cho dù vậy, cậu vẫn bị mất ngủ, trong đêm khuya không thể khống chế nhớ về người mà cậu đã yêu rất sâu đậm.

Quyển sách kia, vốn là từ thư phòng của Long Nghiễn mang theo, là thứ duy nhất để an ủi cậu. Cậu một bên vừa ôm sách vừa gọi tên người trong lòng, rồi sau đó bị nỗi nhớ dày vò tra tấn. Cậu không có gọi điện thoại cho Long Nghiễn, cậu không muốn quấy rầy hắn, càng không muốn nghe thấy tin hắn sắp đính hôn. Nhiều lần cậu bất tri bất giác đi đến trước cửa nhà, đứng ở nơi đó rất lâu, cuối cùng xoay người rời khỏi.

Từ khi cậu đi khỏi đó, mỗi ngày đều chăm chỉ mua tờ báo tài chính và kinh tế, chỉ cần trên đó có in hình hay đưa tin về Long Nghiễn thì cậu đều cẩn thận cắt ra, tỉ mỉ dán vào một quyển tập, thời điểm không thể ngủ được, cậu sẽ lấy ra xem. Tới tận khi mặt trời sắp lên mới đem hết thảy vùi vào trong lòng.

Đã qua lâu như thế, cậu luôn hỏi bản thân đến chừng nào mới có thể quên được hắn? Hay là, từ trong lòng vốn đã không muốn quên. Thế giới này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, Phương Nguyệt Tầm chưa bao giờ tin vào duyên phận, vĩnh viễn không có khả năng gặp lại hắn.

Quan hệ của bọn họ đã bị chặt đứt.

……………………….

Long Nghiễn tiên sinh, cám ơn ngài đã chiếu cố tôi trong một tháng qua, hy vọng công việc của ngài sẽ luôn thuận lợi. Xin tha thứ cho tôi tự tiện lấy một quyển sách của ngài, coi như là kỷ niệm tặng cho tôi đi. Chúc ngài thân thể khỏe mạnh.

Nguyệt Tầm

Tin nhắn này Long Nghiễn không biết đã xem đi xem lại biết bao nhiêu lần, gần như mỗi ngày hắn đều xem, thậm chí còn bỏ trong túi áo wallet mang theo trên người.

Ngày đó, khi vừa thấy Đổng Thiên Phi bước vào văn phòng hướng hắn gật đầu, thì hắn hiểu được rằng......Hắn đã mất cậu. Người luôn lớn tiếng quở trách, người luôn thở phì phì bắt hắn ăn rau củ, người đêm khuya luôn nấu cà phê cho hắn, người sẽ đem dù đi đón hắn khi trời mưa, người khi tựa vào lòng ngực hắn mà khóc, người sẽ mở to hai mắt khi được hắn hôn, cuối cùng chỉ để lại một tờ giấy đầy lời lẽ khách khí rồi vô thanh vô tức ly khai.

Nhận lại di động thì dãy số của cậu đã bị Đổng Thiên Phi delete mất rồi, Long Nghiễn không biết cậu sẽ trải qua cuộc sống như thế nào. Trên thực tế hắn không dám đi tìm cậu, sợ khi nhìn thấy liền không thể không chế được tâm tình của mình.

Từ khi cậu đi ngôi nhà này không cần người giúp việc nữa, trừ bỏ Phương Nguyệt Tầm Long Nghiễn không thể chấp nhận sự chiếu cố từ người khác. Mỗi lần đẩy cửa nhà ra hắn đều có một loại ảo giác..... đứa nhỏ gầy yếu kia tiếp nhận cái cặp trong tay hắn rồi nở nụ cười đáng yêu mà nói “Hoan nghênh về nhà, Long Nghiễn tiên sinh.” Mà sự thật trước mắt hết thảy đều yên tĩnh, lạnh như băng, Long Nghiễn mới tự nói với chính mình, người kia đã đi rồi. Cho nên, hắn không thường về nhà, thậm chí còn chán ghét cái nơi không có thiên sứ nhỏ của hắn, từ nửa năm trước hắn đã bắt đầu tăng thêm lượng công việc cho mình, luôn ở văn phòng làm việc đến khuya mới rời đi, rồi ở quán bar uống đến say không còn biết gì nữa.

Đổng Thiên Phi không thể phủ nhận rằng Long Nghiễn đã thay đổi. Long Nghiễn trước kia là một người lạnh như băng, có chuyện gì cũng không biểu lộ ra ngoài, không có cái gì gọi là hỉ nộ ái ố. Hiện tại tính tình của hắn trở nên bất thường, không biết chính xác lúc nào sẽ phát hỏa, nổi giận lên dọa chết người khác, toàn bộ nhân viên trong tập đoàn Long thị đều mang theo hơi thở nơm nớp lo sợ. Mà khi tan ca, Long Nghiễn trừ bỏ uống rượu, thời gian còn lại đều đem mảnh giấy mà đứa nhỏ kia lưu lại ra nghiền ngẫm, Đổng Thiên Phi chưa từng khuyên Long Nghiễn phải chú ý thân thể, hắn chỉ có thể yên lặng đứng nhìn Long Nghiễn vì đứa nhỏ kia mà tổn thương.

Đẩy cửa phòng ra, Đổng Thiên Phi nhìn thấy Long Nghiễn ngồi trong bóng đêm cầm trong tay mảnh giấy nhắn lại của cậu, hắn không có dũng khí để bước qua an ủi.

Một năm rưỡi, hơn năm trăm ngày lẫn đêm, hắn vẫn không thể quên được người kia, người kia có phải cũng suy nghĩ giống Long Nghiễn hay không? Đổng Thiên Phi không thể cho mình đáp án.

…………………

Lễ Giáng Sinh đã đến, phố lớn hay ngõ nhỏ gì cũng tràn ngập cảnh tượng vui vẻ. Đổng Thiên Phi lôi kéo Long Nghiễn cùng một vài người bạn học chung đại học đi chơi, hắn phải nhõng nhẽo rồi cứng rắn, rồi dịu dàng trong vòng một tuần lễ mới làm cho Long Nghiễn gật đầu, đồng ý đêm nay tụ hội. Mà lúc này, Đổng Thiên Phi đang vì Long Nghiễn thất hẹn mà tức giận không thôi. Bất chấp mình đang đứng trên đường cái rống vào cái điện thoại!

“Cậu nói lại một lần nữa xem! Cậu nhớ lại cho tôi, tôi đã nài nỉ cậu gần một tuần lễ, đừng quên cậu đã đáp ứng tôi! Cậu là một tên nói không giữ lời! Muốn cũng được, mà không muốn cũng được, lập tức đến đây cho tôi! Nếu không, tôi sẽ bám theo cậu một tháng!”

Đổng Thiên Phi tức giận cúp điện thoại, xoay người bước vào nhà hàng.

Long Nghiễn đậu xe rất xa cái nhà hàng đó, bởi vì hôm nay là đêm bình an, muốn tìm vị trí tốt khó khăn hơn so với bình thường. Đứng ở đó chừng hai mươi phút, Long Nghiễn nhìn đến nơi kia, bất đắc dĩ tiêu sái bước qua.

Long Nghiễn lịch sự chào hỏi những người bạn từng học chung ở đại học Hòa Đa sau đó mới cởi áo khoát ra đưa cho bồi bàn rồi ngồi xuống. Mọi người rất nhanh tán gẫu về những chuyện cũ lúc đi học, chỉ chốc lát không khí dần dần trở nên náo nhiệt, chỉ có một mình Long Nghiễn im lặng nhìn bọn họ, giống như hắn cùng với mấy người đó không quen biết. Một cô gái đứng dậy bước đến cạnh bên người Long Nghiễn, sau khi đem Đổng Thiên Phi đuổi đi mới ngồi xuống cạnh Long Nghiễn.

“Cậu vẫn giống như lúc trước không thích nói chuyện a, đến, tôi mời cậu một ly!” Cô gái hào phóng giơ ly rượu lên, Long Nghiễn lịch sự uống cùng nàng một chén rượu, chợt thấy người ngồi đối diện đang ngại ngùng lấy ảnh chụp của vợ ra, bị những người khác vây lấy chúc mừng.

Kế tiếp mọi người đều hỏi han nhau chuyện tình cảm xem vẫn còn độc thân hay đã có gia đình rồi, chờ tới phiên Long Nghiễn, ai cũng đều thấy trên mặt hắn rõ ràng mang nét cô đơn. Người của hắn, đã ly khai rồi, bị chính mình vô tình đẩy ra.

“Các người không quan tâm đến tôi một chút nào sao, nói như thế nào thì tôi cũng là người khởi xướng buổi tụ họp này a.” Đổng Thiên Phi lập tức tiếp nhận đề tài, hắn không muốn để cho người khác chạm đến vết sẹo trong lòng Long Nghiễn. Thấy hắn bất mãn oán giận, mọi người đều chuyển sang đề tài khác.

Gặp lại bạn cũ thì miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ, tụ tập tới gần mười một giờ cũng chưa chấm dứt, tất cả mọi người đều uống rất nhiều, càng lúc càng cảm thấy vô cùng hưng phấn. Chỉ có một mình Long Nghiễn giống như người ngoài nhìn bọn họ, không biết tại sao buổi tối hôm nay hắn không có hứng thú với rượu.

Có người ồn ào muốn đổi sang nơi khác tiếp tục uống rượu, lập tức được rất nhiều người hưởng ứng, Long Nghiễn nhận được sự cảnh cáo không cho phép chuồn êm! Rốt cuộc Long Nghiễn đành phải tỏ vẻ nhất định sẽ đi theo.

Theo vài người say rượu ra khỏi nhà hàng, Long Nghiễn đi cuối cùng làm cho bông tuyết vướng đầy trên người. Đổng Thiên Phi đi chậm lại chờ cho Long Nghiễn đến bên cạnh hắn.

“Nhìn phía trước xem, Tiểu Lý, lúc đi học còn bị người ta khi dễ bây giờ đã trở thành luật sư. Dương Phong khi đó còn là một thiếu niên bất lương, hiện tại đã thành một nhà xuất bản. Còn Điền Cam, cậu xem nàng hiện tại mang bộ dạng rất tự tin, không còn rụt rè tự ti khi cùng nam nhân nói chuyện nữa...... Long Nghiễn, thời gian có thể thay đổi một người, cho nên, cậu bắt đầu giải thoát chính mình được rồi.”

“Tôi biết.” Long Nghiễn đơn giản trả lời một câu, nếu quên được hắn cũng muốn quên a.

Người phía trước tựa hồ rất bất mãn hai người đang trò chuyện ở phía sau, la hét ầm ĩ muốn bọn họ nhanh lên một chút. Đổng Thiên Phi không nhanh không chậm vượt qua Long Nghiễn bắt kịp mọi người.

Tuyết đã ngừng, dọc đường có thể nghe được những bài thánh ca êm dịu, Long Nghiễn theo mọi người đi qua đường cái, nơi không xa trước mắt chính là điểm đến của mọi người, Long Nghiễn nắm thật chặt áo khoát bước nhanh hơn. Bỗng nhiên, một trận gió lạnh thổi qua, Long Nghiễn bị bông tuyết làm đau mắt. Theo bản năng nhắm mắt lại, theo bản năng dừng lại. Rồi có cảm giác người nào đụng phải mình.

“Thực xin lỗi, tôi không có nhìn thấy, a, đau quá, anh không......” Giọng nói cứ như vậy xông vào lỗ tai, nhất thời làm cho Long Nghiễn bất chấp mắt đang bị cay, gắt gao mở ra nhìn người trước mắt, chủ nhân của giọng nói mà hắn ngày nhớ đêm mong.

Phương Nguyệt Tầm ngã nhào xuống đất làm mông ê ẩm, thời điểm ngẩng đầu xin lỗi, máu toàn thân nháy mắt ngừng chạy! Dáng người cao lớn! Khuôn mặt anh tuấn! Hai mắt thâm thúy..... Người mà cậu đau khổ tưởng niệm như thế nào lại xuất hiện ở đây, xuất hiện không mang theo bất cứ cảm giác chân thật nào! Là mơ sao? Tại sao?

Phương Nguyệt Tầm hỗn loạn, người kia cũng không có được bao nhiêu bình tĩnh. Từ khi Long Nghiễn nhìn thấy người đáng yêu kia thì trái tim đã bắt đầu đập kinh hoàng! Làm sao có thể, nếu bởi vì mình vừa nhớ tới thì ảo giác liền xuất hiện sao, vậy lúc trước mỗi lần nhớ lại không nhìn thấy cậu?

Một người kinh ngạc ngồi dưới đất, một người kinh ngạc đứng yên,..... giống như trái đất đang ngừng lại để cho bọn họ có thời gian chăm chú nhìn lẫn nhau.

END 20