Đáng Yêu Thêm Một Chút - Tô Bì Phù Phù Tử

Chương 65




Giữa bọn họ, dường như có gì đó đã thay đổi, nhưng lại như không có gì thay đổi cả.

Lúc nãy, Liễu San San có mang đồ đến cho mọi người, dù ai cũng nhận lấy, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn chạy đến chỗ Dư Lạc.

"Chị, cho em một chai nước."

Đồ mà Liễu San San mang tới là thứ để uống sao?

Trước khi trận đấu chính thức bắt đầu, Dư Lạc đã tự mình đến nhà kho bên cạnh để khiêng một thùng nước khoáng, thân hình nhỏ nhắn nhưng lại rất có sức mạnh.

Lúc này, vừa kết thúc hiệp một, ai nấy đều mệt lử, chạy đến tìm Dư Lạc xin nước uống.

Cô phát nước cho từng người, còn trò chuyện với mọi người về tình hình trận đấu vừa rồi:

"Tiểu Phong mấy cú tranh bóng rổ đẹp lắm nha, cảm giác đây là thế mạnh của cậu, nên luyện thêm về bóng bật bảng đi."

"Trần Thượng đập rổ rất đỉnh, mấy pha xử lý ở hiệp một cũng rất ấn tượng."

Nhưng thời gian nghỉ ngơi giữa trận ngắn ngủi trôi qua rất nhanh, bọn họ cũng không nói chuyện được lâu. Khi mọi người rời đi, ai cũng lịch sự đặt chai nước xuống bên cạnh. Chỉ có Lộ Tinh Lâm vẫn như thường lệ, vứt chai nước vào tay Dư Lạc, ý bảo cô giữ giúp.

Dư Lạc:……

Đây là kiểu thiếu gia bá đạo gì thế?

Trận đấu hiệp hai nhanh chóng bắt đầu, vì đã có nền tảng từ hiệp một nên không cần quá nhiều thời gian khởi động.

Ngay từ đầu, hai bên đã tấn công mạnh mẽ. Lộ Tinh Lâm còn thay đổi hoàn toàn cách di chuyển so với hiệp một, khiến kỹ thuật phòng thủ mà đối phương đã chuẩn bị trở nên vô hiệu.

Ở hiệp này, anh lại không b.ắ.n ba điểm nhiều.

Ban đầu, mọi người còn chưa cảm thấy có điều gì bất thường, nghĩ rằng có lẽ chỉ là thay đổi chiến thuật. Đến khi trận đấu đi qua nửa chặng đường, Lộ Tinh Lâm đổi vị trí lên nửa sân trước, không b.ắ.n ba điểm nữa, mà dự đoán điểm rơi của bóng khi đối phương chuẩn bị tranh bóng bật bảng, nhảy lên trước để giành một cú bóng bật rất khó khăn.

Sau khi hoàn thành cú tranh bóng mượt mà đó, lần sau anh lại tiếp tục một cú đập rổ đẹp mắt.

Sau vài pha liên tiếp, Trần Thượng bỗng nhận ra điều gì đó bất thường, trao đổi ánh mắt với Phong Cảnh Thụy, khi lướt qua thì nói nhỏ với cậu ta:

“Đệt!”

"Lần sau khi được Dư Lạc khen, nhất định phải cẩn thận!"



Một trận đấu bóng rổ kịch tính và mãn nhãn kết thúc, những người này hoàn toàn không cảm thấy mệt chút nào.

Bọn họ vẫn đứng bên cạnh phân tích lại trận đấu hôm nay.

Dư Lạc thu dọn bảng điểm và các vật dụng lặt vặt khác, chuẩn bị mang về phòng chứa đồ bên cạnh. Nước lúc trước mang lại đây còn hai chai chưa uống, cô cũng định mang đi cất lại.

Vừa định dọn đồ mang đi, cô ngẩng đầu lên, lại thấy bảng điểm tự nhiên “biến mất”.

Không, nói chính xác là bị người khác mang đi.

Dư Lạc ngước mắt nhìn lên, thấy Lộ Tinh Lâm một tay kéo bảng điểm đi vào phòng, những người khác cũng nối tiếp đến giúp.

Bọn họ không nói gì, chỉ lặng lẽ làm việc, vẫn đang bàn về trận đấu lúc nãy.

"A a a a a, lần sau nhất định tôi sẽ thắng! Để tôi thắng Lộ một lần thì làm sao!"

Phong Cảnh Thụy vẫn không thể hiểu được.

Trên đời này, làm gì có ai toàn năng chứ?

Lộ Tinh Lâm thật sự đang một lần lại một lần làm mới nhận thức của cậu ta, ông trời nói là mở một cánh cửa thì sẽ đóng một cánh cửa khác mà?

Đúng là giả mà!

Dư Lạc thấy Phong Cảnh Thụy giận dỗi như vậy, đi theo phía phía sau cười trêu cậu ta: "Thật ra hôm nay cậu đã thắng rồi đó."

Phong Cảnh Thụy ngẩn người: "Thắng cái gì?"

"Hôm nay nhịp tim của anh ấy không ổn định bằng cậu." Dư Lạc bình thản nói, "Nhịp tim hôm nay lên đến 160 rồi."

Bước chân của Lộ Tinh Lâm khựng lại, khẽ cười khẩy, nhưng không phản bác gì, tiếp tục bước đi, đôi mắt của Phong Cảnh Thụy bừng sáng.

Cậu ta nhanh chóng đuổi theo nhịp bước của Lộ Tinh Lâm:

"A a a a a, thật không? Hôm nay tôi thắng thật rồi hả? Hoan hô, hoan hô!"

"Hiếm có thật đó, hôm nay anh bị sao vậy?"



Lộ Tinh Lâm không trả lời, chỉ nhìn Phong Cảnh Thụy nhảy nhót bên cạnh mình.

Sau khi mọi người cùng nhau xếp đồ vào gọn gàng, bước ra thì thấy Liễu San San đứng cạnh túi đồ lớn mà cô ta đã chuẩn bị.

Cô ta quả thực mang rất nhiều thứ đến, nhưng không ai thực sự nhận ý tốt của cô ta cả.

So với những đồ ăn dính dấp và khó ăn của Liễu San San, cảm giác nhận được chai nước khoáng đơn giản từ tay Dư Lạc dễ chịu hơn rất nhiều.

Lúc này cũng không có ai giúp cô ta mang đồ.

Liễu San San thấy mọi người ra ngoài, lập tức yêu cầu giúp đỡ, cứ như cả thế giới đều phải làm việc cho cô ta vậy.

Cô ta biết cách chọn người, vừa đến đã bám lấy ngay người tốt tính như Phong Cảnh Thụy.

"Này, cậu giúp tôi mang một chút nhé? Đồ này nặng quá, tôi không mang nổi."

Phong Cảnh Thụy tính tình rất tốt, nhưng cũng không phải dễ bị bắt nạt, cậu ta nhíu mày: "Nếu đã mang không nổi thì mang ít lại, mua nhiều thế này còn muốn người khác giúp..."

Liễu San San đúng lý hợp tình mà nói: "Những thứ này là tôi mua cho mọi người đấy!"

Nói xong, cô ta còn muốn tranh công.

"Mua mấy thứ này đắt lắm đấy, biết không? Bọn người làm công như chúng tôi làm sao có nhiều tiền như công tử nhà giàu các cậu... này..."

"Cậu giúp tôi cầm một chút, cũng là cầm cho mọi người mà! Đâu cần cậu trả tiền, chỉ là bỏ chút sức thôi."

Phong Cảnh Thụy: …………

"Không."

Cậu ta từ chối, lần đầu tiên vẻ mặt chán ghét mà nhìn người nào đó: "Cô chưa từng nghe nói sao? Ý tốt mà người khác không cần thì không phải là ý tốt đâu."

Cô ta đang tự mình đa tình gì thế này!?

Phong Cảnh Thụy hừ một tiếng, quay lưng đi, chạy đến bên cạnh đồng đội, nói nhỏ:

"Không phải cùng là người của một nhà xuất bản sao, sao chị Lạc Lạc lại có một đồng nghiệp gây khó chịu thế này chứ? Ai bảo cô ta mua… đâu phải tôi kêu cô ta mua đâu!"