Đáng Yêu Thêm Một Chút - Tô Bì Phù Phù Tử

Chương 7




Sau khi Lộ Tinh Lâm thả tay, Dư Lạc xoa xoa vai mình, gật đầu: “Ừ, tôi sẽ chơi với cậu, chỉ cần cậu học chăm chỉ, cậu muốn chơi gì, tôi cũng sẽ đi cùng.”

Lộ thiếu gia ngay lập tức bị kích thích tính tò mò, không có ý tốt mà muốn dạy hư học sinh giỏi.

Sự nghe lời của anh chỉ là giả vờ, để có được nhiều niềm vui “trêu chọc” cô hơn. Những điều này, Dư Lạc đều biết rõ.

Cô chỉ đang thể hiện vẻ nghe lời để anh thấy.

Sau kỳ kiểm tra hàng tháng, thành tích của Lộ Tinh Lâm tiến bộ rất lớn, được khen ngợi riêng, nhưng theo thỏa thận của cô và Lục Tinh Lâm.

Dư Lạc phải cùng anh đi chơi bi-a, lần đầu tiên anh dẫn theo một cô gái, người bên cạnh liền trêu chọc.

"Ôi trời, một đại thiếu gia như cậu lại thua trên tay cô học sinh ngoan ngoãn này sao?"

"Đúng là rất xinh đẹp, cậu thích cô ấy cũng không có gì lạ."

"Được đấy, sau này thường xuyên dẫn bạn gái đến nhé."

Lộ Tinh Lâm lau cây gậy bi-a, thản nhiên đáp: "Không phải bạn gái, cô ấy không phải mẫu người tôi thích, chỉ biết học, rất nhàm chán."

Vừa nói xong, anh nhìn vào bàn bi-a trước mặt, đang suy nghĩ hôm nay nên đánh kiểu gì.

Bỗng có một cú đánh từ bên cạnh, các quả bi trên bàn lập tức tản ra.

Một cú khai cuộc đẹp mắt, vị trí rất chuẩn xác, trông không giống là do may mắn.

"Trời ạ, Lộ Tinh Lâm, cô gái cậu dẫn đến giỏi đấy, là người trong nghề à?"

"Cậu thật sự cảm thấy cô ấy nhàm chán như mọt sách sao?"

"Đại thiếu gia, nói thật đi, nếu cậu không thích, thì để chúng tôi theo đuổi cô ấy nhé."

Một cô gái vừa xinh đẹp lại ngoan ngoãn, nhưng khi bỏ bộ đồng phục học sinh ra lại toát lên một vẻ khác, ai mà không thích chứ?

Lộ Tinh Lâm cười khẩy: "Được, các cậu thử theo đuổi đi."

Sau đó, thực sự có người gửi thư tình cho Dư Lạc.

Nhưng cô chưa bao giờ nhận được lá thư tình nào, đó đều là chuyện sau này mới biết...

Là sau khi cô và Lộ Tinh Lâm ở bên nhau, cô mới phát hiện, có người đã chặn lại hàng chục lá thư tình gửi cho cô mà không đưa ra.

Hơn nữa còn lấy lý do chính đáng.

"Chẳng phải cậu muốn học hành chăm chỉ sao? Làm sao có thể yêu sớm mà ảnh hưởng đến việc học được, tôi là bạn cùng bàn của cậu, là người cùng học với cậu, đương nhiên có quyền và nghĩa vụ ngăn cản cậu yêu sớm."

Dư Lạc lúc đó rất kinh ngạc, hỏi lại: "Thế cậu với tôi tính là gì?"

Rõ ràng bọn họ vừa mới thành đôi.

Tối hôm qua, Lộ Tinh Lâm mới nói “Rất mong được chỉ giáo, bạn gái của tôi”, sao hôm nay lại không tính nữa?

Chẳng lẽ giữa hai người bọn họ chỉ là trò chơi trẻ con?



Lộ Tinh Lâm khẽ gật đầu, nghiêm túc nói: “Tính là cậu theo đuổi tôi trước, tôi rộng lượng chấp nhận.”

Dư Lạc: ………

Thực ra ai là người chủ động thì không nói rõ được, nhưng Lộ Tinh Lâm luôn là người đối xử tốt với cô, giúp cô giải quyết mọi việc.

Nhưng người phá vỡ mối quan hệ mập mờ này lại là Dư Lạc.

Chính cô là người hỏi anh.

"Lộ Tinh Lâm, có phải cậu thích tôi không? Nếu cậu thích tôi thì chúng ta yêu nhau nhé?"

Câu trả lời của Lộ Tinh Lâm cũng đầy kiêu ngạo, đúng là có cái vẻ của người được theo đuổi:

"Được thôi."

"Nhưng cậu phải đối xử tốt với tôi, nếu không tôi sẽ bị người khác cướp mất."

...

Những ký ức bất ngờ ùa về.

Khi Dư Lạc lấy lại tinh thần, cô mới phát hiện mình đã bị Lộ Tinh Lâm nắm cằm từ bao giờ, ánh mắt cô vừa ngước lên, vừa vặn dừng lại trên môi của Lộ Tinh Lâm.

Khuyên môi màu bạc sáng loáng quá nổi bật, khiến người ta không thể không nhìn vào.

Hình dạng môi của anh, vẫn đẹp như hình chữ M của chú mèo con.

Lộ Tinh Lâm thấy cô không có phản ứng gì, hành động của anh theo bản năng càng siết chặt thêm một chút, sau đó nheo mắt nói: "Thế nào, Dư tiểu thư đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Dù trong đầu Dư Lạc tràn ngập những hồi ức, nhưng lý trí vẫn còn.

"Có phải nhất định phải theo đuổi được anh thì mới bàn chuyện hợp tác không?" Dư Lạc nói, "Lần này tôi đến chỉ muốn bàn về công việc thôi."

Công việc không nhất thiết phải liên quan đến tình cảm.

Và cũng không được dính dáng đến tình cảm.

Trước khi đến câu lạc bộ, Dư Lạc đã tự nói với mình như vậy, nên mới có thể tự tin đến đây, giải quyết chuyện của người yêu cũ mà cô từng đá.

Vừa dứt lời, cô nhìn thấy trên mặt Lộ Tinh Lâm thoáng hiện lên nụ cười giễu cợt.

Dư Lạc vốn tưởng anh sẽ buông tay, nhưng anh không những không làm thế mà còn dùng lực mạnh hơn, như thể đang trừng phạt cô.

Sau đó, Lộ Tinh Lâm cười khẽ vài tiếng, giọng điệu phóng túng mà mở miệng.

"Vậy không được đâu...."

"Muốn lấy được lợi ích từ tôi, đương nhiên phải cho tôi chút lợi ích trước đã."

"Mọi người đều là người lớn cả rồi, chắc phải hiểu rõ, trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí, em muốn tôi làm điều mà tôi không thích..."



"Thì trước tiên hãy hỏi xem em dựa vào cái gì để đưa ra yêu cầu."

Giọng điệu của Lộ Tinh Lâm vẫn tùy ý, nhưng lời nói lại có phần sắc bén.

"Dư tiểu thư."

"Em cảm thấy tôi dựa vào cái gì mà phải chiều theo em?"

Chỉ một câu này thôi, mắt Dư Lạc bỗng nhiên cay xè.

Đúng vậy.

Anh dựa vào cái gì, mà phải chiều chuộng cô?

Nhưng Dư Lạc không rơi nước mắt, chỉ dùng ánh mắt trong veo nhìn anh, hít sâu một hơi, có phần nhượng bộ.

"Được rồi, tôi sẽ thử."

Lộ Tinh Lâm lúc này mới buông tay, anh xoa nhẹ bàn tay vừa siết mạnh mà gân xanh nổi lên, sau đó ngồi xuống bên cạnh cô.

"Tôi rất mong chờ biểu hiện của em." Lộ Tinh Lâm lại dùng đầu lưỡi đẩy nhẹ khuyên môi của mình.

Dư Lạc cũng lấy từ trong túi ra một tờ khăn giấy ướt, lau nhẹ phần mặt vừa bị Lộ Tinh Lâm nắm đến nóng ran.

Cô cúi mắt xuống, đầu hơi hạ thấp.

Vì để gặp anh, thật ra Dư Lạc đã trang điểm kỹ lưỡng, tuy không trang điểm đậm nhưng cô đã làm tóc rất kỹ, khác hẳn với thường ngày ở công ty, chỉ buộc tóc một cách tùy ý.

Vừa cúi đầu, lọn tóc bên tai rủ xuống, mái tóc che khuất khuôn mặt, tạo thành bóng mờ không thể nhìn rõ biểu cảm của cô.

"Thật ra không cần mong đợi gì đâu." Dư Lạc nói.

Lộ Tinh Lâm kéo dài âm cuối: "Hửm?"

"Theo đuổi được rồi thì sao chứ, dù anh có đồng ý, tôi cũng... không thể chịu trách nhiệm với anh." Dư Lạc hít một hơi sâu để ổn định cảm xúc.

Cô nói thẳng thắn.

"Cho dù theo đuổi được, sau khi đạt được mục đích, tôi cũng sẽ đá anh thôi."

Cũng giống như trước kia.

Thân hình cao lớn của Lộ Tinh Lâm đột nhiên khựng lại, ngả người ra sau, sau đó anh đưa tay che mắt, cười lớn thành tiếng.

Cười xong, Lộ Tinh Lâm lại đứng dậy, cúi người gần cô hơn, dùng đầu ngón tay khẽ nhấc cằm cô lên, trêu đùa như vuốt ve một chú mèo con, cún con.

Trong tầm tay anh, mọi thứ đều chỉ là trò chơi, bao gồm cả cô.

Giọng điệu của Lộ Tinh Lâm trở nên tùy tiện, khiến cô cảm thấy xa lạ...