Đáng Yêu Thêm Một Chút - Tô Bì Phù Phù Tử

Chương 27




Lộ Tinh Lâm nói chuyện với y tá thêm vài câu, nhưng vẫn chưa rời đi.

“Bạn gái của anh gọi rồi kìa,” y tá nhắc nhở một cách thân thiện. “Anh vất vả rồi, nhưng bệnh viện chúng tôi có rất nhiều kinh nghiệm trong việc cứu hộ mèo con. Giao cho chúng tôi là được rồi, anh không qua ngay, cẩn thận bạn gái giận đấy, lát nữa còn phải dỗ dành.”

“Không cần đâu,” Lộ Tinh Lâm khẽ nheo mắt, giọng không rõ cảm xúc. “Cô ấy không phải bạn gái tôi.”

Dư Lạc lại gọi anh thêm một lần nữa: “Lộ Tinh Lâm, ăn cơm thôi!”

Lúc này anh mới từ từ quay lại, đi về phía cô. Dư Lạc đã gỡ màng bọc ni-lông và để phần ăn của anh ở đối diện. Ngay cả đôi đũa dùng một lần cũng đã được cô tháo ra và đưa cho anh.

Dư Lạc tự làm những việc đó, đợi khi Lộ Tinh Lâm ngồi xuống hẳn, cô mới lên tiếng: “Yên tâm ăn đi, phần của anh không có hành và rau mùi đâu, tôi bảo chủ quán cho thêm rau vào rồi.”

Lộ Tinh Lâm khựng lại khi định với tay lấy đũa.

Dư Lạc không đợi anh, cô bắt đầu ăn trước, nhưng trong lúc đó cô liếc nhìn thấy Lộ Tinh Lâm vẫn chưa động đến, cho rằng anh vẫn chưa đói.

Miệng cô còn nhai một miếng rau, mơ hồ không rõ hỏi: “Anh không đói à? Trưa nay anh ăn gì thế?”

Lộ Tinh Lâm hơi nheo mắt lại, không trả lời. Anh chỉ nhớ đến cuộc gọi của lễ tân cửa hàng trưa nay, với một câu hỏi duy nhất:

“Lộ tiên sinh, vị tiểu thư kia hỏi anh đã ăn trưa chưa?”

Sự quan tâm của cô dành cho anh luôn đơn giản và nhẹ nhàng, những câu hỏi đời thường như vậy nhưng mang theo khoảng cách vừa gần lại vừa xa.

Dư Lạc luôn giữ đúng mực, sợ chọc giận vị đại thiếu gia này.

Lộ Tinh Lâm vốn không muốn trả lời, nhưng Dư Lạc nhìn anh với ánh mắt đơn thành và nhiệt tình, rất kiên nhẫn nói tiếp.

“Thật sự rất ngon đó, anh thử đi mà, tôi đã đi một đoạn đường rất dài….. để mua đấy! Còn phải xách về nữa!”

“Anh thấy tôi vất vả như thế thì nên ăn thử một miếng chứ!”

Cô vẫn giống hệt như trước, không hề thay đổi chút nào. Trước đây cô ép anh học như thế nào, bây giờ cô lại ép anh ăn như vậy.

...



Sau khi kiểm tra, mấy chú mèo con không có vấn đề gì, nhưng một số kết quả xét nghiệm sinh hóa cần phải đợi đến ngày hôm sau mới có.

Bệnh viện khuyên nên cho những chú mèo này "nhập viện" vì tình trạng của chúng rất không ổn định, có thể bị bệnh bất cứ lúc nào. Để đảm bảo chúng an toàn trưởng thành, cách ly ở bệnh viện là tốt nhất, nếu có vấn đề thì sẽ được xử lý kịp thời.

Lộ Tinh Lâm thanh toán chi phí ban đầu.

Dư Lạc vốn định chia sẻ một phần chi phí, nhưng bị Lộ Tinh Lâm từ chối. Anh khẽ nheo mắt, trả tiền và nói:

“Giữa chúng ta không cần phải có sự giao thoa về tiền bạc.”

“Tôi muốn nhận nuôi mèo, tôi sẽ tự trả.”

Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp:

“Đỡ phải sau này, em muốn tranh giành quyền nuôi dưỡng với tôi.”

Dư Lạc đành cất điện thoại, mắt trông mong nhìn anh: “Được thôi, nhưng anh phải chăm sóc nó cẩn thận đấy nhé.”

Mặc dù cô không thể tự nuôi nó, nhưng tìm được cho nó một người chủ tốt cũng khá tốt. Lộ Tinh Lâm chắc sẽ... chăm sóc tốt cho chú mèo này.

Hai người vừa ra khỏi bệnh viện thú y thì điện thoại của Tô Bạch gọi tới, điện thoại của Lộ Tinh Lâm kết nối với bluetooth trên xe.

Anh theo thói quen nhấn nghe, giọng của Tô Bạch vang lên từ loa xe, lúc này anh mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

“Chết tiệt! Chuyện gì thế này, Lộ Tinh Lâm, hai người đang yêu nhau à?”

Qua điện thoại, có thể cảm nhận rõ linh hồn hóng hớt của Tô Bạch đang bùng cháy mãnh liệt. Dư Lạc và Lộ Tinh Lâm đều im lặng một hồi lâu.

“Không phải, cậu trả lời tin nhắn đi, để tôi biết tôi nên chuẩn bị phong bì đỏ hay phong bì trắng đây,” Tô Bạch tiếp tục gào lên.

Cả ngày không có tin tức gì, y như c.h.ế.t rồi vậy.

Lộ Tinh Lâm cười lạnh một tiếng: “Ba cậu còn chưa c.h.ế.t đâu.”



“Tại sao cậu lại chuyển xuống tầng dưới? Chiều nay tôi định vào phòng cậu chơi điện tử mà không tìm thấy đồ gì cả.” Tô Bạch cảm thấy kỳ lạ.

Phòng của Lộ Tinh Lâm chắc chắn là phòng sang trọng nhất trong câu lạc bộ, một căn phòng siêu lớn. Vì vậy, mỗi lần đến câu lạc bộ cọ ăn cọ uống cọ chơi, Tô Bạch thường ở lại phòng của Lộ Tinh Lâm.

Nhưng hôm nay đến, mọi thứ đều khác lạ, chỗ nào cũng thiếu thứ này thứ kia, suýt nữa Tô Bạch nghĩ phòng bị trộm đột nhập. Sau khi hỏi han khắp nơi, anh ta mới biết Lộ Tinh Lâm đã chuyển phòng.

Anh ta vừa rồi còn nói chuyện này với Tôn Khả, cả hai đều thống nhất cho rằng Lộ Tinh Lâm lại đang nổi điên.

Đang yên đang lành không ở phòng lớn trên tầng thượng, lại chuyển xuống phòng nhỏ chật chội ở tầng dưới.

Lộ Tinh Lâm vẫn giữ lý do cũ: “Phòng tôi bị dột, cậu không nhận ra à?”

“Tôi không nhận ra gì hết...,” Tô Bạch bắt đầu mất kiên nhẫn. “Cậu đừng có....”

Đừng có đánh rắm.

Lời tiếp theo còn chưa kịp nói ra, Tô Bạch đột nhiên nhận ra có điều gì đó không đúng, lập tức sửa miệng: “Đừng bỏ cuộc nhanh thế chứ, dột thì vẫn có thể sửa mà.”

Lộ Tinh Lâm chẳng buồn đáp lại, vươn tay cúp máy, lạnh lùng thông báo: “Đang lái xe.”

Trên đường về, Dư Lạc vẫn có chút lo lắng về mấy chú mèo con. Vì Lộ Tinh Lâm là người kiên định với "team chó", nên cô cảm thấy cần phải cung cấp cho anh nhiều kiến thức nuôi mèo.

“Nuôi mèo và chó khác nhau lắm đó,” Dư Lạc nhắc nhở lần nữa. “Mèo không như chó, không quá nhiệt tình và quấn người, nhiều khi mèo rất lạnh lùng.”

“Mèo con cũng rất yếu ớt, dễ mắc bệnh. Khi cho ăn, không nên cho quá nhiều đồ ăn vặt, nếu không chúng sẽ kén ăn, phải kết hợp cho ăn thức ăn ướt và thức ăn khô.”

“À, một số mèo con thực sự không thích uống nước lắm, nên phải chú ý lượng nước chúng uống.”

Dư Lạc thao thao bất tuyệt một lúc, nhưng Lộ Tinh Lâm không có phản ứng gì. Sau khi nghe xong, anh đột nhiên hỏi cô:

“Còn Khả Ái Đa thì sao?”

“Nó thế nào rồi?”

“Em hiểu biết nhiều về việc chăm sóc thú cưng như vậy, chắc em cũng chăm sóc nó rất tốt? Lâu rồi tôi không gặp nó.”