Đáng Yêu Thêm Một Chút - Tô Bì Phù Phù Tử

Chương 48




Cảm giác nghẹn ngào dâng lên trong cổ họng.

Bước chân của Dư Lạc nặng nề bám chặt trên sàn nhà, không tài nào nhấc lên được, có đôi khi, cô thật sự ghét phải đối diện với Lộ Tinh Lâm.

Nói là ghét, nhưng có lẽ chính xác hơn là sợ hãi.

Cô sợ bị anh nhìn thấu, sợ bị cái người dính như kẹo cao su này bám theo.

Dư Lạc không biết phải trả lời thế nào. Thực ra cô cũng giỏi nói dối, hoàn toàn có thể nói với Lộ Tinh Lâm rằng không sao, cô vẫn ổn.

Nhưng những lời dễ dàng thốt ra trước mặt người khác lại chẳng có tác dụng gì trước mặt Lộ Tinh Lâm. Đối diện với anh, cô không cách nào nói được ba chữ "Tôi vẫn ổn".

Khi đang ngập ngừng lưỡng lự, điện thoại của Dư Lạc bất ngờ rung lên liên tục, ngay sau đó là tiếng chuông chói tai phá vỡ không khí giữa hai người.

Cô nhanh chóng đóng nắp lại, vội vàng nghe điện thoại lại, lần đầu tiên cô thấy cuộc gọi của chủ nhiệm Mã đến đúng lúc như vậy...

“Alo? Chủ nhiệm Mã?” Dư Lạc mỉm cười, quay đầu ra hiệu với Lộ Tinh Lâm rằng cô có cuộc gọi công việc.

Cô nhân cơ hội này chuồn đi.

“Alo? Tiểu Dư à, vẫn còn một vài công việc cần cô tới hỗ trợ đấy. Hai người nói chuyện thế nào rồi? Lát nữa tôi sẽ rời đi, cô vẫn nên qua đây với San San một lát, cô ấy không quen thuộc nơi này đâu!” Chủ nhiệm Mã nói.

Dư Lạc đáp lời: “Vâng, tôi sẽ qua ngay.”

Cô bắt đầu chạy về phía đó, nhưng chưa đi được bao xa thì bị một lực đạo giữ chặt, bước chân Dư Lạc dừng lại, tiến thoái lưỡng nan.

Đúng là trước có sói, sau có hổ...

Lộ Tinh Lâm biết cô định đi đâu, có chút tức giận: “Khó khăn lắm mới đưa em ra ngoài, giờ em lại muốn chui đầu vào lưới sao?”

Dư Lạc cúi đầu, không biết phải đáp lại thế nào, đành im lặng vài giây.

Nhưng so với áp lực công việc, cô thực sự vẫn sợ phải đối diện với những câu hỏi của Lộ Tinh Lâm… Nếu phải chọn đối mặt với một trong hai điều, thì cô thà đối mặt với gã lãnh đạo ngốc còn hơn.



Bị người yêu cũ dò hỏi, quan tâm còn đáng sợ hơn là đối diện với công việc!

“Đây là công việc của tôi mà!” cô nói, “Nhưng dù sao cũng cảm ơn anh đã giúp tôi giải vây! Lần tới tôi sẽ mời anh ăn món ngon nhé!”

Dư Lạc đoán rằng giờ đây Lộ Tinh Lâm chắc hẳn tức tối lắm, ừm, có cảm giác “hảo tâm lại bị xem là lòng lang dạ sói”.

Quả nhiên, Lộ Tinh Lâm lại lần nữa tức đến bật cười, bầu không khí đùa giỡn lúc nãy bỗng tan biến.

“Được thôi, em thích đi thì cứ đi.”

Lộ Tinh Lâm tỏ vẻ không muốn bận tâm đến cô nữa, quay người rời đi, Dư Lạc chỉ đứng nhìn bóng lưng anh rời đi, âm thầm nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó cô đi đến phòng họp.

Vừa vào cửa, chủ nhiệm Mã và Liễu San San đã cùng nhìn sang, thấy cô không đi cùng Lộ Tinh Lâm, hai người đều thở phào.

“Tiểu Dư à, mấy ngày này chắc sẽ vất vả cho cô rồi.” Chủ nhiệm Mã cười giả tạo, “Vị tuyển thủ Lộ Tinh Lâm này, quả thật cần một chút kiên nhẫn khi làm việc cùng.”

Nói xong, ông ta còn trao đổi ánh mắt với Tôn Khả.

Tôn Khả thì không mấy quan tâm, dù sao Lộ Tinh Lâm khó đối phó là điều ai cũng biết, ngay cả bản thân Lộ Tinh Lâm cũng thừa nhận.

“Vì vậy lần này, tôi để San San ở lại đây cùng cô, như vậy áp lực công việc của cô sẽ bớt đi một chút.” Chủ nhiệm Mã nói, ra hiệu cho Liễu San San tới chào hỏi Dư Lạc.

Liễu San San lập tức bước tới nắm lấy tay Dư Lạc, ra vẻ thân thiết: “Sau này chúng ta sẽ cùng nhau nhé! Có gì cần giúp đỡ, cô cứ nói!”

Tôn Khả vốn là người không can thiệp vào chuyện nội bộ công ty người khác, như một nguyên tắc trong công việc. Cũng chỉ có mỗi Lộ Tinh Lâm là thích phá vỡ quy tắc chó má này.

Dư Lạc gật đầu đáp lại, nhưng cũng không nói gì thêm.

Trong tòa soạn nhiều người như vậy, lại cố tình sắp xếp cho Liễu San San tới đây, rõ ràng chủ nhiệm Mã có ý định để cô ta đi cửa sau và chiếm công lao của Dư Lạc.



Dư Lạc biết đây là điều không thể tránh khỏi.

Giờ đây, chủ nhiệm Mã thấy cô lướt qua cấp trên, trực tiếp làm việc với cấp cao hơn, tự nhiên không vui.

Nhưng ông ta cũng không muốn làm rối lên, để Dư Lạc làm hỏng việc này.

Vậy nên ông ta dùng cái cớ “hỗ trợ lẫn nhau” này để chia bớt công lao, đồng thời tiện giám sát Dư Lạc, tránh để cô lại tiếp xúc với cấp trên.

Còn về phần Dư Lạc, đối với chuyện này cô cũng chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt.

Chỉ cần cô có thể hoàn thành công việc này mà không xảy ra chuyện gì, vậy là tốt rồi.

“Phòng của cô Liễu được sắp xếp cạnh phòng của Tiểu Dư.” Tôn Khả giới thiệu, “Lát nữa tôi sẽ cử nhân viên tới hỗ trợ, có việc gì thì cứ liên hệ với tôi.”

Mọi thứ cứ thế mà quyết định, hành lý của Liễu San San đã được chuyển đến trước, rõ ràng sẽ ở lại lâu dài.

Nhân viên đến đây giúp đỡ dẫn đường, thời gian còn rất sớm.

Cuối cùng quyết định dẫn Liễu San San đi tham quan câu lạc bộ, Dư Lạc là đồng nghiệp đến sớm, cũng khó tránh khỏi phải đi cùng.

Vừa hay, câu lạc bộ rộng lớn, có nhiều nơi cô vẫn chưa được tham quan.

“Bên cạnh sân tập là phòng mô phỏng, trang bị mô phỏng của phòng đều là loại hiện đại và nhạy nhất.”

“Các tuyển thủ cũng cần hồi phục thể lực, phải nghỉ ngơi, không thể huấn luyện cường độ cao trên xe đua thực tế, cho nên lúc này sẽ dùng mô phỏng.”

“Tuy nhiên...”

“Cũng có một khu phòng phụ mở cho công chúng, chỉ cần đăng ký, ai cũng có thể chơi trên đường đua này.”

“Câu lạc bộ của chúng tôi còn phát triển một hệ thống trò chơi, gắn liền với thành tích của các tuyển thủ câu lạc bộ. Đồng thời, có thể chọn chế độ đối đầu với các tuyển thủ chuyên nghiệp dưới hình thức NPC.”