Đáng Yêu Thêm Một Chút - Tô Bì Phù Phù Tử

Chương 69




Dư Lạc không hiểu vì sao, chỉ nghe Lộ Tinh Lâm nói những lời đơn giản ấy, mà bỗng nhiên cảm thấy mắt mình hơi nóng.

Có lẽ vì cô đột nhiên nhớ về một trong những lý do khiến cô thích Lộ Tinh Lâm từ nhiều năm trước.

Anh là một người rất tỉ mỉ và tốt bụng. Trong lòng cô, dù Lộ Tinh Lâm có nói lời châm chọc đến đâu, anh vẫn là một người rất dịu dàng.

Xe rất nhanh liền đến cửa bệnh viện. Trước khi xuống xe, anh nhìn cô và nói câu cuối cùng:

"Khi nó cảm thấy đau, chúng ta nên ở bên cạnh nó."

Bệnh viện này mở cửa suốt 24 giờ.

Lúc đầu, bọn họ đã cố ý chọn một nơi gần câu lạc bộ nhất có thể, nhưng Lộ Tinh Lâm vẫn lựa chọn kỹ càng để tìm ra bệnh viện tốt nhất gần đây.

Nhiều bệnh viện thú y đóng cửa khoảng 9 giờ tối và mở lại vào 9 giờ sáng hôm sau. Lộ Tinh Lâm cảm thấy khoảng thời gian 12 giờ không được giám sát là rất nguy hiểm.

Anh khó lắm mới tìm được bệnh viện này.

Y tá thấy bọn họ tới liền niềm nở chào đón.

"Tới rồi, vừa rồi chúng tôi đã trao đổi với anh qua WeChat, hiện tại đợi hai người tới để thảo luận thêm về các bước tiếp theo."

Lộ Tinh Lâm gật đầu, y tá dẫn bọn họ lên tầng trên.

"Tình trạng của Tiểu Cát khá ổn định, tuy đang bệnh nhưng là một bé mèo con rất mạnh mẽ."

"Vì vậy hai người không cần quá lo lắng. Bệnh viện của chúng tôi là bệnh viện chuyên nghiệp nhất trong khu vực này."

Dư Lạc nghe vậy liền nghiêng người, nhỏ giọng hỏi Lộ Tinh Lâm: "Tiểu Cát là tên của nó sao?"

Cô ngạc nhiên khi biết những chú mèo con này đều có tên.

"Tôi chỉ đặt tạm một vài cái tên để dễ phân biệt." Lộ Tinh Lâm đáp, "Khi chúng về nhà mới, chúng sẽ có tên mới."

Dư Lạc "à" lên, trách anh: "Sao anh tự đặt tên mà không nói với tôi?"

Cô nghi ngờ anh muốn tránh việc phải bàn bạc với cô về chuyện đặt tên.



Nhớ lần trước, khi đặt tên cho Trứng Gà Tử, cô đã tỏ ra khinh thường nhưng rồi nghĩ đó là mèo mà Lộ Tinh Lâm đã cứu, anh có quyền đặt tên.

Nhưng Lộ Tinh Lâm nói rằng: "Khi em đặt tên cho chúng, em sẽ có tình cảm."

Đặc biệt là tên mà chính mình đặt.

Quan hệ giữa người với người, bắt đầu từ tên, duyên phận giữa người bà thú cưng, cũng bắt đầu từ việc đặt tên.

Anh dừng một chút, nói với cô.

"Rồi em lại không nỡ, muốn đem hết chúng về nuôi."

Dư Lạc nghẹn lời, không biết nói gì, vì cô nhớ đến lần bọn họ cùng đi hội chợ.

Lộ Tinh Lâm đến muộn, cô ở đó chờ một lúc rồi cảm thấy chán nên đi theo một nhóm học sinh tiểu học vớt cá vàng.

Cô ngồi vớt mãi mà không được con nào, đến khi Lộ Tinh Lâm đến thì cô mới bắt đầu có chiến lợi phẩm.

Lúc đầu, anh còn cười nhạo cô, bảo cô thật trẻ con khi đi vớt cá với đám học sinh tiểu học.

Nhưng cuối cùng, dưới sự năn nỉ của cô, anh vẫn ngồi xuống giúp vớt.

"Em muốn con này! Với con kia nữa! Đúng lúc em đang định mua một bể cá nhỏ."

"Lộ Tinh Lâm! Anh giỏi quá, giúp em bắt thêm vài con đi!"

Anh không còn gì để nói, đành hỏi: "Em muốn con nào? Nhiều quá, anh không phân biệt được."

"Con này màu đen với mấy đốm trắng nhỏ, gọi là Tiểu Ngựa Vằn nhé!"

"Rồi con kia toàn màu vàng lấp lánh, để xem nào, gọi là Tiểu Kim Nguyên Bảo, con này cũng muốn!"

"Tiểu Oreo cũng cần này!"

"Với cả Tiểu Kem nữa!"



Cô đặt tên cho từng chú cá vàng và yêu cầu anh bắt chúng cho mình. Anh cũng không phụ lòng cô, bắt từng con đúng như ý cô muốn.

Cuối cùng, chủ gian hàng cũng chịu hết nổi, giục bọn họ đi ngay, nếu không sẽ bị lỗ vốn.

Nhìn bình cá lớn, Dư Lạc nghĩ Lộ Tinh Lâm đã giúp cô rất nhiều, nên muốn chia cho anh hai con.

"Vậy... anh chọn hai con để mang về đi!" Lúc cô nói còn quay đầu đi và nhắm mắt lại.

Lộ Tinh Lâm cười bảo: "Chỉ có thế mà em làm như ra đi không quay đầu vậy."

"Em không nỡ mà." Dư Lạc nói, "Cứ có cảm giác, sau khi đặt tên cho chúng, sẽ không nỡ rời xa."

Nói xong, cô lại lẩm bẩm:

"Biết thế, mấy con kia để anh đặt tên, không phải em đặt tên, chắc cũng sẽ không nặng tình như vậy."

Tất nhiên, cuối cùng anh cũng không lấy bất kỳ con cá nào từ cô. Anh bảo rằng, mấy con đó là anh bắt cho cô nhóc trẻ con như cô, anh không cần.



Tại phòng điều trị cách ly ở tầng hai.

Tiểu Cát có một phòng riêng, nằm trong một căn phòng nhỏ.

"Bệnh viện sẽ bắt đầu điều trị ngay, trong vài ngày tới sẽ tiêm thuốc 411 hàng ngày." Bác sĩ nói, "Mỗi tối khoảng 8 giờ, chúng tôi sẽ thực hiện việc này hay là...?"

Dư Lạc lập tức nói: "Tôi sẽ đến thăm nó mỗi ngày! Nếu không đến được, tôi sẽ báo trước."

Bác sĩ gật đầu, sau khi nói xong về lịch trình điều trị, lại đề cập đến chi phí. Do yêu cầu của Lộ Tinh Lâm, Tiểu Cát ở phòng riêng nên phí nằm viện cao hơn các bé mèo khác.

"Bệnh viện chúng tôi truyền dịch 24 giờ. Sau này cơ thể nó nhất định sẽ không thoải mái, cần bổ sung vitamin, glucose và các chất khác."

"Phí nằm viện là 180 đồng mỗi ngày."

Lộ Tinh Lâm không mấy bận tâm về chi phí, chỉ khẽ ừ rồi hỏi một cách thực tế: "Tỷ lệ điều trị thành công của nó khoảng bao nhiêu?"

"Trong trường hợp này, chúng tôi chưa thể xác định chắc chắn." Bác sĩ nói, "Nhưng cần nói cho hai người biết, xin hãy chuẩn bị tinh thần cho khả năng tử vong của nó."