Đáng Yêu Thêm Một Chút - Tô Bì Phù Phù Tử

Chương 71




Tôn Khả sắp xếp công việc cho các cô, cứ theo chỉ dẫn mà làm, cũng hiếm khi nào trễ giờ.

Điều này khiến Dư Lạc có chút hoài nghi, không biết hôm đó Lộ Tinh Lâm đã nói gì với Liễu San San mà có thể khiến cô ta ngoan ngoãn như thế này?

Nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, dù sao vẫn còn rất nhiều việc cần cô xử lý.

Mỗi ngày Dư Lạc đều đến thăm mèo con. Mặc dù bác sĩ đã nói với cô rằng hiệu quả của điều trị sẽ không thấy ngay lập tức, hơn nữa sẽ có những lúc thấy tình trạng của mèo con xấu đi.

Bác sĩ đã nhiều lần giải thích với cô rằng đây là tình trạng bình thường.

Nhưng khi nhìn thấy chú mèo con yếu ớt, loạng choạng đi về phía mình, Dư Lạc vẫn cảm thấy trái tim như muốn vỡ vụn.

Ngoài giờ làm việc, cô đều lo lắng, hy vọng mèo con nhanh chóng bình phục.

Dư Lạc còn tự lái xe ra chợ gần đó mua thịt ức gà tươi nhất, đem về hấp rồi mang đến cho mèo con. Cô xé nhỏ từng chút một và đặt bên cạnh mèo con.

Cô còn mua nhiều món đồ nhỏ xinh trên mạng, hy vọng sau này mèo con có thể dùng tới. Dư Lạc thường mang theo cây đồ chơi nhỏ để đùa vui với mèo con, dù cho mèo con sinh bệnh cũng không chơi nhiều. Nhưng mỗi ngày cô đều dành thời gian, kiên nhẫn ở bên nó, hy vọng nó sẽ có hứng thú hơn.

Có đôi khi mèo con có chút tinh thần, nó cũng sẽ lại gần và dụi vào ngón tay của cô.

Chú mèo con mới sinh chỉ lớn bằng lòng bàn tay, vì bệnh nên càng gầy yếu, đôi mắt lại nhòe nước. Nó nhỏ xíu, đến mức chỉ cần một ngón tay của cô là có thể đẩy ngã.

Nó trông chẳng giống mèo con, mà giống như một chú gà con vừa chào đời.

Những ngày này, đây cũng là khoảng thời gian Dư Lạc trò chuyện nhiều nhất với Lộ Tinh Lâm, mỗi ngày cô đều gửi cho anh rất nhiều video và hình ảnh của mèo con. Cô cũng chia sẻ về tình trạng của nó.

Thỉnh thoảng, Dư Lạc còn hỏi Lộ Tinh Lâm: 【Nó nhấy định sẽ khỏe lại đúng không?】

Mỗi khi gửi tin đi, cô lại cầm điện thoại ngẩn ngơ, vài giây sau lại bất đắc dĩ cười khổ, rồi nhìn vào tin nhắn anh gửi lại.

【Sẽ khỏe thôi.】



Câu trả lời của anh luôn đơn giản như thế, nhưng lần nào cũng kiên nhẫn trả lời cô.

Dư Lạc biết rằng có lẽ cô lo lắng quá mức, thậm chí thừa thãi, mỗi ngày đều chỉ là vài câu hỏi xoay quanh chuyện đó.

Nhưng cô cũng không biết chia sẻ điều này với ai, người khác chắc chắn sẽ thấy phiền, còn với Lộ Tinh Lâm... con mèo nhỏ này vốn là do anh cứu giúp, anh có quyền, và cũng có nghĩa vụ tiếp nhận những thông tin này.

Ba ngày sau.

Dư Lạc chuẩn bị ra ngoài thăm mèo con, chiếc nệm mới mua cho Tiểu Cát đã đến, cái nệm ở bệnh viện có vẻ không thoải mái lắm.

Cô quét mã mở tủ khóa để lấy hàng, chuẩn bị lấy bưu phẩm thì điện thoại của cô đột nhiên nhận được một tin nhắn.

Dư Lạc nhìn vào tin nhắn từ phía bệnh viện gửi tới, trong lòng chợt căng thẳng.

Nhân viên bệnh viện thú y từ lâu đã quen với chuyện sống c.h.ế.t của thú cưng. Bọn họ luôn có thể dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để nói với cô những lời đau lòng nhất.

【Tình trạng của Tiểu Cát hôm nay hơi tệ.】

【Hôm nay có lẽ sẽ là một ngày vất vả.】

Dư Lạc suýt nữa làm rơi bưu phẩm, nhưng cô cố giữ bình tĩnh, nhanh chóng đóng cửa tủ. Thời gian gần đây cô làm móng tay, để dài hơn bình thường, nên khi vội vã đóng cửa, ngón tay út của cô bị kẹt vào ổ khóa.

Một cú giật mạnh làm móng bị lật ngược, ngay lập tức tạo thành một vết cong.

Khoảnh khắc đó, Dư Lạc thậm chí không cảm thấy đau, chỉ cảm nhận sự nóng lên ở đầu ngón tay.

Trên móng còn có lớp sơn, cô không thể thấy tình trạng bên trong ra sao, cũng không nhìn kỹ, việc cấp bách lúc này là phải đến bệnh viện ngay.

Dư Lạc ném bưu phẩm vào xe, ban đầu định liên lạc với Lộ Tinh Lâm, nhưng nghĩ lại, chiều nay anh có buổi huấn luyện.

Dù thời gian gần đây công việc tương tác giữa hai người không nhiều, nhưng Dư Lạc vẫn biết rõ lịch trình của anh. Mỗi ngày mở mắt ra là đã thấy tin nhắn của Lộ Tinh Lâm. Anh sẽ cho cô biết anh có lịch gì trong ngày, hay có điều gì từ bệnh viện cần lưu ý.



Những khi anh không bận, anh sẽ cùng cô đến bệnh viện thú y.

Nhưng hôm nay anh bận.

Lại đúng vào hôm nay.

Dư Lạc đành để lại lời nhắn cho anh, rồi lập tức đến bệnh viện. Vừa đến nơi, cô đã thấy các y tá đang hối hả làm việc.

Cô nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền khẩn trương, đầu óc ong ong, liền kéo một người lại hỏi: "Xin chào... tình trạng của Tiểu Cát thế nào rồi..."

Y tá đang bận rộn, nói với cô: "Tình trạng của Tiểu Cát thì tôi không rõ, phiền chị lên trên hỏi giúp nhé, hiện tại chúng tôi có hơi bận."

Dư Lạc vội buông tay: "À, xin lỗi."

Bệnh viện thú y này rất lớn, mỗi ngày đều tiếp nhận nhiều con vật nhỏ, lúc này bọn họ rõ ràng là đang bận xử lý chuyện khác.

Dư Lạc thấy có lỗi về sự nóng vội của mình.

Sự bình tĩnh vốn có của cô dường như đều tan biến, trở thành một người đầy xúc cảm mỗi khi thấy những thông tin đáng sợ ấy.

Dư Lạc vừa chạy lên lầu, vừa hít thở sâu để điều chỉnh hô hấp.

Cô chưa kịp mở cửa phòng bệnh VIP của thú cưng, đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa bác sĩ và y tá ngoài cửa.

“Người nhà của mèo đã đến chưa? Aiz, bệnh tràn dịch bụng ở mèo đúng là phức tạp, phần lớn đều vô ích, tôi thấy Dư tiểu thư ngày nào cũng lo lắng…”

“Đúng vậy, nhưng trường hợp này cũng không còn cách nào, tôi vừa mới thông báo, chắc là đến ngay thôi.”

Giây tiếp theo, Dư Lạc đẩy cửa phòng bệnh.

Hai người bên trong đều sửng sốt, biểu cảm trên khuôn mặt thoáng chút ngượng ngùng, sợ Dư Lạc đã nghe thấy gì đó và lại hiểu lầm.