Đáng Yêu Thêm Một Chút - Tô Bì Phù Phù Tử

Chương 80




Giọng của Lộ Thanh Hạ cũng đầy sự chắc chắn.

“Chị dâu!!!”

Dư Lạc bị Lộ Thanh Hạ làm cho ngạc nhiên hết lần này đến lần khác. Không nói đến việc cô bé đột ngột nhào vào ôm cô, mà còn... Cái gì mà "chị dâu" chứ…

Dư Lạc theo phản xạ mở miệng giải thích: “Không phải... Chị và anh trai em, không có quan hệ gì đâu.”

Cô bé không để ý đến những chuyện rườm rà, có gì đều nói hết ra, lời nói trông miệng căn bản không giấu được.

“Sao có thể chứ?!” Lộ Thanh Hạ tỏ vẻ kinh ngạc và không đồng ý, “Chị chính là chị dâu của em mà! Trước đây không phải chị đã từng yêu đương với anh trai em sao?”

Dư Lạc: …

Điều này, quả thật không thể phủ nhận.

“Ừ…” cô gật đầu, “Nhưng bọn chị đã chia tay nhiều năm rồi, sau này em sẽ có một chị dâu mới thôi.”

Lộ Thanh Hạ nặng nề lắc đầu: “Sẽ không có đâu, anh trai em chỉ một người bạn gái là chị, bao năm qua, anh ấy chưa từng có bạn gái mới.”

Cô bé sẽ không có một chị dâu mới! Và cô bé cũng không cho phép điều đó!

Chị gái này xinh đẹp như vậy, ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh, Lộ Thanh Hạ quyết định chị ấy sẽ là chị dâu của mình cả đời, chỉ cần khoảnh khắc lao vào vòng tay ấm áp ấy thôi.

Ôi trời ơi, chẳng ai hiểu cả, chị dâu của cô bé thật thơm và mềm mại.

Toàn thân chị ấy đều có mùi hương dễ chịu, cô bé hít hà mãi không thôi.

“Cái gì cơ?” Dư Lạc nhìn vẻ mặt nghiêm túc cô bé, rõ ràng cảm nhận được cô bé đang rất chân thành.

Lộ Thanh Hạ kéo quai cặp sách, nghiêm túc nói: “Chị không nhận ra sao? Anh trai em đến bây giờ vẫn còn thích chị.”

Dư Lạc im lặng, đưa tay muốn giúp cô bé cầm cặp.

Lộ Thanh Hạ từ chối ngay: “Em đã lớn rồi, có thể tự đeo cặp được, cảm ơn chị dâu! Nhưng em tự đeo được mà.”

Cả hai cùng quay người, bước về phía xe của Lộ Tinh Lâm.

Với kỹ năng lái xe của anh, ban nãy anh hoàn toàn có thể lướt xe tới chỗ này, nhưng anh chọn đỗ ở xa hơn. Nghe đâu lần trước đến đón Lộ Thanh Hạ, cô bé chê anh quá nổi bật, hôm nay anh đã chọn một góc kín đáo hơn.

Thế nên lần này là Dư Lạc đến tìm cô bé, rồi cùng nhau quay lại xe.



Hai người đi cạnh nhau, từng bước từng bước, Lộ Thanh Hạ vẫn nói liên tục, cố chứng minh rằng anh trai cô bé vẫn còn thích Dư Lạc.

“Thật sự chị không nhận ra à?”

“Sau khi anh trai chia tay với chị, anh trai em chưa từng hẹn hò với cô gái nào khác, mặc dù có rất nhiều người theo đuổi.”

“Hơn nữa, ban đầu ba mẹ cũng giới thiệu vài người cho anh ấy, nhưng anh ấy luôn nói rằng đã có người mình thích rồi.”

Khi cô bé nói những lời này, Dư Lạc vẫn luôn im lặng không nói. Cho đến khi Lộ Thanh Hạ hỏi cô: “Chị dâu, chị đã thấy chiếc Maserati màu vàng của anh trai em chưa?”

Dư Lạc gật đầu.

Cô đã ngồi trong chiếc xe đó vài lần, hiện tại anh còn để cô lái nó.

Trong gara của Lộ Tinh Lâm có vài chiếc xe, cô nghĩ anh có lẽ không thích lái chiếc này nhất, nên mới đưa nó cho cô.

Nhưng Lộ Thanh Hạ dừng chân một chút, cười khanh khách nói.

“Anh trai em thật ra rất ghét màu vàng, anh ấy nói màu này dễ thu hút muỗi, nhưng chiếc xe đầu tiên anh ấy mua lại là màu này.”

Dư Lạc không nói gì, giây tiếp theo, Lộ Thanh Hạ bất ngờ đến gần cô, đứng kiễng chân, nhìn vào mắt cô.

“Chị, màu vàng có phải là màu chị thích nhất không?”

Lông mi của Dư Lạc khẽ run.

Đúng vậy.

Đó là màu cô thích.

Mặc dù Dư Lạc không trả lời trực tiếp, nhưng Lộ Thanh Hạ vẫn đọc được điều gì đó từ ánh mắt cô, cô bé lắc đầu thở dài.

“Cho nên mới nói, chị dâu không thể nào không nhận ra điều này chứ?”

“Hơn nữa để em nói cho chị biết, trong nhà em luôn có một chai nước ngọt nho chưa hết hạn, không ai được uống, rõ ràng là đang chờ người mình thích đến uống mà.”

“Vậy nói xem, có phải chị thích uống nước ngọt vị nho không?”

Dư Lạc lại lần nữa im lặng, không thể phản bác, bước chân cô chậm lại, nhìn Lộ Thanh Hạ xoay người.

Lộ Thanh Hạ làm một gương mặt tinh nghịch.

“Rõ ràng là chứng cứ rành rành.”



“Anh trai em vẫn luôn chờ chị.”

“Chị dâu định mệnh của em!”

Dư Lạc thực sự không phủ nhận được những gì cô bé nói, làm sao có thể phủ nhận đây? Đây là những sự thật không thể chối cãi.

Nói là không cảm nhận được thì không đúng.

Chỉ là cô không muốn thừa nhận.

Cô thà rằng Lộ Tinh Lâm thực sự đối xử tệ với cô, còn hơn là anh đang chịu đựng tất cả vì cô.

Thực ra… cô chỉ đơn thuần mong rằng anh có thể sống tốt, cô không chỉ lừa dối chính mình, mà còn lừa cả những người khác.

Đôi khi, sự lạnh lùng mà cô cố tình thể hiện cũng chỉ là để cắt đứt mối liên hệ với anh.

Không thể tiếp tục nữa.

Tình cảm giữa bọn họ không thể một lần nữa lại xuất hiện.

“Xin lỗi em, phải làm em thất vọng rồi.” Dư Lạc mỉm cười, “Chị và anh trai em, không còn khả năng nào nữa đâu, bây giờ, chị cũng đã không còn thích anh ấy nữa.”

Hai người tiếp tục đi về phía trước, Dư Lạc vốn vốn đổi chủ đề.

Nhưng đột nhiên cô nghe thấy giọng nói từ phía trước.

“Dư Lạc——”

Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lộ Tinh Lâm đang chạy về phía bọn họ, vừa rồi về nhà anh đã thay quần áo.

Trong nhà có vài bộ quần áo đã được để từ vài năm trước, anh không thường về nhà nên ít khi thay mới.

Ngay lúc anh chạy đến, Dư Lạc mới nhận ra rằng, hoá ra trí nhớ của cô thực sự rất tốt.

Cô thậm chí còn nhớ.

Đó là lần đầu họ hẹn hò, sau khi cô và Lộ Tinh Lâm chính thức bên nhau, anh mặc một chiếc áo thun oversize, mặc dù bây giờ anh đã cao hơn, nhưng anh vẫn mặc vừa chiếc áo đó.

Cơn gió thổi qua làm tung góc áo của anh.

Lúc này là 6 giờ 30 chiều, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, Lộ Tinh Lâm bỗng nhiên chạy về phía cô.