“Nguyệt Tầm!” Long Nghiễn chạy tới quỳ gối xuống mặt đất, hai tay gắt gao ôm lấy cậu vào trong ngực.
“Không sợ, tôi đã trở về.” Bầu trời lại vang lên một tiếng sấm, Phương Nguyệt Tầm ở trong lòng ngực Long Nghiễn mãnh liệt run lên một chút, ô ô khóc. Long Nghiễn nhanh chóng thay đổi tư thế, cẩn thận ôm lấy Phương Nguyệt Tầm đi lên cầu thang.
Mở cửa phòng ngủ, Long Nghiễn đem người đang run rẩy khóc nức nở trong lòng ngực đặt lên giường, nhìn bàn tay cậu nắm chặt lấy quần áo của chính mình, ngay cả các đốt xương cũng hiện lên rõ ràng, thật sự không nỡ buông cậu ra như vậy. Long Nghiễn nhanh chân nhanh tay nằm xuống cùng Phương Nguyệt Tầm, đem cái chăn hảo hảo bao cậu lại rồi mới bắt đầu dịu dàng an ủi.
Hắn chưa từng thấy qua có người nào sợ sét đánh tới loại trình độ này, lúc trước cậu ở một mình thì xử lý chuyện này như thế nào? Cũng giống như vừa rồi chui vào trong góc phát run sao? Nếu tiếng sấm nguyên một đêm không ngừng, cậu có phải sẽ run rẩy như vậy suốt buổi tối? Thân thể đơn bạc như vậy, ngón tay mảnh khảnh như vậy, khóc đến bất lực như vậy...... Long Nghiễn hai cánh tay càng siết chặt thêm. Trên mái tóc mềm mại và tấm lưng gầy yếu đều được hắn vuốt ve dịu dàng. Trong lòng ngực tráng kiện truyền ra tiếng khóc vừa bi thương vừa khát vọng được an ủi, ngay vị trí trái tim nóng bỏng đang được thấm ướt bởi những giọt nước mắt đầy tổn thương. Long Nghiễn chậm rãi cúi đầu, mềm nhẹ hôn vào cái trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Nguyệt Tầm, tất cả sẽ trôi qua. Ngoan, không khóc. Ngẩng đầu nhìn tôi, không phải tôi luôn luôn ở bên cạnh cậu sao?” Long Nghiễn từng nhìn qua rất nhiều nước mắt của nữ nhân, bởi vì các nàng bị hắn cự tuyệt nên thương tâm khóc. Hắn vốn là một người nam nhân, chỉ có thể tối thiểu làm được một việc là an ủi các nàng một chút. Nhưng mà, đối mặt với con mèo nhỏ đang bị khiếp sợ như vậy, Long Nghiễn nói ra được một câu như thế này đã là kỳ tích.
Người trong lòng ngực vẫn đang âm ỉ khóc, Long Nghiễn không ngừng khuyên bảo. Muốn cậu đừng khóc nữa, muốn cậu ngẩng đầu lên. Nhưng mà…..
“Không, không nên nhìn, sợ, thật đáng sợ.....”
Sợ? Cậu sợ đến nổi ngay cả ánh mắt cũng không dám mở sao? Long Nghiễn hai tay đang ôm lấy, chỉ có thể nhìn thấy một phần gương mặt cậu bị nước mắt làm ướt nhẹp.
“Không sợ, ngoan, không có chuyện gì hết. Nghe lời, đến......”
“Không cần, sẽ, sẽ nhìn thấy.....Mẹ” Phương Nguyệt Tầm nói xong thân thể càng run rẩy lợi hại hơn, lời của cậu không cách nào làm cho Long Nghiễn hiểu được. Hắn nhớ rõ Phương Nguyệt Tầm từng nói qua, lúc cậu còn rất nhỏ thì mẹ của cậu đã biến mất. Dưới loại tình huống này cậu như thế nào lại thấy....
“Nguyệt Tầm....Hảo, vậy thì không nhìn, yên tâm đi, tôi sẽ ở bên cạnh cậu.”
Cậu sợ đến nổi không dám mở mắt thì làm sao Long Nghiễn có thể làm cho cậu mau chóng tỉnh táo lại. Vuốt ve tóc và lưng cậu, tay kia thì mềm nhẹ bao lấy bàn tay nhỏ bé đang nắm trước ngực, Long Nghiễn đè thấp âm thanh hy vọng có thể xua tan đi sự sợ hãi của cậu.
“Nguyệt Tầm không sợ, có tôi ở bên thì không sợ bất cứ chuyện gì, tôi sẽ bảo vệ cậu. Đến tận hừng đông vẫn ở đây, cho nên, Nguyệt Tầm, không cần phải sợ hãi.” Giọng nói dịu dàng không ngừng quanh quẩn bên tai, vuốt ve đầy ôn nhu giống như đang bảo vệ người mà mình yêu quý nhất. Bầu trời ngẫu nhiên vẫn vang lên vài tiếng sấm, người trong lòng đã không còn mãnh liệt run rẩy nữa. Nghe được tiếng sấm, tiếng mưa rơi, tiếng gió cùng tiếng khóc nho nhỏ trong phòng liền cảm thấy ấm áp hẳn lên.
Người trong lòng ngủ lúc nào hắn cũng không biết. Nhìn cậu khóc đến thê thảm, khuôn mặt nhỏ nhắn cuối cùng cũng khôi phục lại một chút huyết sắc, đôi bàn tay kia vẫn gắt gao nắm lấy quần áo của hắn, cho dù bản thân đã tiến vào mộng đẹp cũng không có buông ra, Long Nghiễn đau lòng lau đi nước mắt trên mặt cậu. Dung mạo thanh tú, hai mắt thật to cùng lông mi thật dài, cái mũi khéo léo cùng đôi môi đáng yêu, đứa nhỏ không hề đề phòng ngủ say trong ngực hắn, cũng may Long Nghiễn không phải là loại người nhân lúc người khác gặp khó khăn mà lợi dụng. Hắn đau lòng vì cậu, cũng lo lắng vì cậu. Giờ phút này thân thể mềm mại dựa vào người hắn, đơn bạc gầy yếu như vậy đến tột cùng một mình làm sao trải qua cuộc sống cô đơn lạnh lẽo cả ngày lẫn đêm? Có người nào kiên cường để bảo vệ cậu vào ban đêm không? Nếu cậu đồng ý, hắn muốn bảo hộ cậu, muốn làm bạn suốt đời với cậu.
Long Nghiễn nhẹ nhàng hôn vào đôi môi của người trong ngực, mềm nhũn đầy ngọt ngào.
Trong mộng cũng tối đen giống như vậy, bốn phía không tìm thấy một chút âm thanh, một chút ấm áp nào. Đôi bàn chân trần trụi đạp đầy gai nhọn trên mặt đất, trong bóng đêm sợ hãi mày mò tìm kiếm. Nguyệt Tầm biết đây là mộng, cũng biết sắp sửa sẽ nhìn thấy một cảnh rất đáng sợ, nhưng cậu không thể nào tỉnh dậy được. Cậu khóc, cậu gọi, cậu chạy, cuối cùng chỉ có thể về tới đây. Tựa như địa phương đáng sợ này là toàn bộ thế giới của cậu, Nguyệt Tầm chỉ có thể lần lượt trải qua, lần lượt chịu đựng......Bỗng nhiên cậu nghe được tiếng tim đập, không phải của cậu. Sau đó lại cảm giác được sự ấm áp, kia cũng không phải của cậu. Dần dần xung quanh từ từ sáng lên, ánh sáng đuổi đi bóng tối đáng sợ đang vây quanh cậu. Cảm giác rất quen thuộc......
Nguyệt Tầm mãnh liệt mở to mắt, dùng khoảng thời gian thật dài mới nhìn rõ gương mặt đang kề sát cậu là ai. Hít một hơi thật sâu, Nguyệt Tầm kinh ngạc đến nỗi không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, một chút trí nhớ ban đêm lọt vào trong đầu. Cậu nhớ tới giọng nói trầm thấp của người này, cánh tay vuốt ve dịu dàng, còn có.....nụ hôn trên trán.
Nguyệt Tầm mở lớn hai mắt, cậu lại mơ thấy giấc mơ kia, một giấc mơ thật đáng sợ. Cậu nhớ tới mẹ của cậu..... Rồi, cậu khóc.
Mông lung cảm giác được có cái gì đó di chuyển trong ngực, cũng nghe thấy được âm thanh nức nở nho nhỏ. Giây tiếp theo Long Nghiễn mãnh liệt mở to mắt, chặt chẽ ôm lấy người trong lòng.
“Nguyệt Tầm, Nguyệt Tầm, đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe thấy được giọng nói đầy quan tâm, Phương Nguyệt Tầm càng khóc dữ dội hơn. Cậu cúi thấp đầu thủy chung không chịu nhìn người đang ôm cậu. Long nghiễn lo lắng hỏi han, nghĩ muốn nhìn người trong lòng ngực đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng cậu cứ lắc đầu. Long Nghiễn gấp đến nổi một cái liền xoay người đang khóc khiến người khác đau lòng kia nằm thẳng ra trên giường. Long Nghiễn ôm lấy bờ vai run rẩy của cậu, vuốt ve khuôn mặt đang cố giấu vào trong ngực hắn.
“Nguyệt Tầm, nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì. Cậu khóc đã rất lâu rồi, nếu cứ khóc như vậy đôi mắt sẽ mù luôn đó. Ngoan, ngẩng đầu lên.”
Giọng nói ôn nhu lo lắng thỏ thẻ ở bên tai, Phương Nguyệt Tầm chậm rãi từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên lộ ra khuôn mặt nhưng ánh mắt lại không có mở.
Tâm rất đau, thật sự rất đau! Lúc Long Nghiễn thấy được khuôn mặt che kín nước mắt của cậu, trái tim không thể chịu nỗi đau đến ngừng đập. Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương đến thê thảm dùng cách gì mới có thể làm cho cậu tươi cười giống lúc trước? Long Nghiễn tay chân luống cuống bắt đầu giúp cậu lau nước mắt.
“Ngoan, không khóc. Cậu cứ như vậy sẽ làm tôi lo lắng, Nguyệt Tầm, nghe lời, tôi không muốn nhìn thấy cậu ở trong lòng ngực khóc đến bất tỉnh, mà tôi thì cái gì cũng không làm được. Ít nhất cũng phải nói cho tôi biết, cậu cứ luôn khóc như vậy tôi không biết nên làm sao mới tốt. Nguyệt Tầm.....”
Không biết rằng một câu kia đã đả động tới người trong lòng ngực. Phương Nguyệt Tầm đang nức nở chậm rãi mở mắt. Đột nhiên.......trái tim Long Nghiễn mãnh liệt đập nhanh! Hắn biết lúc này không phải là thời điểm thích hợp để nảy sinh dục vọng, hắn biết đây không phải là thời điểm giữ lấy cậu. Nhưng cái miệng nhỏ nhắn vì hít thở không thông nên hé ra, ánh mắt ẩm ướt, nước mắt bao quanh con ngươi trong suốt đen láy giống như một viên đá quý đang lóe sáng, bất lực khát cầu sự âu yếm nhìn hắn..... Đây chính là kiệt tác của Thượng đế sao? Tại sao lại làm cho đứa nhỏ này đáng yêu như thế? Xinh đẹp như thế? Đáng yêu đến nổi muốn đem cậu ăn vào trong bụng, xinh đẹp đến nổi muốn đem cậu giấu vào trong ngực không cho bất luận kẻ nào nhìn đến.
Long Nghiễn nhìn người trong ngực, hai tay không tự chủ được ôm chằm lấy, vuốt ve. Thẳng đến khi đụng phải những giọt nước mắt mới đột nhiên tỉnh lại!
“Nguyệt..... Tầm.” Đúng vậy, đây không phải là thời điểm thích hợp.
Long Nghiễn hít thở thật sâu, đem dục vọng đang bành trướng trong nháy mắt áp chế đi. Đưa tay lấy tờ khăn giấy ở đầu giường giúp cậu lau nước mắt.
“Ngoan, không khóc. Nghe lời còn có thưởng nha, hôm nay cái gì cậu cũng không cần làm, có thể nhàn nhã ngồi đọc sách suốt ngày. Buổi tối tôi cũng không chiếm lấy TV, cậu có thể xem phim hoạt hình yêu thích, được không? Ngoan, không khóc.” Không có lý do, chỉ muốn cưng chiều cậu, nhưng cưng chiều như thế đều cảm thấy không đủ.
“Có thể chứ, có thể không cần làm, làm việc nhà sao?” Phương Nguyệt Tầm đáng thương nhìn Long Nghiễn.
“Có thể.” Đã chịu nói chuyện với hắn, cậu thật sự đáng yêu.
“Cũng không cần, không cần nấu cơm sao?”
“Không cần.” Long Nghiễn nhìn người trước mắt trở thành một đứa nhóc, vừa tính lau đi nước mắt. Ai ngờ người trong ngực lại tiếp tục khóc lên.
“Tiểu Tầm hôm nay bị bệnh, có thể không cần giúp mẹ làm việc nha.”
“Nhưng mẹ làm một mình sẽ rất mệt a.”
“Không sao, chỉ cần nhìn thấy Tiểu Tầm hết bệnh mẹ sẽ không mệt.”
“Vậy, Tiểu Tầm có thể xem phim hoạt hình không?”
“Có thể a.”
Phương Nguyệt Tầm hoàn toàn khóc lớn lên, lời nói của Long Nghiễn làm cho cậu nhớ tới sự ấm áp thật lâu trước kia, nhưng bây giờ đã mất đi. Hắn lo lắng ôm lấy cậu vỗ vỗ, cứ tưởng đã lừa cậu hết khóc, ai dè lại càng khóc lợi hại hơn. Long Nghiễn vừa gấp gáp lau nước mắt cho cậu vừa gắt gao ôm cậu vào lòng, hận không thể đem cậu nhào nặn vào trong cơ thể hắn.
“Nguyệt Tầm, xảy ra chuyện gì? Ngoan, đừng khóc nữa được không. Là tôi nói sai rồi sao, cậu muốn làm chuyện gì cứ nói cho tôi biết a.” Long Nghiễn chưa bao giờ cưng chiều bất cứ người nào giống như bây giờ, nước mắt của cậu, thân thể đơn bạc của cậu, tất cả đều làm cho hắn đau lòng. Vội muốn chết, thật là vội muốn chết! Người trong lòng khóc đến nổi cổ họng đều muốn đứt ra, Long Nghiễn nhìn nước mắt rơi trên cái gối đã ướt thành một mảng lớn.
Đứa nhỏ, cậu có phải muốn làm cho tôi đau lòng đến chết không a! Long Nghiễn ném cái khăn trong tay đã ướt đẫm không thể dùng nữa xuống đất, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn khóc càng ngày càng thê thảm kia, bất chấp mọi chuyện hôn lên đôi môi nho nhỏ.
………………
Kinh ngạc đến nổi nước mắt không còn chảy nữa, Phương Nguyệt Tầm không giống như hai lần trước xấu hổ và giận dữ đẩy hắn ra. Cảm giác trên môi thật mềm, thật ấm áp, giống như hạnh phúc ngọt ngào đang cứu vớt cậu khỏi cảnh sống bi ai bất lực. Phương Nguyệt Tầm nhìn thấy, người nam nhân đang hôn mình nháy mắt trên mặt tràn đầy biểu tình vừa lo lắng vừa đau lòng........ Chậm rãi cậu cũng nhắm hai mắt lại.
Long Nghiễn cảm giác được, người trong lòng dần dần bình ổn lại. Nụ hôn của hắn khẽ thấm ướt môi cậu, rồi mới cẩn thận ngậm trong miệng nhẹ nhàng hút, sợ dùng quá nhiều lực, đôi môi kia tựa hồ sẽ hòa tan. Cùng lúc đó, hắn cũng cảm nhận được, có một đôi tay nhỏ bé bắt lấy y phục của hắn.
Không nỡ, không nỡ buông ra, muốn....có thể vĩnh viễn hôn cậu như vậy. Lúc Long Nghiễn lưu luyến rời đi, người hắn ôm mặt đã đỏ bừng, đôi mắt to không hiểu rõ tình hình nhìn hắn.
Long Nghiễn nở nụ cười.
“Đừng khóc, anh sẽ đau lòng.”
Phương Nguyệt Tầm ngoan ngoãn gật đầu, sau đó Long Nghiễn một lần nữa đem người đang nằm trên giường gắt gao ôm vào trong ngực.
Cậu hiểu được sự yêu thương hắn dành cho cậu. ... Đây là người ngoài đầu tiên nói sẽ đau lòng vì cậu. Hai cánh tay đang ôm khiến cho cậu cảm thấy rất an tâm, ấm áp, thậm chí rất hạnh phúc, nụ hôn an ủi kia cũng đồng dạng như thế. Phương Nguyệt Tầm tựa vào lòng ngực hắn, nghe tiếng tim đập đều đặn của hắn rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
………………….
Khi tỉnh lại, Phương Nguyệt Tầm nhìn thấy Long nghiễn đang ngồi trên cái ghế đặt bên cạnh giường đọc sách. Ánh mắt chớp chớp đầy chua xót, cũng không biết nên nói cái gì tốt. Bất quá là được an ủi, lại làm cho cậu trở nên rất thích hắn. Thích giọng nói của hắn, thích nụ cười của hắn, thích lòng ngực của hắn, tất cả những thứ của hắn đều thích....
“Tỉnh, có đói bụng không?” Thấy người kia đã mở mắt đang xuất thần nhìn mình, Long Nghiễn cười rất ôn nhu tiêu sái tiến lại giường.
Phương Nguyệt Tầm lắc lắc cái đầu, đưa tay xoa xoa đôi mắt không thoải mái, lại bị Long Nghiễn kéo lại.
“Nhắm mắt lại, anh nhỏ một chút thuốc nhỏ mắt cho em.” Lúc này đây Phương Nguyệt Tầm phi thường nghe lời nhắm hai mắt lại, Long Nghiễm lấy sẵn chai thuốc nhỏ mắt đã chuẩn bị từ sớm cẩn thẩn nhỏ từng giọt vào mắt cậu. Chỉ chốc lát mở to mắt cảm thấy thoải mái hơn.
“Cám ơn.” Phương Nguyệt Tầm nhìn thấy Long nghiễn mỉm cười nhìn cậu liền đỏ mặt nói lời cảm tạ.
Từ trong phòng ngủ đi ra, Phương Nguyệt Tầm nhìn một bàn đầy thức ăn đều không có một chút cảm giác muốn ăn. Đơn giản ăn một chút rồi an vị trên ghế sô pha trong phòng khách ngẩn người. Nhìn cậu lại đem chính mình cuộn lại thành một đoàn, Long Nghiễn bỏ qua ý định đi làm vào buổi chiều, cậu cứ như vậy làm cho hắn thật sự không yên lòng.
Đến buổi tối, Phương Nguyệt Tầm vẫn không muốn ăn gì, cứ ngồi ngẩn người ngay tại chỗ đó. Hắn nhìn người đáng thương đang ngồi bên cạnh, cái gì cũng không chịu nói, trong lòng nóng như lửa đốt. Long Nghiễn tận lực không quấy rầy cậu, chỉ ngồi một bên yên lặng.
Đêm đã khuya, Long Nghiễn cảm thấy rất mệt, nhưng Phương nguyệt Tầm vẫn ngồi trên ghế sô pha không hề nhúc nhích. Hắn bắt đầu lo lắng làm sao để trôi qua một buổi tối đây.
Có lẽ ít nhiều gì cũng cảm giác được Long Nghiễn sẽngồi bên cạnh cậu như vậy, Phương Nguyệt Tầm cúi đầu đứng lên.
“Tôi đi ngủ, Long Nghiễn tiên sinh cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút.” Nói xong Phương Nguyệt Tầm hướng gian phòng của mình đi đến, Long Nghiễn đứng dậy kéo tay cậu lại. Phương Nguyệt Tầm khó hiểu nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn, Long Nghiễn cái gì cũng không có nói, chính là kéo cậu đi lên lầu.
Mở cửa phòng ngủ, Long Nghiễn đem Phương Nguyệt Tầm ấn ngồi trên giường.
“Anh lo lắng cho em, buổi tối hôm nay em ngủ với anh.”
Biểu tình kinh ngạc trong giây lát, Phương Nguyệt Tầm cúi đầu, không có cự tuyệt cũng không có chấp nhận, mặc dù cậu có cự tuyệt đi chăng nữa thì Long Nghiễn cũng tính không cho cậu đi. Nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại trong lòng bàn tay, Long Nghiễn sờ sờ tóc cậu.
“Đi tắm rửa, thay quần áo rồi trở lại ngủ.” Long Nghiễn kéo người không nói một lời vào phòng tắm. Thời điểm chờ đợi cậu trở ra, Long Nghiễn đang nghĩ tới chuyện ngày mai, vì phải chăm sóc cái người đáng yêu đó mà suốt một ngày hôm nay hắn không có đi làm. Ngày mai không thể tiếp tục ở nhà bồi cậu được, nếu ngày mai cậu vẫn chưa khôi phục lại thì phải làm sao đây? Cậu ở nhà một mình......Nghỉ đến đây trái tim Long Nghiễn bắt đầu khẩn trương, hôm nay may có hắn ở bên cạnh mà còn rơi vào trạng thái như thế này, nếu không có ai, trong phòng lớn như vậy cậu sẽ làm sao? Nghĩ tới nghĩ lui, Long Nghiễn quyết định, nếu sáng mai cậu không có chuyển biến tốt đẹp thì mang cậu cùng đi làm!
Cửa mở, Phương Nguyệt Tầm mang theo một mùi thơm ngát đi ra, thấy Long Nghiễn đang ngồi chờ cậu, trên mặt xuất hiện một chút áy náy.
Người trước mắt mang theo hơi ấm, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng nhuận động lòng người. Long Nghiễn nhìn thấy tim liền đập nhanh, vội vàng thu lại ánh mắt bước qua.
“Tại sao không mang dép bông, lại đây.” Long Nghiễn dắt bàn tay nhỏ bé mềm mại về phòng ngủ.
Nhìn cậu nằm xuống, đắp chăn kĩ càng rồi hắn mới nằm xuống bên kia giường, tùy tay tắt đi đèn ngủ làm căn phòng lập tức rơi vào trong bóng tối. Cảm giác được người bên cạnh tựa hồ có chút khẩn trương, Long nghiễn vừa nâng tay chạm cậu một cái, thân thể kia hơi run lên một chút. Long Nghiễn đem cả người cậu ôm vào trong ngực.
“Không cần sợ, anh sẽ bên cạnh em.” Nói xong rồi mà người trong lòng ngực cũng không có phản ứng gì. Thật lâu sau.....Một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy áo ngủ của Long nghiễn......Thân thể trong lòng ngực cũng thả lòng mặc cho hắn ôm.
END 15