Đáng Yêu Thêm Một Chút - Tô Bì Phù Phù Tử

Chương 88




Chiếc xe của đối phương chắn ngang giữa đường, khiến xe của bọn họ không thể tiếp tục đi tiếp.

Trước khi xuống xe, Triệu Dung nói với tài xế: “Không sao đâu, tôi tự xử lý được. Con gái tôi vẫn còn trên xe, anh giúp tôi... chăm sóc con bé nhé.”

Nhưng Dư Lạc đã tỉnh dậy.

Cô kéo ống tay áo của tài xế, cảm thấy móng tay mình đang bấu chặt vào da thịt.

“Được… được rồi… tôi sẽ giúp các cô báo cảnh sát… nhưng tình hình của các cô, tôi thực sự không thể giúp được gì nhiều…”

Những người cho vay nặng lãi rất đáng sợ.

Dư Lạc dùng tay áo lau nước mắt, bị khóa kéo làm xước mặt, cô đột nhiên càng thêm sụp đổ. Rõ ràng ngày hôm qua…

Cô vẫn còn là một cô công chúa nhỏ đáng yêu, còn dùng khăn giấy hoa.

Nhưng giờ không phải lúc để tiếp tục đau khổ, Dư Lạc vội vàng xuống xe chạy tới: “Các người dừng tay lại!”

Đám người bên kia thấy cô gái nhỏ bước xuống xe, bất ngờ buông tay.

“Nợ ai người đó trả. Chúng tôi đã…” Cô ngập ngừng một lát, rất khó khăn để mở lời: “Chúng tôi đã cắt đứt quan hệ với Dư Thành Hải rồi, các người có nợ thì đi tìm ông ta! Ức h.i.ế.p hai người phụ nữ chúng tôi thì có bản lĩnh gì?”

Tên cầm đầu đám đòi nợ đột nhiên cười nham hiểm hơn.

“Cô bé, cô vẫn được bảo vệ quá tốt, không biết gì sao? Chính vì các người là phụ nữ dễ bắt nạt nên chúng tôi mới dễ dàng tìm tới.”

Người đàn ông có khuôn mặt bặm trợn, dùng ánh mắt hung ác nhìn cô.

“Đừng giở giọng lý lẽ với tao, trông chúng tao giống những kẻ biết nói lý lẽ sao? Ha ha ha ha ha!”

Sau đó, hắn ta nhìn Dư Lạc từ đầu đến chân vài lần.

“Trưởng thành rồi à?”

Dư Lạc sợ tới mức liên tục lùi lại phía sau, Triệu Dung cũng lập tức phản ứng, tiến lên níu lấy vạt áo của người đàn ông: “Không… đừng làm hại con bé, trẻ con vô tội, nếu có gì thì cứ nhắm vào tôi…”

Người đàn ông lạnh lùng hất tay Triệu Dung ra, mạnh mẽ đẩy bà ngã xuống đất, với ý đồ xấu tiến về phía Dư Lạc.

“Cô bé mười tám tuổi, lại là học bá ngoan ngoãn, chắc chắn là còn xử nữ, đúng không? Chà, có thể bán được giá cao đấy.”

Hơn nữa có thể bán rất nhiều lần.



Kiểm soát cô, biến cô thành cây hái ra tiền dưới trướng chúng.

Dư Lạc sợ đến mức chân mềm nhũn, toàn thân dâng lên nỗi sợ hãi mãnh liệt, cô cố sức lùi lại, vô tình ngã xuống đất, nhìn thấy đôi tay của kẻ đó đưa về phía mình.

Cô rất sợ hãi…

Con đường đầy những viên đá nhỏ và vật sắc nhọn, lòng bàn tay cô bị trầy xước, đầu gối cũng rách da.

Nhưng Dư Lạc quên cả đau đớn, chưa từng có nỗi sợ và khủng khiếp nào lớn đến vậy trào dâng trong cô.

Cô chỉ có thể vô thức gọi ra một cái tên, với giọng run rẩy mang theo tiếng khóc, phát ra tín hiệu cầu cứu.

“Lộ Tinh Lâm…”

“Cứu em…”

Nếu là Lộ Tinh Lâm, anh sẽ cứu cô, anh sẽ giúp cô.

Ngay trước khi nhắm mắt, Dư Lạc nhìn thấy Triệu Dung chật vật lại vô lực đang bò về phía cô, nắm lấy ống quần của tên đó, rồi bị giẫm đạp thật mạnh.

Mẹ… Mẹ cũng từng xinh đẹp và ưu nhã như thế.

Ước gì tất cả chỉ là mơ thôi.

Cô nhắm mắt lại, bỗng nhiên nghe thấy phía sau vang lên một tiếng: “Gâu——”

Tiếng kêu của Khả Ái Đa ngày càng gần, nó nhảy ra từ cửa sổ, lao về phía người đàn ông đang đưa tay về phía Dư Lạc.

Khả Ái Đa trước giờ chưa từng cắn người, nó là một chú chó rất ngoan… Mỗi lần dắt nó đi dạo, mọi người đều khen ngợi nó rất lễ phép.

Nhưng khoảnh khắc này, Khả Ái Đa lộ ra nanh vuốt của mình, nó lao vào người đàn ông đó, ngoạm lấy ống quần hắn không chịu buông.

Nhưng nó quá ngoan, nó không biết lòng người hiểm ác là gì.

Khả Ái Đa được Lộ Tinh Lâm dạy dỗ rất ngoan, vì Lộ Tinh Lâm đã nói với nó rằng không được cắn người, nếu cắn người thì sẽ làm phiền đến mẹ.

Khả Ái Đa ghi nhớ điều đó.

Nó chỉ muốn bảo vệ chủ nhân của mình, nghĩ rằng đuổi người khác đi là đủ rồi, căn bản không hạ thủ mạnh, ngay cả khi đẩy ngã đối phương, nó cũng chỉ cắn vào quần áo.

Dư Lạc nhìn thấy nó lao đến, nhìn thấy nó chắn trước mặt mình.

“Khả Ái Đa——”



“Không… đừng mà…”

Nó là lá bùa hộ mệnh duy nhất cô mang theo lần này, cô không thể để Khả Ái Đa bị thương…

Đồng bọn của người đàn ông kia thấy hắn bị chó tấn công, lập tức lấy xẻng và gậy từ cốp xe, lao về phía Khả Ái Đa.

“Chết tiệt! Con chó hoang!!”

“Đập c.h.ế.t nó cho tao! Làm anh hùng bảo vệ chủ nhân à? Được, hôm nay tao sẽ để mày hoàn thành sứ mệnh của mình!”

Nước mắt của Dư Lạc rơi lã chã, cô lao lên hết lần này đến lần khác, nhưng lại bị hất văng ra hết lần này đến lần khác.

“Khả Ái Đa…!!”

“Khả Ái Đa…………”

Từ lo lắng đến đau đớn, nghẹn ngào không thành tiếng, nhưng cô vô dụng, cô không thể bảo vệ chú chó của mình.

Trước khi Dư Lạc ngất đi, ký ức cuối cùng còn đọng lại là hình ảnh Khả Ái Đa nằm trong vũng máu.

Khi tỉnh lại, cô đã ở trong bệnh viện.

Cô mỉm cười hỏi: “Mẹ ơi, có phải chúng ta quên mang đồ ăn vặt mà Khả Ái Đa thích không?”

Triệu Dung gật đầu, gục bên cạnh cô bật khóc.

Dù hôm nay cảnh sát đã kịp thời đến, nhưng bọn họ cũng không bắt được đám đòi nợ đó, chỉ nói đã ghi nhận và sẽ tiếp tục điều tra sau.

Cuối cùng, bọn họ vẫn quyết định rời khỏi Bắc Kinh, mẹ nói đã tìm được một người chú ở Tứ Xuyên, có thể tạm lánh nạn ở đó.

Những người đàn ông hôm nay đến, chỉ là vài người trong tổ chức của họ, nếu không trốn xa hơn một chút, sau này cũng không được yên ổn.

Nhưng trước khi rời đi lần này.

Bên cạnh Dư Lạc thiếu đi một người bạn đồng hành, thứ còn lại chỉ là chiếc hộp lạnh lẽo.

Trên đường rời đi.

Dư Lạc gửi một tin nhắn cho Lộ Tinh Lâm.

——【Chúng ta chia tay đi.】