Đáng Yêu Thêm Một Chút - Tô Bì Phù Phù Tử

Chương 43




Một trò cười ngớ ngẩn, Dư Lạc chỉ nhớ cuối cùng Lộ Tinh Lâm cười đến không thẳng lưng nổi, còn giơ tay chọc vào trán cô, hiếm khi nở nụ cười dịu dàng như vậy.

“Em đang nghĩ gì thế? Hả?”

Lúc đó, Dư Lạc chỉ muốn xóa bỏ vài ký ức trong đầu mình, ngồi thẫn thờ trong phòng đầy ảo não, chờ anh sấy tóc xong, rồi cùng Lộ Tinh Lâm ra ngoài ăn tối.

Sau bữa tối, Dư Lạc về phòng xử lý chút công việc rồi lăn ra ngủ ngay lập tức, coi như không biết gì hết.

Vừa lúc hôm nay ăn tối no căng, cũng giúp cô dễ dàng chìm vào giấc ngủ sâu.

Lộ Tinh Lâm vốn là đại thiếu gia thích cầu kỳ, anh nói hiện tại câu lạc bộ chỉ có thức ăn nhanh, tập luyện xong mệt mỏi nên phải ra ngoài bổ sung protein cao.

Cuối cùng, anh lái xe đưa cô đến một nhà hàng hải sản, món nào Lộ Tinh Lâm cũng muốn ăn, rồi gọi một đống lớn.

“Anh gọi nhiều vậy làm gì, chúng ta chỉ có hai người thôi mà,” Dư Lạc nói với anh.

“Ai gọi thì người đó trả tiền,” Lộ Tinh Lâm đáp, “Tôi không đến nỗi bắt em trả chút tiền này đâu.”

Nhưng thực sự là anh đã chọn quá nhiều món.

Cuối cùng, vẫn là Dư Lạc với suy nghĩ không thể lãng phí, hải sản cũng không dễ béo, cô kiên trì ăn sạch hết những món đó.

Sáng sớm hôm sau, Dư Lạc vừa mở mắt ra đã xử lý tin nhắn công việc, mơ mơ màng màng đọc tin nhắn, không mấy ngạc nhiên.

Chủ nhiệm Mã: 【Tiểu Dư, hôm qua vất vả cho cô rồi. Hôm nay tôi sẽ dẫn người qua giúp cô, giữa trưa sẽ đến, cô chuẩn bị trước đi.】

Quả nhiên, những lời cô nói trước đó đều bị chủ nhiệm Mã coi như gió thoảng bên tai, ông ta chỉ muốn dựa vào chức vụ của mình mà đè bẹp cô gái trẻ mới đến mà thôi.

Rõ ràng là vừa mới ngủ dậy nhưng toàn thân lại tràn ngập cảm giác mệt mỏi.

Lúc mười mấy tuổi, cô có sự nhiệt huyết ngây thơ, tràn đầy sức sống, nghĩ rằng chỉ cần làm tốt mọi việc là đủ rồi.

Sau đó, cuộc đời đã dạy cô nhiều bài học.

Dư Lạc cuối cùng cũng nhận ra, trên thế giới này có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ.

Trong sân huấn luyện, trước máy mô phỏng đường đua.



Tôn Khả vỗ vai Lộ Tinh Lâm. “Lộ, trưa nay có bữa tiệc với người bên ‘Tiêm Phong’.”

Lộ Tinh Lâm nhíu mày, trên máy mô phỏng anh chọn đường đua tốc độ cao nhất.

“Ý gì đây?” anh hỏi.

Tôn Khả liếc nhìn anh một cái, lại nhìn thoáng qua điện thoại anh để bên cạnh, trên đó đang mở trang cá nhân của ai đó. Tôn Khả không nhìn rõ, cũng không để tâm nhiều.

Chỉ mơ hồ nhớ rằng, trang cá nhân đó vô cùng nhạt nhẽo.

“Là lãnh đạo trực tiếp của Dư Lạc, ông ta liên hệ với tôi, nói là muốn hợp tác trong công việc,” Tôn Khả nói. “Tôi vừa nói chuyện với họ, còn có thêm một cô phóng viên trẻ đi cùng nữa.”

Anh ta dừng lại, rồi thở dài nói.

“‘Tiêm Phong’ thực sự muốn giành được cậu, lần này nghiêm túc ghê, cử mấy người đến một lúc. Tôi thấy cô gái đó còn mang theo cả hành lý.”

“May mà chỗ chúng ta có nhiều phòng, không sao, sắp xếp cho cô ấy ở cạnh phòng Dư Lạc.”

“Nhìn cách cậu đối xử với Dư Lạc cũng không tệ lắm, có vẻ như cậu chấp nhận được quan điểm hợp tác của ‘Tiêm Phong’ hả.”

Tôn Khả cũng muốn thăm dò chút, dù sao anh ta hiện tại là người trung gian, cần phải giao tiếp hai bên, ai cũng đều không thể đắc tội.

Vừa nói xong, anh ta thấy Lộ Tinh Lâm đạp mạnh chân ga, tăng tốc vượt góc cua mà không xoay vô-lăng, trực tiếp đ.â.m vào hàng rào.

Máy mô phỏng phát ra cảnh báo quá nhiệt, sắp phát nổ.

Tôn Khả: ..... Đệt.

May mà đây là máy mô phỏng, giống như trò chơi, nếu không chẳng dám tưởng tượng Lộ Tinh Lâm là loại điên rồ gì.

“Mấy người nhầm rồi.” Lộ Tinh Lâm mở miệng, “Tôi chỉ… đối xử tốt với cô ấy thôi.”

Không liên quan đến tòa soạn tạp chí.

Tôn Khả có chút khó xử, không biết làm sao để khuyên vị thiếu gia có tính khí thất thường này, kết quả là Lộ Tinh Lâm chỉ tháo dây an toàn ra và đồng ý.

“Bữa tiệc? Được.”



Bữa trưa này chỉ là một bữa tiệc làm ăn, tổ chức tại một khách sạn gần câu lạc bộ, đôi khi bọn họ cũng tiếp đãi các đội khác ở đây.

Tôn Khả và Lộ Tinh Lâm là chủ nhà, tự nhiên đến sớm, mà vị chủ nhiệm Mã kia cũng không dám chậm trễ, cũng đến rất sớm.

Lộ Tinh Lâm không bận tâm đến mấy chuyện này, chìm trên ghế sô pha bên cạnh xem điện thoại, trong khi Tôn Khả và chủ nhiệm Mã bên kia đang khen ngợi nhau.

“Giám đốc Tôn, vất vả cho anh, là chúng tôi làm phiền các anh, bữa cơm này, để tôi làm chủ.”

“Đâu ra lời đó, anh đi xa thế này, chắc chắn là chúng tôi sẽ tận tâm làm tròn nghĩa vụ của chủ nhà.”

“Ôi, chủ nhà gì chứ, chẳng phải chúng ta đều ở Bắc Kinh sao? Ha ha ha, chỉ mấy chục dặm thôi, làm gì mà khách sáo như vậy?”

“Anh khách sáo rồi, nếu chúng ta hợp tác thành công, sau này còn nhiều dịp để anh chiêu đãi mà.”

Nghe Tôn Khả nói vậy, chủ nhiêmh Mã cảm thấy mọi chuyện đã chắc như đinh đóng cột, nụ cười trên mặt càng sâu, nói: “Vậy mượn lời chúc của anh nhé.”

Nói xong, ông ta gọi người phục vụ đang bận việc.

“Đúng rồi, phục vụ, không cần quá nhiều chỗ ngồi đâu, chỉ cần bốn người thôi, những chỗ dư cứ dọn đi cho thoáng.”

Bốn người?

Lộ Tinh Lâm ngước mắt nhìn ông ta một cái, nhưng cũng không tỏ vẻ gì.

Những người đàn ông trung niên trong môi trường công sở như thế này, khó mà hiểu được họ đang nghĩ gì, và Lộ Tinh Lâm cũng chẳng thích giao thiệp với những người như vậy.

Cảm giác như có lớp mỡ heo bôi trên mặt, rất khó chịu.

Không bao lâu sau, Tôn Khả đến gọi Lộ Tinh Lâm ngồi xuống, nói rằng mọi người sắp đông đủ, bọn họ có thể ngồi xuống trước.

Người phục vụ định rót trà trước, nhưng cũng bị chủ nhiệm Mã đuổi đi, nói là không còn gì cần trợ giúp nữa.

Vừa ngồi xuống, trên mặt chủ nhiệm Mã đã nở nụ cười thương nghiệp, bắt đầu tán dương.

“Nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu, Lộ tiên sinh hiện nay có thể nói là ngôi sao sáng được chú ý nhất ở Bắc Kinh chúng ta, thậm chí cả nước, cả thế giới.”