Đáng Yêu Thêm Một Chút - Tô Bì Phù Phù Tử

Chương 74




“Không có chuyện gì không đến chùa Tam Bảo,” người phụ nữ nói, “nói đi, hôm nay lại có chuyện gì cần nhờ tôi vậy?”

Câu hỏi này đúng là đoán chuẩn.

“Gọi thợ làm móng của mẹ đến nhà đi,” anh nói, “con sẽ về nhà ngay bây giờ.”

“Bây giờ sao?!”

“Ừ.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây rồi đáp, “Con không biết thợ làm móng của mẹ bận lắm à? Tính tiền theo giờ, phải đặt lịch trước…”

Lộ Tinh Lâm không để bà nói tiếp.

“Thêm tiền.” Anh ngắt lời, không quên nhắc nhở, “Đừng tưởng con quên, lần trước mẹ hứng lên đòi đi Bali tắm nắng, rồi bảo thợ làm móng tới nhà trong vòng nửa tiếng để làm móng mùa hè cho mẹ đấy.”

Bà Nhan: “……”

“Thêm tiền cho mẹ luôn, đủ chưa?” Lộ Tinh Lâm nói.

Bà Nhan lúc này mới nhượng bộ, “Được rồi… Nhưng con làm sao vậy? Khoan đã! Con định dẫn cô gái nào về thế? Cứ tưởng con định sang chùa bên cạnh xuất gia luôn rồi đấy…”

Giọng của Lộ Tinh Lâm lạnh nhạt, “Không phải lát nữa mẹ sẽ biết sao.”

“Ừ nhỉ.” Bà đáp lại, “Được rồi! Mẹ sẽ gọi ngay, để thợ làm móng tới nhà, còn con bên đó tình huống thế nào rồi? À đúng rồi, nhớ thêm cho mẹ chút tiền công đấy nhé.”

“Cô ấy bị gãy móng, hình như bị bong lên, khá nặng.” Lộ Tinh Lâm nói với vẻ mặt nhăn nhó, còn quay lại nhìn tay cô.

Dư Lạc đột nhiên có cảm giác chột dạ, vội giấu tay mình vào trong ống tay áo.

“Bong lên sao? Mau về đây xử lý đi.” Giọng bà Nhan đột nhiên trở nên nghiêm túc.

“Không phải đang trên đường về sao? Nửa tiếng nữa về tới nhà, mẹ phải chắc là thợ làm móng đã có mặt.” Lộ Tinh Lâm nói xong, “Lái xe, cúp máy đây.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Dư Lạc mới thăm dò hỏi.

“Là… chị của anh sao?” Cô không biết đối phương là ai, nhưng nghe giọng khá trẻ, và cách nói chuyện với Lộ Tinh Lâm cũng rất giống chị em.

Nhưng Lộ Tinh Lâm lại buông ra hai từ: “Mẹ tôi.”

Dư Lạc: “………………?”

Anh nói chuyện với mẹ mình kiểu gì thế này?!



Trong lúc cô còn đang kinh ngạc, một suy nghĩ bất ngờ bật lên trong đầu.

Cho nên, bây giờ, Lộ Tinh Lâm định đưa cô về nhà.

Gặp mẹ anh…!!

Dư Lạc lập tức đưa tay, muốn mở cửa xe, “Thật sự không cần đâu! Tôi có thể tìm đại một tiệm để xử lý là được rồi.”

Nhưng ý đồ mở cửa của cô không thành.

Hiển nhiên là Lộ Tinh Lâm đã khóa cửa từ ghế lái chính, khiến cô không thể tự mở cửa được.

Lộ Tinh Lâm liếc mắt thấy mấy động tác nhỏ này của cô, đột nhiên nhếch môi cười lạnh, làm Dư Lạc có cảm giác như bị luồng khí lạnh bao quanh.

Rõ ràng là anh đưa cô về để xử lý vết thương ở móng tay, nhưng lại làm như thể muốn lừa bán cô vậy.

“Muốn chạy à?”

“Không có cửa.”

Dư Lạc:……qwq

Đúng là không có cửa thật, có cửa cũng không mở ra được!!!

Từ câu lạc bộ đến nhà Lộ Tinh Lâm không xa.

Chưa đến một giờ đồng hồ.

Dư Lạc cảm thấy mình thật sự bị Lộ Tinh Lâm “bắt cóc” về, suốt đoạn đường không có cơ hội nào để trốn thoát, cuối cùng chỉ đành để mặc anh dẫn đi.

Nhà Lộ Tinh Lâm nằm trong khu biệt thự nổi tiếng ở Bắc Kinh, nghe nói nhiều ngôi sao cũng có nhà ở đây.

Khi còn học cấp ba, bọn họ yêu nhau hiếm khi nhắc đến chuyện gia đình, Dư Lạc chỉ biết Lộ Tinh Lâm là một đại thiếu gia, nhưng không rõ gia cảnh cụ thể của anh.

Cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi xe lái vào sân, cô vẫn ngây người một lúc.

Cuộc sống của Lộ Tinh Lâm, quả thật là quá tốt.

Dư Lạc đang mải ngẩn ngơ, đột nhiên nghe thấy tiếng “cạch” – dây an toàn của cô đã được tháo ra.

Lộ Tinh Lâm nghiêng người tháo dây an toàn cho cô xong, rồi bước xuống xe trước, vòng qua phía ghế phụ.

Khi Dư Lạc còn chưa kịp phản ứng, anh đã đứng ở cửa xe với tư thế như muốn đỡ cô xuống.

Dư Lạc: “……”



Cô nhìn biểu cảm kia của Lộ Tinh Lâm, nuốt nuốt nước miếng, đưa tay ngăn lại: “Đợi đã, tôi có thể tự đi được mà…”

Hiện tại cũng chẳng còn cách nào khác, đã bị Lộ Tinh Lâm đưa đến đây, cô còn có thể làm gì?

Lộ Tinh Lâm cúi đầu nhìn tay cô, dường như không nghe thấy lời cô nói là cô tự đi được, anh nắm lấy cổ tay cô rồi quay người đi vào nhà.

Dư Lạc cảm thấy Lộ Tinh Lâm hơi lải nhải.

Vì anh cứ luôn nói cô.

“Chuyện của Tiểu Cát thì khóc đến rối tinh rối mù, nhưng chuyện của bản thân thì chẳng để tâm, móng tay đều đã gãy thế này mà còn nói không sao.”

“Đây mà là không sao à?”

“Có phải nhất định phải đợi đến khi móng tay của em bay mất, m.á.u thịt lẫn lộn mới gọi là có chuyện không?”

Dư Lạc cảm thấy anh thật hung dữ, nhỏ giọng phản bác: “Có khi nào là do anh phản ứng quá lên không… Thực ra cũng không phải chuyện lớn gì, tôi thậm chí còn chẳng thấy đau.”

Lộ Tinh Lâm bị cô chọc cười, bước chân dừng lại.

Khi anh mở miệng gần như là giọng tức giận:

“Dư Lạc.”

“Ai dạy em như vậy?”

Dư Lạc cũng dừng lại tại chỗ, bị giọng nói này của Lộ Tinh Lâm làm sợ hãi, nhưng anh rõ ràng có chút bất đắc dĩ, và… đau lòng.

Cô thoáng có ý muốn bỏ chạy.

Nhưng vì bị anh nắm chặt cổ tay, cô không thể rời đi.

Ở bên Lộ Tinh Lâm thật nguy hiểm, mối quan hệ giữa bọn họ không thể hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của cô.

Không thể muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.

Bởi vì Lộ Tinh Lâm chắc chắn sẽ dùng một số thủ đoạn cứng rắn để giữ cô lại, kéo gần khoảng cách giữa hai người bọn họ.

Lộ Tinh Lâm xoay người lại, nhìn cô chằm chằm, như đang muốn hỏi cho ra một câu trả lời.

“Ai dạy em, bị thương mà vẫn im lặng không nói một lời?”