Đáng Yêu Thêm Một Chút - Tô Bì Phù Phù Tử

Chương 47




Trước khi cảm giác đau truyền đến, tầm mắt của cô tối sầm lại.

Trong hơi thở là mùi hương trên người anh.

Nhịp tim dồn dập khi kề cận, lúc ấy Dư Lạc mới nhận ra, là Lộ Tinh Lâm đã ôm cô vào lòng, trong nháy mắt ấm áp lan tỏa đến từng tế bào.

Cô cảm nhận được một cái ôm thật chặt.

Là cái ôm của Lộ Tinh Lâm.

Sự tiếp xúc cơ thể giống như sự hòa hợp của hai nguồn năng lượng. Chỉ cần nắm tay thôi cũng đủ khiến trái tim cô đập rộn ràng, huống chi là một cái ôm nồng nhiệt, thật chặt thế này.

Rõ ràng là Lộ Tinh Lâm cố ý, anh hoàn toàn có thể chỉ đưa tay kéo cô lại, nhưng anh đã chọn ôm lấy cô, hơn nữa Dư Lạc có thể cảm nhận được đôi tay của anh đang siết chặt hơn.

Không ai trong họ vội buông ra. Như hai cực của nam châm, một khi đã hút vào nhau thì khó mà tách rời.

Cô cảm nhận được nhiệt độ, hơi thở, và cả sức mạnh của anh. Mấy năm nay, Lộ Tinh Lâm đã trưởng thành rất nhiều, ngay cả cái ôm của anh cũng chặt chẽ và vững vàng hơn trước. Anh đã cao lớn hơn, có thể dễ dàng bao bọc lấy cô trong vòng tay mình.

Đột nhiên, mắt cô hơi cay. Nhưng vẫn không thể thốt ra câu: Em rất nhớ anh.

Thôi thì cho phép bản thân cô được tham lam trong hai giây ngắn ngủi, Dư Lạc quyết định tha thứ cho chính mình. Đây không phải là vì cô quá dễ rung động, mà là vì Lộ Tinh Lâm thực sự khiến người khác khó lòng từ chối.

...

Không ai hỏi ý nghĩa của cái ôm này, nhưng đúng là phải sau một lúc lâu, Lộ Tinh Lâm mới chịu buông tay.

Anh nhặt chai nước dưới chân, ném vào thùng rác rồi mua cho cô một chai mới.

"Sao tôi có cảm giác em đang chiếm tiện nghi của tôi nhỉ?" Lộ Tinh Lâm mở miệng nói.

Dư Lạc: "…?"

Ai chiếm tiện nghi ai chứ?

"Không phải tôi tự lao vào lòng anh, mà là anh chủ động đấy chứ? Sao vậy, tay anh mọc trên điều khiển từ xa của tôi à?" Cô không phục.

Tuy rằng vừa rồi, đúng là cô cũng có chiếm chút tiện nghi.

Nhưng nếu là bị động chiếm tiện nghi thì không tính!

Lộ Tinh Lâm cũng là người thích cưỡng từ đoạt lý, anh nói: "Em chỉ cần đứng vững là được, vừa rồi chẳng phải em tự ngã vào lòng tôi sao?"

Dư Lạc: "..."



Không muốn nói chuyện với anh nữa.

Cô nhận lấy chai nước thứ hai từ tay anh, vẫn còn giữ hơi ấm từ bàn tay của anh, lần này không bị rơi xuống đất.

Dư Lạc cầm thật chặt, cẩn thận mở ra rồi uống một ngụm.

Ngọt.

"Tôi phải về phòng thay đồ." Dư Lạc xoay người, "Không muốn đi chung đường với người trẻ con như anh."

"Dù muốn hay không thì cũng chỉ có thể đi chung đường thôi." Lộ Tinh Lâm đi theo và nhắc nhở cô, "Ai bảo chúng ta ở đối diện nhau chứ."

Dư Lạc không lên tiếng, đi được vài bước, cô đột nhiên nói anh: "Anh là kẹo cao su à? Dính chặt không chịu buông."

...

Trên đường về, hiếm khi Dư Lạc và Lộ Tinh Lâm nói chuyện nghiêm túc. Lộ Tinh Lâm chủ động hỏi:

"Cho nên em vẫn luôn đi theo cái người họ Mã gì đó thực tập sao?"

Dư Lạc gật đầu: "Tất cả thực tập sinh đều qua tay ông ta, nhân viên ở tòa soạn tạp chí không nhiều, một người quản lý tất cả cho dễ."

Dù mọi người có các vị trí khác nhau, nhưng công việc của thực tập sinh lại rất tạp nham, cơ bản là cái gì cũng phải học một chút.

Lão Mã có thể ngồi được đến vị trí ngày hôm nay, thật ra cũng xem như có chút "toàn năng", nhưng người này thật sự quá cổ hủ.

Dư Lạc không thích ông ta, nhưng không thích thì làm gì được, công việc là công việc, chỉ đành chịu đựng.

"Em chưa từng nghĩ đến việc, đổi công việc khác sao?" Lộ Tinh Lâm cười nhạo.

Công việc không phải muốn đổi là có thể đổi, những điều này Dư Lạc không phải chưa nghĩ đến.

Cô chỉ nói: "So sánh với nhiều thứ thì hiện tại đây là công việc phù hợp nhất với tôi."

Điều mà hiện tại Dư Lạc muốn chẳng qua là một công việc ổn định, một công việc có thể giúp cô tìm lại cảm giác theo đuổi ước mơ ngày xưa.

Lộ Tinh Lâm bước chậm lại một chút, cúi đầu nhìn cô: "Cho nên bây giờ ai cũng có thể bắt nạt em rồi sao?"

Dư Lạc hít mũi, không trả lời, chỉ tiếp tục bước đi.

Đúng vậy, khi không có anh, mọi người đều có thể bắt nạt cô.

Cô không trả lời, im lặng thể hiện sự bất lực của mình, Lộ Tinh Lâm cũng không hỏi thêm, chỉ đến khi sắp về đến phòng, anh mới dựa vào cửa, hỏi:



"Lúc trước em vội vàng là vì lão già đó thúc giục à?"

Dư Lạc ngây người: "Hả?"

"Hôm qua trông em có vẻ không vui." Lộ Tinh Lâm nói, hạ giọng, "Xin lỗi, không nên nói nặng lời với em."

Anh từ những chi tiết rất nhỏ mà nhận ra tâm trạng của cô.

Dư Lạc thoải mái cười: "Sao tự nhiên hôm nay anh ngoan thế?"

Lộ Tinh Lâm thực sự đang mềm mỏng nói chuyện, nhưng có vẻ nhiều hơn là sự bất đắc dĩ khi phải tước vũ khí đầu hàng.

"Không muốn cãi nhau với em nữa." Anh nói, "Nhưng trước đó, tôi muốn hỏi em một chuyện."

Tim Dư Lạc đập lỡ một nhịp, mắt cũng hơi giật, nhưng cô vẫn hỏi:

"Chuyện gì?"

Lộ Tinh Lâm l.i.ế.m môi, lông mi hơi run rẩy, anh cầm chặt chai nước ngọt, thấp giọng, khẽ gọi tên cô:

"Dư Lạc."

"Mấy năm nay, em sống không tốt sao?"

Chỉ một câu này thôi, đã khiến Dư Lạc đỏ hốc mắt, tất cả những lớp vỏ bọc trước đây của cô, ầm ầm sụp đổ.

"Sợ nhất là những người bạn đột nhiên quan tâm."

Những ca từ mà khi mười tám tuổi không hiểu, sẽ dần dần thông suốt sau vài năm.

0-18 tuổi là một quá trình dài đằng đẵng, cứ ngỡ mình sẽ không bao giờ thay đổi, nhưng sau này Dư Lạc mới nhận ra.

18 tuổi chỉ là chương mở đầu của cuộc đời thực sự.

Dư Lạc cảm thấy có thứ gì đó nghẹn nơi cổ họng, cô nghĩ, có lẽ là do bọt khí tràn đầy trong chai nước ngọt vừa rồi.

Cô cúi đầu thật nhanh, luống cuống mở nắp, ngửa đầu và uống từng ngụm, muốn dồn xuống tất cả những gì đang nghẹn ở cổ họng.

Từng ngụm từng ngụm, muốn xua đi cảm giác chua xót đó.

Nhưng bọt khí lại một lần nữa trào lên.