Đáng Yêu Thêm Một Chút - Tô Bì Phù Phù Tử

Chương 149




“Đã hỏi qua nhân viên rồi, họ sẽ luôn giữ trong kho, đổi thành phiếu đổi thú bông.”

Khi cần, sẽ quay lại đổi.

Bốn năm trôi qua, Hình Lục đã làm thêm nhiều nội dung khác, những chuyện cũ giờ cũng mờ nhạt đi một chút…

Hình Lục ngại ngùng nhìn đống phiếu đổi này, sau khi chìm vào hồi ức, cô ấy mới tỉnh lại và nhìn thấy Dư Lạc đang cúi xuống thu dọn, cất chúng lại vào chỗ cũ.

“Phiếu đổi thú bông?” Dư Lạc còn đang thì thầm, “Đây là cái gì vậy?”

Hình Lục bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã hiểu lầm Lộ Tinh Lâm, cô ấy ho nhẹ một tiếng, đột nhiên nói: “Lạc Lạc, chị đồng ý chuyện cưới hỏi này rồi.”

Dư Lạc: “……?”

Sao đột ngột thế?

Hình Lục chỉ vào đống phiếu: “Đây là phiếu đổi con thỏ, là con thỏ trước mặt em đấy.”

“Nhiều thế sao?” Dư Lạc ngạc nhiên nói.

“Ừm.” Hình Lục gật đầu, nhưng không muốn đối mặt...

Thật là mất mặt quá! Đến giờ mới nhận ra!!

Cô ấy miễn cưỡng đổ lỗi cho việc Lộ Tinh Lâm thay đổi phong cách quá lớn, từ một thiếu niên đẹp trai sạch sẽ trở thành một chàng trai phóng khoáng, còn xỏ khuyên môi, thế này không nhận ra thì cũng dễ hiểu thôi.

Chỉ là, câu chuyện đau buồn cô ấy từng viết khi xưa... tạm thời không nên đưa cho người trong cuộc xem, thật xấu hổ.

Để sau này nghĩ thông suốt rồi hãy nói.

Nhưng Hình Lục nghĩ, cô ấy có thể giải thích đôi chút cho Lộ Tinh Lâm, như một nhân chứng của quá khứ, cũng không ngờ rằng duyên số lại kỳ diệu như vậy.

“Có lẽ là cậu ấy muốn thu thập đủ một phòng đầy thỏ bông để triệu hồi em...?”

Dư Lạc bật cười.

“Gì vậy chứ, em đâu phải thần rồng, còn gom đủ để triệu hồi nữa.”

Dù cười nhưng Dư Lạc vẫn nhìn lâu hơn một chút, rồi đột nhiên hỏi Hình Lục: “Chị Lục, nhiều phiếu đổi thế này, bốn năm rồi mà chưa hết hạn sao? Còn thỏ để đổi sao?”

“Ừ, nghe nói chỉ cần những con thỏ không được nhận khi đó sẽ luôn để trong kho.” Hình Lục nói, “Vì vậy, hàng tồn trong kho đều là từ bốn năm trước.”

Dư Lạc gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Chỉ là, dường như cô đột nhiên hiểu——



Tại sao con thỏ giới hạn bốn năm trước lại bất ngờ quay lại.

Cô cũng hiểu tại sao Lộ Tinh Lâm lại chắc chắn đến vậy, rằng hôm đó nhất định sẽ có thỏ.

Anh rõ ràng có thể đưa trực tiếp cho cô, muốn bao nhiêu con cũng được, nhưng Lộ Tinh Lâm vẫn chọn——

Đưa cô đi giành chiến thắng một lần nữa.

...

Mọi người đều rất hiểu ý, không ai nhắc lại chuyện con thỏ, cảm giác như có những chuyện không cần phải vạch ra.

Dư Lạc và Hình Lục không ở trên lầu lâu, sau khi dì Nhan xử lý xong việc, hai người liền xuống lầu phỏng vấn, mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ.

Phần của em gái thì càng đơn giản.

Dư Lạc và Hình Lục đi đón, tiện thể hỏi trên đường về, nhưng em gái vẫn nhiệt tình như trước, vừa thấy Dư Lạc đã chạy đến ngay.

Giống như trước, ôm chặt lấy chân cô.

“Chị dâu!! Chị đến rồi?” Lộ Thanh Hạ gọi xong, rồi lại cảm thấy không đúng, “Ồ không phải, bây giờ đã gọi được chưa?”

Cô bé không biết chuyện của Dư Lạc và Lộ Tinh Lâm.

Mấy hôm trước Lộ Tinh Lâm gặp chuyện, người trong nhà cũng không nói cho cô bé biết, tin tức của cô bé luôn bị chậm trễ.

Dư Lạc xoa đầu cô bé: “Tất nhiên là gọi được rồi.”

“Ah, thật không? Anh trai em cuối cùng cũng có tiền đồ rồi!!” Cô bé hớn hở, “Vậy sau này, chị dâu có thể thường xuyên đến đón em được không?”

“Nếu chị có thời gian, chị sẽ đến.”

“Hì hì, tuyệt quá.”

Lộ Thanh Hạ lại nhìn sang Hình Lục: “Chị này cũng xinh quá, chị là bạn tốt của chị dâu em phải không?”

Hình Lục bị sự đâng yêu của cô bé làm tan chảy.

“Ừ đúng rồi.” Hình Lục trả lời.

“Tuyệt quá, hai chị xinh đẹp cùng đến đón em, vui quá!” Lộ Thanh Hạ vui vẻ nắm tay hai người, nhảy nhót trên đường về.

Buổi phỏng vấn rất suôn sẻ, Nhan Mạn Ngữ còn giữ Hình Lục lại ăn cơm, hai người trò chuyện rất vui vẻ.



Sau khi ăn xong, Lộ Thanh Hạ bị tống cổ trở về làm bài tập.

Lộ Tinh Lâm rất hài lòng.

Bởi vì——

Nhan Mạn Ngữ và Hình Lục trò chuyện, nên không ai đến tranh người yêu của anh nữa, lần trước đến, Nhan Mạn Ngữ kéo Dư Lạc nói chuyện cả buổi, hoặc là Lộ Thanh Hạ cứ bám riết lấy cô.

Hôm nay chỉ có hai người bọn họ ở bên nhau.

Lộ Tinh Lâm đi rửa chén, Dư Lạc cũng đi theo, nhưng Nhan Mạn Ngữ đặc biệt dặn: “Cứ để nó rửa, Lạc Lạc chỉ cần ở bên cạnh nhìn thôi.”

Trong nhà có camera, ai rửa thì nhìn là biết ngay.

Dư Lạc thực sự chỉ đứng bên cạnh, không động tay vào việc gì. Ban đầu cô định lén giúp, nhưng Lộ Tinh Lâm lại ngăn lại.

“Thôi nào, em mà giúp, lần sau anh không còn tư cách lên bàn ăn nữa đâu.” Anh cười.

Dư Lạc cũng bật cười, chỉ có thể đứng dựa vào một bên nhìn, ngắm dáng vẻ Lộ Tinh Lâm đang cúi đầu ngoan ngoãn rửa chén, đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô.

Cô nghĩ, nếu mình kết hôn với Lộ Tinh Lâm, liệu có phải sẽ như thế này không?

Có lẽ, cô sẽ rất hạnh phúc.

Sự tự do, hạnh phúc, và tràn đầy của anh sẽ trở thành một phần trong cuộc sống của cô.

“Lộ Tinh Lâm.” Dư Lạc đột ngột gọi anh.

“Hửm?”

“Em vẫn muốn hỏi anh.” Cô ngập ngừng, “Chuyện anh từng nói, nếu giành được chức vô địch, chúng ta sẽ kết hôn, còn tính không?”

Lộ Tinh Lâm cười khẽ, hỏi ngược lại: “Em nghĩ sao?”

Cô nghĩ gì?

Hoàn toàn không có chuyện định mệnh, chỉ là có người không tin vào số mệnh.

Nếu sợi dây đỏ của số phận không buộc họ lại với nhau, thì Lộ Tinh Lâm chắc chắn sẽ tự mình nắm lấy sợi dây và buộc vào cô.

Sau đó, trói chặt cô lại.

Dư Lạc dựa vào một bên: “Em chỉ là đột nhiên muốn đổi ý một chút.”