Đáng Yêu Thêm Một Chút - Tô Bì Phù Phù Tử

Chương 92




Bài đăng kia, cô không nhấn vào xem, hy vọng Lộ Tinh Lâm sớm xóa nó đi.

Sau khi sắp xếp xong công việc trong ngày, Dư Lạc đứng dậy, đi tắm rửa để bình tĩnh lại, định mở WeChat hỏi thăm bác sĩ tình hình của chú mèo con, nhưng lại nhận được tin nhắn từ mẹ.

【Bảo bối, con làm xong việc chưa? Mẹ với chú Trần đến rồi, cùng đi ăn cơm nhé?】

Triệu Dung đã đến từ sớm nhưng vì biết Dư Lạc đang bận nên không muốn làm phiền. Giờ mới thấy công việc của cô kết thúc nên bà mới nhắn.

Dư Lạc đọc tin nhắn xong liền khoác áo đi ra.

【Mẹ đang ở đâu rồi? Con xuống ngay đây.】

Triệu Dung nói họ đang đợi ở cửa, người của câu lạc bộ nghe nói họ là gia đình của Dư Lạc nên tiếp đón rất chu đáo, lúc này vẫn đang ngồi nghỉ ngơi ở đại sảnh.

Dư Lạc vội vàng ra khỏi phòng, trên đường đi lại nhận được tin nhắn từ Tôn Khả.

【Nghe nói người nhà của cô đã tới. Họ có liên lạc với cô rồi chứ? Đừng lo nhé, tôi đã dặn mọi người tiếp đón chú dì thật tốt rồi.】

Dư Lạc cảm ơn: 【Ừ, cảm ơn nhé!】

Cô đi nhanh đến đại sảnh và khi nhìn thấy bóng dáng mẹ mình, cô không kìm được mà chạy đến ôm chầm lấy.

Triệu Dung bất ngờ, nhưng vẫn dang tay ôm con gái. Bà nhẹ nhàng vỗ lưng Dư Lạc, cảm nhận được đôi vai con gái đang khẽ run, bà biết trong lòng Dư Lạc luôn có một vết thương chưa lành.

Dư Lạc thường tỏ ra mạnh mẽ, nhưng khi gặp phải những biến cố không thể kiểm soát, cô vẫn không khỏi sợ hãi.

Trước kia, Dư Lạc không phải là người nhút nhát, cô luôn nghĩ rằng mọi thứ trong cuộc sống đều có thể nằm trong tầm tay mình, nhưng sau này cô nhận ra rằng thế giới này có rất nhiều chuyện cũng không tuân thủ trật tự, cũng không nói lý lẽ với cô.

Rất nhiều chuyện hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát.

Trên con đường cuộc đời, khi một lần đã đi chệch hướng, về sau mỗi lần gặp chông gai, cô đều sợ lịch sử sẽ lặp lại.



Sau khi Triệu Dung an ủi một lúc lâu, Dư Lạc cảm thấy dễ chịu hơn rồi hỏi: “Mẹ ơi, chú đâu rồi?”

Triệu Dung chỉ về phía sau, nói: “Lúc nãy gặp bạn cũ của con, cậu ấy kéo chú Trần của con đi mua đồ.”

Dư Lạc nhíu mày: “Bạn cũ nào?”

“Là cậu ấy.” Triệu Dung gật đầu nhẹ, nghĩ rằng cô sẽ biết, “Trước kia cậu ấy thường đứng đợi con dưới nhà, mẹ đã bắt gặp nhiều lần.”

Bà không trực tiếp nói mối quan hệ giữa hai người.

“Lộ Tinh Lâm…?” Dư Lạc nhăn mặt, “Sao giờ này anh ấy lại ở đây?”

“Không biết, cậu ấy vừa đến đã vội vàng chạy vào, trông như là đến tìm chúng ta vậy.” Triệu Dung nhớ lại.

Dư Lạc sửng sốt, đoán rằng chắc anh đã nghe được tin từ Tôn Khả.

..…Lộ Tinh Lâm thật sự chẳng coi mình là người ngoài.

Triệu Dung nói tiếp: “Thật bất ngờ là công việc mới của con lại hợp tác với câu lạc bộ của cậu ấy, hai đứa vẫn là rất có duyên đấy…”

Bà vừa nói xong thì thấy hai người kia đã quay lại, vừa đi vừa trò chuyện vài chuyện nhỏ nhặt.

“Ha ha, cậu thật hiểu khẩu vị và sở thích của Dư Lạc nhỉ, xem ra quan hệ trước kia của hai đứa rất thân thiết.” Chú Trần khen ngợi.

Thực ra, ban đầu ông cũng hơi bất ngờ trước sự nhiệt tình và thân thiện của cậu nhóc này, tưởng rằng cậu ta là kẻ lừa đảo, kết quả dọc theo đường đi càng lúc càng thấy dễ chịu.

Ban đầu, khi biết về mối quan hệ giữa Triệu Dung và chú Trần, Lộ Tinh Lâm thuận miệng hỏi vài câu, lúc trước có phải cha mẹ của Dư Lạc ly hôn, mẹ cô ấy tái hôn đến Tứ Xuyên nên cô ấy cũng chuyển đến đó không?

Chú Trần cũng không phủ nhận.

Đó là suy nghĩ của người  bình thường, cũng không có gì lạ. Người Trung Quốc từ trước đến nay thường giấu nỗi buồn, không ai thích kể khổ với người khác, hơn nữa chuyện đó cũng đã qua nhiều năm rồi.

Ông không tiết lộ lý do thật sự cho Lộ Tinh Lâm.



Hai người tiếp tục trò chuyện về những chủ đề khác, rất thoải mái, nhanh chóng chuyển qua chủ đề về máy chơi game.

Chú Trần thời trẻ  một mình ở Tứ Xuyên, khi vừa mới tốt nghiệp tìm được một công việc tốt, đơn vị bao ăn ở, lại độc thân nên không phải lo chi tiêu gì, dần dà bắt đầu thích những thứ mới lạ, chơi máy ảnh, ngắm thiên văn, mua máy chơi game.

Những đồ vật mới mẻ năm đó, ông đều chơi qua, lúc ấy ông cũng không ngờ có một ngày Triệu Dung sẽ cùng đường mà dẫn con gái đến tìm ông xin giúp đỡ.

Ông lập tức bán hết những món đồ quý báu của mình để lấy tiền, hồi đó những món này rất có giá trị.

Sau này, ông không còn động vào những thứ ấy nữa.

Khi ấy, đám chủ nợ truy đuổi rất khủng khiếp, từ Bắc Kinh đến Tứ Xuyên vẫn chưa đủ, cho nên ông đành đưa Triệu Dung và Dư Lạc trốn đến một thành phố khác.

Về sau, khi Dư Lạc vào đại học, ông nhận ra cứ sống như vậy cũng không phải cách.

Ông dùng hết mối quan hệ, vay mượn từ nhiều bạn bè, may mắn là khi quê nhà bị giải tỏa ông có được ít tiền đền bù, rất khó khăn mới bù được khoản nợ lớn đó.

Tuy nhiên, đến bây giờ ông cũng không nói sự thật này cho mẹ con cô biết.

Ông luôn bảo rằng không còn ai đòi nợ nữa, bọn họ sẽ an toàn ở Tứ Xuyên.

Để trả hết nợ, nhiều năm qua ông sống rất tiết kiệm, không còn chạm vào những thứ mình từng thích.

Hôm nay khó khăn lắm mới có dịp trò chuyện với Lộ Tinh Lâm, quả thật là rất thoải mái.

“Nếu chú thích, cháu có thể tặng chú vài món.” Lộ Tinh Lâm không gây áp lực, “Cháu bận tập luyện, vài cái máy để bụi trong nhà, đang lo không biết đưa ai.”

Người lớn tất nhiên nghe ra ẩn ý trong lời nói đó.

Chú Trần chỉ cười nhẹ, tìm lý do từ chối một cách lịch sự: “Chú già rồi, giờ không chơi mấy món đó nữa.”