Đáng Yêu Thêm Một Chút - Tô Bì Phù Phù Tử

Chương 70




Đây là những rủi ro mà một chú mèo con phải trải qua trong cuộc đời mình, là điều cần gánh chịu khi trưởng thành.

Bác sĩ nói xong, nghiêng người ra hiệu cho bọn họ.

“Xin lỗi, phiền hai người ký tên giúp,” ông ấy nói, “chúng tôi cần ký vào giấy thông báo điều trị.”

Dư Lạc đi phía sau, bước chậm lại đôi chút. Cô biết chỉ cần Lộ Tinh Lâm ký, và có chút né tránh không muốn nhìn thấy bốn chữ "rủi ro tử vong".

Người phía trước không thúc giục, thấy cô không theo kịp cũng không hỏi han gì.

Dư Lạc đứng ở cửa phòng khám, không vào bên trong, đợi Lộ Tinh Lâm đi ra, cũng không hỏi anh về việc ký vào phần rủi ro tử vong.

"Tôi muốn đi xem mấy chú mèo khác," cô nói.

Lộ Tinh Lâm gật đầu, đi cùng cô, thuận tiện hỏi: "Em biết lái xe không?"

Dư Lạc đáp: “Có.”

“Lần sau em cứ lấy chiếc Maserati màu vàng của tôi mà lái, thời giờ này này mà em đến đây xem mèo cũng không tiện lắm.”

Cô nói “Được”, không có ý kiến gì khác.

Dư Lạc đi xem mấy chú mèo khác, mấy con mèo con ngủ say sưa, chỉ có chú mèo mẹ Trứng Gà Tử là đi lại không yên trong căn phòng kính. Nó dường như cảm nhận được rằng con của mình đang trải qua cực khổ.

Dư Lạc đưa tay chạm vào đầu nó, nói: “Không sao đâu, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho nó, chỉ là bệnh nhẹ thôi mà.”

Lần gặp đầu tiên, Trứng Gà Tử có chút lo lắng bảo vệ con mình, nhưng bây giờ khi thấy Dư Lạc, nó như gặp được thuốc an thần của mình. Nó dụi đầu vào tay Dư Lạc, rồi lăn tròn.

Trong lòng Dư Lạc mềm mại, giọng cô cũng trở nên dịu dàng hơn, không kìm được mà nói: “Đáng yêu quá…”

Lộ Tinh Lâm đứng bên cạnh nhìn, bất ngờ lên tiếng.

“Bây giờ em thích mèo hay chó hơn?”

Tay Dư Lạc vẫn đang đặt trên đầu Trứng Gà Tử, cô ngập ngừng, không biết trả lời như thế nào.



Lúc trước, khi bọn họ quyết định nhận Khả Ái Đa về nhà, Lộ Tinh Lâm cũng từng hỏi câu này.

Dư Lạc thật ra là người yêu thích cả mèo lẫn chó, nên cô đã nói với Lộ Tinh Lâm rằng: “Em nghĩ nuôi cả mèo lẫn chó đi! Cái nào cũng được mà!”

Sau đó Lộ Tinh Lâm bá đạo quyết định chọn Khả Ái Đa, dự định nuôi chú chó này thật tốt.

Theo kế hoạch, Khả Ái Đa là món quà mà Lộ Tinh Lâm dành tặng cô, là chú chó nhỏ bảo vệ và bầu bạn với cô. Vì Lộ Tinh Lâm nói rằng, sau này anh sẽ phải tham gia thi đấu, huấn luyện, học tập, nên có thể đôi khi sẽ không thể ở bên cạnh cô.

Nhiều năm trôi qua, cô không ngờ lại nghe câu hỏi này lần nữa.

Dư Lạc rũ mắt suy nghĩ.

“Bây giờ… tôi thích mèo con hơn.” Cô mỉm cười, nhưng cũng không biết mình cười như thế nào.

Nếu là mèo con, nhỏ bé thế này. Cô chắc chắn có thể bảo vệ nó.

Sau khi trả lời, Dư Lạc có chút hối hận, sợ Lộ Tinh Lâm tiếp tục hỏi. Cô muốn chuyển chủ đề, nhưng rõ ràng anh lại nhanh hơn.

“Được thôi.” Anh đáp.

Tim Dư Lạc khẽ đập nhanh hơn, trong thoáng chốc hoang mang, nhưng câu tiếp theo cô nghe được từ anh là:

“Nếu em thích nó, sau khi công việc xong cứ mang về nuôi đi, vừa lúc, tôi bên này cũng rất bận.”

Nếu là cô chăm sóc, nhất định sẽ chăm sóc rất tốt.

Sau khi ở bệnh viện thú y khoảng hai tiếng, bọn họ cuối cùng khởi hành về câu lạc bộ.

Trên đường, Dư Lạc xử lý một số công việc còn tồn đọng. Khi Lộ Tinh Lâm nhìn vào gương chiếu hậu, tình cờ thấy cô đang kéo các loại tài liệu và bảng biểu, không có ý gì khác, thuận miệng nói một câu.

“Chăm chỉ như vậy.”

Dư Lạc không ngừng tay, nói: “Không còn cách nào, vốn dĩ là phải nộp từ trước rồi, nhưng ra ngoài bất ngờ nên không thể để đến ngày mai.”



Nhắc đến chuyện này, Lộ Tinh Lâm lại hỏi:

“Vậy em qua đây mỗi ngày có làm chậm trễ công việc không?”

“Sẽ có chút,” Dư Lạc đáp, “nhưng tình trạng của mèo con cũng quan trọng, tôi có thể tự phối hợp, anh đừng lo, mỗi ngày tôi sẽ đúng giờ đến đây để giúp nó.”

Lộ Tinh Lâm liếc nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: “Bận thì thôi vậy.”

Giọng điệu của anh thực sự không rõ ràng, nhưng Dư Lạc đột nhiên dừng lại, nhỏ giọng nói.

“Muốn xây dựng tình cảm thì phải bỏ ra cái giá tương xứng, con người không thể không mất gì liền có được mọi thứ.”

Mọi yêu ghét và quan hệ đều phải trả giá.

Cô bỗng nhiên nói như vậy, rồi sau đó mở cửa sổ xe ra, để gió thổi vào tai, vào trong đầu. Cô không muốn nghe thêm gì nữa, lúc này cũng không muốn nghe Lộ Tinh Lâm đáp lại.

Chỉ là trong thoáng chốc, cô dùng những lời lẽ khó hiểu đó để định nghĩa mối quan hệ của bọn họ.

Cô cũng không thực sự hiểu vì sao hôm nay lại muốn nói ra những điều này với Lộ Tinh Lâm, rõ ràng trước đây… cô đều che giấu khá tốt.

Dần dần, cảm xúc xâm chiếm làm cô cảm thấy có chút không chống đỡ nổi.

Sau khi về đến câu lạc bộ, Lộ Tinh Lâm đưa chìa khóa xe Maserati cho Dư Lạc, trước khi rời đi, anh lại dặn dò vài điều.

“Bảo hiểm xe rất đắt, đừng lo sẽ đụng, cứ lái thoải mái.”

“Đổ xăng thì đổ ở trạm xăng trong câu lạc bộ.”

“Tất cả đều đã có đăng ký.”

Dư Lạc ghi nhớ mọi điều, quay lại phòng, có một khoảnh khắc cô cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy… dạo gần đây sự tình có chút nhiều.

Dung lượng bộ não của mỗi người đều có giới hạn, nếu lúc này Liễu San San lại tìm cô thêm việc, cô nghĩ rằng đầu óc mình sẽ phát nổ mất.

Nhưng điều kỳ lạ là, dạo gần đây Liễu San San rất thành thật, không gây rắc rối gì, vô cùng an phận.