Đáng Yêu Thêm Một Chút - Tô Bì Phù Phù Tử

Chương 89




Cô nói với anh đừng tìm cô nữa, cũng đừng đối xử tốt với cô.

Vì cô rất hiểu Lộ Tinh Lâm.

Nếu hôm đó, ngồi bên cạnh cô không phải là Khả Ái Đa mà là Lộ Tinh Lâm, thì người nằm trong vũng m.á.u cô nhìn thấy đã không phải là Khả Ái Đa, mà là Lộ Tinh Lâm.

Bên ngoài, mưa càng lúc càng lớn.

Dư Lạc nhận được tin nhắn từ Tôn Khả, nói rằng buổi quay chụp ngoài trời dự kiến hôm nay đã bị hủy, nếu có thay đổi thời gian, họ sẽ thông báo sau.

Dư Lạc nằm bẹp trên giường một lúc, dù đang trong thời điểm cảm xúc suy sụp nhất nhưng cũng không quên dùng app DingTalk để chấm công ngoại trú.

Chỉ là cảm giác lo âu không ngừng trào dâng trong lòng.

Mười phút sau, Triệu Dung gọi điện cho cô. Trước khi bắt máy, tâm trạng của Dư Lạc đã hơi chùng xuống.

"Bảo bối…" Triệu Dung rất lo lắng cho cô, ở đầu dây bên kia nhíu mày, “Con ổn chứ?”

Tâm trạng của Dư Lạc đã ổn định hơn nhiều, hít hít mui, trả lời với giọng rầu rĩ.

"Vâng, giờ con đỡ hơn nhiều rồi."

Vừa rồi… cãi nhau với Lộ Tinh Lâm xong, lại thấy tin nhắn như vậy, tâm trạng cô đột nhiên sụp đổ. Nhưng bây giờ bình tĩnh suy nghĩ một chút, cũng không nghiêm trọng đến mức phải chạy về Tứ Xuyên ngay trong đêm.

Nhất định mọi chuyện đều có thể giải quyết ổn thỏa… phải không?

Triệu Dung xác nhận tình huống của cô không quá đáng ngại, thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ vừa nói với chú Trần rồi, mẹ và chú Trần sẽ qua đó với con.”

“Không cần đâu mẹ, bên ngoài trời đang mưa mà… với lại con cũng không yếu ớt đến vậy.”

Có lúc cô rất yếu đuối, có lúc lại rất kiên cường. Chỉ là khi ở chung một không gian với Lộ Tinh Lâm, cô lại mềm yếu hơn.

"Không sao, mẹ và chú Trần đi chậm một chút là được." Triệu Dung nói, “Đừng lo, mẹ đã ly hôn rồi, Bắc Kinh lớn như vậy… chắc là ông ta sẽ không đến nữa.”

Dư Lạc cúi đầu.



Nhưng cô lo lắng, dù đã thay đổi số điện thoại, cô vẫn nhận được tin nhắn này.

Triệu Dung vẫn bình tĩnh, là một người mẹ, bà phải bảo vệ con mình và cho cô đủ dũng khí.

“Mẹ đoán là vì ông ta đã nhìn thấy bài viết trước đây của con,” Triệu Dung nói, “Bài đăng của con ở tạp chí trước đây có thể đã được người quen của ông ta tình cờ thấy, rồi ở trên mạng tra ra thông tin của con.”

Dư Lạc không phải lúc nào cũng kỹ lưỡng, đôi khi cô sẽ quên một số chi tiết.

“Chú Trần đã tra thử trên mạng, phát hiện thông tin con từng để lại trên trang tuyển dụng, trong đó không có ẩn số điện thoại. Vì con ở tạp chí Tiêm Phong chưa được chuyển chính thức, thông tin trên trang tuyển dụng tạm thời vẫn chưa được ẩn đi.”

Dư Lạc ngây người, "Không nên như thế chứ…"

Dù chỉ là thực tập sinh, đang trong thời gian thử việc, thông tin cũng không nên bị bỏ lại ở ngoài như vậy.

Lúc đó cô vừa về lại Bắc Kinh, lo lắng, sợ hãi, nhưng cũng phấn khởi và kỳ vọng, tất cả những cảm xúc đó lẫn lộn với nhau, nên cô đã quên kiểm tra lại những chi tiết này.

"Nói chung, không sao cả, con cứ xem như tin nhắn rác mà xóa đi là được." Triệu Dung vẫn đang an ủi cô.

Dư Lạc ừ một tiếng, ngại ngùng nói: "Xin lỗi, đã khiến mẹ và mọi người lo lắng…”

Mười tám năm đầu đời được bảo vệ quá tốt.

Hiện tại 22 tuổi.

Dư Lạc vẫn hay tự trách mình, tại sao đến tuổi này rồi mà vẫn chưa thể tự mình đối diện với những việc như thế này.

Nhưng Triệu Dung cũng tự trách bản thân.

“Là lỗi của mẹ. Nếu mẹ quyết định sớm hơn thì đã không đi đến bước này…” Bà thở dài, điện thoại bị chú Trần lấy qua.

"Không sao đâu, Tiểu Lạc. Con phải tin chú Trần. Từ khi trở về, chú đã luôn điều tra lại mọi việc, con yên tâm, chú nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con và mẹ con. Chuyện năm đó sẽ không tái diễn đâu. Hơn nữa, luật pháp và hệ thống giám sát của cảnh sát hiện nay cũng hoàn thiện hơn rồi… Con đó, cũng phải sống thật tốt nhé.”

Sống tốt.

Hai chữ đơn giản mà lại khó biết bao.

Dư Lạc cúi đầu, đáp lại: “Vâng, con sẽ cố gắng.”



Cô sẽ cố gắng chữa lành bản thân và cũng cố gắng… sớm ngày có thể đứng trước mặt Lộ Tinh Lâm, ánh mắt cô sẽ không né tránh.



Vì trời cứ mưa liên tục, Dư Lạc cũng không rời khỏi phòng, giao tiếp với Liễu San San qua mạng.

Cô không biết từ khi nào lại xuất hiện một nhóm chat WeChat, trong đó có cô và Liễu San San, chủ nhiệm Mã, và cả chị An An - người lãnh đạo trực tiếp giao việc cho Dư Lạc.

Mặc dù chị An An có chức vụ cao hơn chủ nhiệm Mã, nhưng vẫn cần cho ông ta chút mặt mũi.

Đối với việc lần này ông ta xen vào, cô ấy cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, miễn sao đảm bảo rằng công việc lần này của Dư Lạc không mắc lỗi lớn là được.

Chủ nhiệm Mã đột nhiên nhắn tin trong nhóm.

【Tôi lập nhóm này cũng là để giám sát công việc của hai người, hiện tại các cô không ở văn phòng, mỗi ngày đều là chấm công ngoài, tất cả công việc đều dựa vào ý thức tự giác.】

【Các cô phải giám sát lẫn nhau, mỗi tuần báo cáo tình hình của đối phương, không vấn đề gì chứ? Có công việc gì hai người cứ trực tiếp trao đổi trong nhóm là được rồi.】

Dư Lạc: ……

Đây không phải là đang gây sự sao?

Mí mắt cô vừa nhảy dựng, Liễu San San liền nhắc tên cô trong nhóm.

【@Dư Lạc, bài viết mấy hôm trước sao không thấy liên hệ với tôi vậy? Công việc của chúng ta vẫn là cần trao đổi một chút!】

【Là bản thử nghiệm hôm trước ấy.】

Để thể hiện sự nhiệt tình, thể hiện sự tận tâm của mình, cô ta còn nhắn liền hai tin nhắn trao đổi công việc trong nhóm.

Hôm nay tâm trạng của Dư Lạc vốn đã không tốt.

Cô đã cố gắng suốt bấy lâu, chịu đựng bao nhiêu ấm ức, cố gắng làm việc để được chuyển chính thức, nhưng cuối cùng lại bị cái tin tức không xác định của Dư Thành Hải xen vào làm xáo trộn mọi thứ.