Đáng Yêu Thêm Một Chút - Tô Bì Phù Phù Tử

Chương 54




"Cậu không biết à? Lộ ca là cung Bò Cạp đó, nổi tiếng chiếm hữu mạnh mẽ, hay ghen, mà ghen là kiểu gì cũng sẽ âm dương quái khí, cả người chỉ có mỗi một chỗ là cứng hơn cái miệng."

Sau khi được phổ cập khoa học, Phong Cảnh Thụy im re.

Cậu ta từ nhỏ không trải qua quá nhiều "huấn luyện xã hội." Bốn tuổi lần đầu tiên tiếp xúc với xe karting và được gọi là thiên tài đua xe. Sau đó, cậu ta dành nhiều năm để tập luyện, chỉ ghi danh ở trường nhưng lại học một kèm một tại nhà. Lúc mà trong trường lưu hành các chòm sao, cậu ta là người không theo kịp.

Hiện tại, trong đội có đôi khi hay nói cậu ta là người có vẻ ngoài trẻ nhất, nhưng bên trong thì như ông chú năm mươi, chỉ thiếu bình giữ nhiệt ngâm kỷ tử mà thôi.

Vậy nên hiện tại, Phong Cảnh Thụy có chút sợ hãi trước cái gọi là "ghen" của Lộ Tinh Lâm.

Sau khi chào tạm biệt Dư Lạc, cậu ta quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Dư Lạc bước ngang qua mọi người mà không dừng chân. Phong Cảnh Thụy thầm nghĩ:

"Đây chính là tình yêu hai chiều vững chắc trong truyền thuyết chăng?"

...

Lúc này đã qua giờ ăn trưa một chút, mọi người lần lượt rời đi  Dư Lạc đi về phía chỗ ngồi gần cửa sổ.

Khi vừa ngẩng đầu nhìn, cô thấy Lộ Tinh Lâm ngồi cạnh cửa sổ, đối diện là Tô Bạch, không biết đang nói chuyện gì với anh.

Chiều nay có buổi huấn luyện thể lực, Lộ Tinh Lâm mặc một chiếc áo phông đen ngắn tay đơn giản, đội nón lưỡi trai, ăn trưa một cách thầm lặng.

Thời tiết này vẫn mặc áo ngắn tay.

Dư Lạc cảm thấy anh cứ thế này sẽ sinh bệnh mất.

Cô nhanh chóng bước tới, chưa đi lấy cơm ngay mà ngồi xuống bên cạnh Lộ Tinh Lâm, đặt túi đồ vừa mua trước mặt anh.

“Tôi tới rồi!”

Tô Bạch và Lộ Tinh Lâm cùng lúc nhìn sang, Dư Lạc cảm thấy cái nón của Lộ Tinh Lâm vướng víu nên giơ tay kéo một chút.

"Ăn cơm mà đội nón làm gì, đang cố tỏ vẻ ngầu à?" Cô nói, "Bao nhiêu tuổi rồi mà còn tỏ vẻ? 18 tuổi liền không cần phải tỏ vẻ!"



Lộ Tinh Lâm: "..."

Vừa mới bắt đầu, Tô Bạch không nói gì, nhưng khi thấy Dư Lạc đột nhiên đến đây thì hơi chột dạ. Bởi vì trước khi cô đến, anh ta đang nói "xấu" về cô với Lộ Tinh Lâm, kỳ thật cũng không phải là nói xấu.

Anh ta chỉ nhắc lại chuyện hôm qua, nhằm chọc đúng chỗ đau của Lộ Tinh Lâm.

"Này, tôi nói thật đấy, cậu không cảm thấy Dư Lạc chẳng hề để tâm đến tình cảm giữa hai người sao? Cô ấy chỉ muốn lợi dụng cậu, nếu không thì hoặc buông bỏ hẳn, hoặc chủ động hơn chút nữa."

Thực sự mà nói, Tô Bạch cản thấy mình đang làm trợ công.

Ngay trước khi Dư Lạc xuất hiện, Lộ Tinh Lâm còn ngậm câu: "Cô ấy dù có..."

Câu "có" còn chưa nói xong, thì Dư Lạc đã xuất hiện trước mặt Lộ Tinh Lâm với một túi đồ ăn vặt lớn, làm cho cả Tô Bạch và Lộ Tinh Lâm đều im bặt.

Tô Bạch vốn định chuồn đi, kết quả Dư Lạc lại đây liền trách mắng Lộ Tinh Lâm đang tỏ vẻ, anh ta cố tỏ ra điềm tĩnh, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà bật cười.

"Ha ha ha ha ha ha... cứu tôi với!" Tô Bạch cười lớn, dịch ra một chút, "Bao nhiêu năm rồi, chỉ có mỗi cô là quản được Lộ Tinh Lâm."

Lộ Tinh Lâm liếc Tô Bạch một cái: "Không quản được."

Tô Bạch hứ một tiếng, chẳng buồn quan tâm tới Lộ Tinh Lâm. Nói là không quản được, nhưng thực ra đã nhường chỗ cho người ta ngồi rồi.

Dư Lạc không muốn lãng phí thời gian nữa, đi thẳng vào vấn đề.

Cô lấy từng món trong túi ra, đưa cho anh xem.

"Để cảm ơn, tôi mua ít đồ ăn vặt mà anh thích, tuy không nhiều lắm, khi nào tôi thăng chức nhất định sẽ mời anh ăn một bữa tiệc lớn!"

Lộ Tinh Lâm đang ăn cơm khẽ dừng lại, còn chưa nhìn đồ nhưng lại hỏi:

"Sao em tìm thấy tôi?"

Dư Lạc không nghĩ ngợi gì mà trả lời ngay: "Anh thích ngồi gần cửa sổ, nên bị tôi bắt được."

"Giờ này em mới tới, người bình thường đều ăn xong đi hết rồi, cũng không biết nhắn tin hỏi trước sao?" Anh dừng một chút, lại nói thêm, "Không có tay để gửi tin nhắn à?"



"Anh có phải người bình thường đâu..." Dư Lạc vẫn tiếp tục lấy đồ ra, "Anh ăn cơm chậm như vậy, đại thiếu gia nhai kỹ nuốt chậm, sợ mình bị nghẹn chết!"

Lộ Tinh Lâm không ngờ lúc này cô còn muốn cãi lại, bị cô chọc tức đến bật cười, đặt muỗng xuống bên cạnh.

Anh bỗng buột miệng nói: "Em nghĩ tôi ăn chậm như vậy là từ đâu mà thành thói quen? Còn mẹ nó không phải là vì....."

Vì.

Câu nói kế tiếp căn bản không cần phải nói ra, cả hai cùng sửng sốt.

Bởi vì bọn họ đều biết, là vì cái gì.

Là vì trước kia Dư Lạc ăn rất chậm, từ nhỏ mẹ cô luôn chiều chuộng, chưa từng thúc giục cô ăn cơm.

Sau này, khi cô bắt đầu học cấp ba nội trú, cô cũng trở thành người ăn chậm nhất trong nhà ăn.

Con trai thường ăn cơm nhanh hơn, nhất là ở độ tuổi dậy thì.

Bọn họ ăn như đang nhét thức ăn vào dạ dày, khiến người ta nghi ngờ rằng bọn họ chưa từng thưởng thức được hương vị của món ăn.

Lộ Tinh Lâm tuy có chút văn nhã hơn, nhưng cũng không thoát khỏi "lời nguyền" ăn cơm chậm. Sau này...

Vì đợi một người ăn cơm chậm, anh cũng chỉ có thể thả chậm tốc độ ăn cơm.

Dư Lạc có đôi khi thật sự giống kẻ cướp, không cho phép Lộ Tinh Lâm ăn quá nhanh, cũng không cho anh ăn xong rồi lại đợi cô.

Cô có lý lẽ ngang ngược của riêng mình.

"Anh ăn xong sớm thế, lúc em muốn ăn món anh chọn, quay lại chỉ thấy còn ớt, cần tây, rau thơm, tỏi và gừng!"

"Hả? Bạn học Lộ Tinh Lâm, đây là cách anh đối xử với bạn cùng bàn sao? Ăn hết đồ ăn, để lại gia vị cho cô ấy ăn?"