Đáng Yêu Thêm Một Chút - Tô Bì Phù Phù Tử

Chương 87




Tất cả mọi thứ đều hoàn hảo như một giấc mơ.

Ngày gia đình xảy ra biến cố.

Cũng là một ngày bình thường như bao ngày khác, Dư Lạc chuẩn bị điền nguyện vọng đại học, sau khi ăn kem với bạn bè xong, cô chuẩn bị về nhà trò chuyện với ba mẹ về chuyện đại học.

Nhưng căn nhà của cô đột nhiên bị hủy hoại hoàn toàn.

Mẹ cô ngồi trên ghế sofa, tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch, bị người ta kéo rách.

Trên xương quai xanh của Triệu Dung còn có dấu vết bị cào rách.

Cả căn nhà trông như vừa bị cướp, rất nhiều đồ đạc bị lấy đi, ngay cả heo đất tiết kiệm mà Dư Lạc để ở cửa cũng bị đập nát, tiền bên trong đều bị lấy sạch.

Và thứ đổ nát không chỉ là ngôi nhà của cô, mà còn là hình ảnh người ba mà cô từng tin tưởng.

Thời gian đó, ba cô hầu như không về nhà, mẹ cô nói là ông đi công tác ở nơi xa, Dư Lạc cũng không nghĩ nhiều.

Cô không ngờ, ông không phải đi công tác mà là trốn chạy đến nơi khác.

Ông bỏ lại vợ con, tự mình đi nơi khác lánh nạn.

Trong nhà chẳng còn gì, Dư Lạc run rẩy cầm lọ iốt khử trùng bôi cho mẹ, bảo bà báo cảnh sát, nhưng Triệu Dung chỉ nắm tay cô.

"Tiểu Lạc, bây giờ, con có muốn đi cùng mẹ không? Những chuyện khác, mẹ sẽ nói cho con biết sau."

Trong sự hỗn loạn, Dư Lạc không biết phải làm gì, chỉ biết gật đầu một cách mơ hồ, muốn vào phòng lấy vài thứ.

Nhưng mọi thứ trong phòng cô cũng chẳng còn.

Những tấm giấy khen từ nhỏ đều bị xé nát, bức ảnh trên bàn học cũng bị đập vỡ, tủ quần áo của cô cũng bị lục tung.

Mọi thứ bị phá hủy trong chớp mắt.

Khi rời khỏi căn nhà ấy, Dư Lạc gần như chẳng mang theo gì, chỉ là trong lúc hỗn loạn cô hỏi về chú chó yêu quý Khả Ái Đa đang ở đâu.

May mà hôm nay Khả Ái Đa đang chơi ở nhà hàng xóm, may mắn thoát nạn.



Trên đường chạy trốn, cô chỉ mang theo chú chó mà Lộ Tinh Lâm tặng.

Vì Lộ Tinh Lâm từng nói rằng, Khả Ái Đa sẽ bảo vệ cô, cô rất sợ, cũng không biết phải làm gì vào lúc này, nên chỉ có thể mang theo Khả Ái Đa.

Triệu Dung nói với cô.

Con người không phải đột nhiên mà trở nên thối nát, bao nhiêu năm qua, thực ra bọn họ vẫn luôn bị đòi nợ, thậm chí, bà còn bị bạo hành gia đình.

Không phải bà chưa từng báo cảnh sát.

Nhưng cảnh sát khi ấy bảo rằng, đây là chuyện gia đình, không xử lý.

Những năm tháng bình yên mà Dư Lạc có được, đều là nhờ vào sự che giấu và nhẫn nhịn của Triệu Dung.

Bà từng nghĩ rằng Dư Thành Hải sẽ không làm đến mức ấy, dù sao bọn họ cũng là một gia đình, ông ít ra cũng nên nghĩ cho con gái sắp vào đại học.

Triệu Dung còn nghĩ rằng, để Dư Lạc có thể bình yên trưởng thành, những chuyện của người lớn không nên kéo một đứa trẻ vào.

Mỗi lần nhìn thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của Dư Lạc, Triệu Dung đều không nỡ nói ra sự thật.

Bà tưởng rằng mình có thể giải quyết được, tưởng rằng có thể chắp vá lại gia đình này, nhưng không ngờ lỗ hổng lại ngày càng lớn.

Cho đến khi nó hoàn toàn rách nát, bà buộc phải dẫn Dư Lạc rời đi.

Nếu không đi… cuộc sống của Dư Lạc cũng sẽ bị hủy hoại hoàn toàn, cô sắp vào đại học, Triệu Dung nghĩ rằng, ít nhất vào thời điểm này, bà cần phải thay đổi điều gì đó, ít nhất là bảo vệ Dư Lạc học hết đại học, nhưng Bắc Kinh thì không thể ở lại được nữa, bên kia là thế lực đen tối quá mạnh.

Vậy thì chạy trốn thôi.

Cùng nhau rời khỏi nơi này.

Đêm đó, khi rời khỏi Bắc Kinh, Dư Lạc nhìn ra bầu trời đen kịt ngoài cửa xe, rơi vào sự mơ hồ vô tận.

Tương lai sẽ ra sao, cô sẽ đi đến đâu?

Lẽ ra cô đã hẹn Lộ Tinh Lâm đi công viên giải trí vào ngày mai, cô thích chú thỏ bông siêu lớn ở đó.

Lộ Tinh Lâm nói, giúp cô giành phần thắng dễ như trở bàn tay.



Anh còn nói, ở đó có câu lạc bộ xe kart, anh sẽ dạy cô chơi.

Ban đầu cô rất mong chờ trời sáng, nhưng giờ đây, cô lại bắt đầu sợ hãi, sợ ngày mới bắt đầu, sợ thất hứa.

Điện thoại của cô bắt đầu báo pin yếu.

Triệu Dung hỏi cô, định giấu bạn bè hay nói thật, sẽ từ biệt bọn họ hay là xin giúp đỡ.

Lúc đó Dư Lạc chưa nghĩ ra.

Cô chỉ mới 18 tuổi, cái gì cũng không biết, khi đối mặt với những chuyện như vậy cũng không biết nên quyết định như thế nào.

Vì thế Dư Lạc chỉ vuốt ve đầu Khả Ái Đa, được nó l.i.ế.m liếm tay.

Khả Ái Đa là sự an ủi và liều thuốc an thần duy nhất của cô trên đường chạy trốn, nó ở bên cạnh, giống như cảm giác an toàn khi ở bên cạnh Lộ Tinh Lâm.

Dư Lạc mệt mỏi đến mơ màng, ngủ gật ở trên đường, mong rằng khi tỉnh dậy, mọi thứ chỉ là một giấc mơ.

Khoảng 6 giờ sáng, khi trời còn chưa sáng rõ, cô bị đánh thức bởi tiếng tranh cãi và động tĩnh phía trước.

"Có chuyện gì thì đi tìm Dư Thành Hải! Đừng quấy rầy hai mẹ con chúng tôi nữa, những thứ có giá trị trong nhà đều đã bị các người lấy hết rồi, xin đừng làm phiền chúng tôi nữa được không..."

Khi Triệu Dung nói xong lời cuối cùng, thậm chí có chút khẩn cầu.

"Tha cho hai người ư?! Vậy ai sẽ tha cho chúng tôi đây, Triệu nữ sĩ, chúng tôi đã nói rồi, nếu bà chịu hợp tác một chút, trả nợ sớm thì đã không có nhiều chuyện như vậy!"

"Dư Thành Hải đã thế chấp cả căn nhà cho các người rồi, vẫn chưa đủ sao? Ông ta rốt cuộc nợ các người bao nhiêu..."

"Chuyện đó không thể nói rõ được! Căn nhà này, cùng lắm cũng chỉ trả được tiền lãi, hai mẹ con bà bây giờ muốn đi, dễ dàng thế sao!"

Dư Lạc trong cơn mơ màng nhìn thấy mấy người kia kéo áo mẹ cô, không cho bà đi, bộ quần áo vừa thay lại sắp bị giật rách.

"Gọi cảnh sát… chú ơi, làm ơn gọi cảnh sát!" Dư Lạc cầu xin tài xế, giọng nghẹn ngào, "Làm ơn... giúp chúng cháu..."

Bọn họ hẹn nhau rời đi trên một chiếc xe màu đen, không biết làm sao những người này biết được tin tức, đuổi theo đến đây.