Đáng Yêu Thêm Một Chút - Tô Bì Phù Phù Tử

Chương 135




Nhưng suy nghĩ của Dư Lạc còn chưa kịp hoàn chỉnh thì bất ngờ bị cắt ngang.

Dư Lạc cảm nhận rõ ràng mình đã ngã vào một vòng tay ấm áp.

Lộ Tinh Lâm bất ngờ từ trên giường bật dậy, ôm chặt lấy cô, hơi thở anh còn không ổn định hơn cả cô, vòng tay siết rất chặt.

Có vẻ là anh không sao...

Dư Lạc vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì chợt cảm thấy một dòng nhiệt nóng hổi chảy xuống làn da cô. Đó là nước mắt của anh, rơi dọc theo cổ cô.

Lộ Tinh Lâm dùng giọng điệu vô cùng yếu đuối, khẽ nỉ non.

"Dư Lạc, làm thế nào để chúng ta không chia tay?"

"Phải làm sao, để em lại thích anh như trước đây?"

Dư Lạc ngẩn người, không hiểu ký ức của anh đã bị rối loạn như thế nào. Cô đứng yên tại chỗ, trong giây lát quên mất phải đáp lại, còn Lộ Tinh Lâm dường như đã xem sự im lặng của cô là lạnh nhạt.

Anh buông tay, nhìn cô.

Dư Lạc nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của anh, ánh mắt đầy yếu đuối và bất lực. Anh nắm lấy cổ tay cô, lực nắm không được kiểm soát, để lại trên tay cô một vết hằn đỏ.

"Cho dù là giả, em lừa anh cũng được, cứ tiếp tục lợi dụng anh."

Nước mắt của anh rơi xuống mu bàn tay cô, nóng hổi.

"Thích anh đi."

Cả người Dư Lạc đều cương cứng tại chỗ.

Trong lúc nhất thời, cô không biết phải đáp lại như thế nào, chỉ cảm thấy những giọt nước mắt của Lộ Tinh Lâm trên tay cô rất nóng, nóng đến mức tim cô cũng đau nhói.

Dư Lạc nhìn anh rất lâu, cuối cùng, trước ánh mắt đầy cầu xin và khát khao của Lộ Tinh Lâm, cô bật cười, nhẹ nhàng gỡ tay anh đang nắm c.h.ặ.t t.a.y mình.

Rõ ràng, anh dùng sức rất mạnh, nhưng lại dễ dàng bị cô buông ra.

Nhìn như không muốn buông tay, nhưng lại dễ dàng mất kiểm soát.

Chỉ cần cô muốn, anh sẽ thật sự buông tay.

Dư Lạc nâng tay, ôm lấy khuôn mặt anh. Ánh mắt cô lướt qua vết đỏ trên cổ tay mình, như thể đó là chiếc vòng tay được tạo ra bởi anh, mang tên "tình yêu" và "không nỡ rời xa."

Cô từ từ lên tiếng, có chút cảm giác vừa vui mừng vừa xúc động. Nhìn thấy anh không sao, cô đã rất vui mừng rồi.

Còn chuyện hiện tại ký ức hỗn loạn...

Dư Lạc nhìn anh, rướn người lại gần hơn, mũi cô chạm nhẹ vào mũi anh, lời thì thầm giữa những người yêu nhau.



"Lộ Tinh Lâm, đồ ngốc."

"Sao lại ngã đập đầu thế? Đến mức quên mất, bây giờ em đã là bạn gái của anh rồi..."

Lộ Tinh Lâm ngây người một lát.

Đã là?

Hiện tại trong ký ức của anh, mọi thứ có phần mơ hồ, chỉ lờ mờ nhớ rằng mình đã lái xe ngã xuống vách núi, sau đó tỉnh dậy thì đã ở trong bệnh viện.

Cú va chạm mạnh khiến ký ức của anh bị rối loạn và trở nên mơ hồ.

Đặc biệt là vài ngày gần đây.

Có những phần ký ức đã mờ nhạt đến mức anh không thể phân biệt được là mơ hay hiện thực. Anh mơ hồ nhớ rằng bọn họ đã đến công viên giải trí, mơ hồ nhớ rằng cô đã đồng ý.

Nhưng Lộ Tinh Lâm cứ nghĩ đó chỉ là một giấc mơ.

Dù sao, trong bốn năm qua, anh thường mơ về cô, mơ thấy cãi nhau, cũng mơ thấy bọn họ làm hòa.

Lộ Tinh Lâm thật sự không thể phân biệt đâu là thật, đâu là giả.

Chỉ có ký ức về việc cô từ chối anh một cách tàn nhẫn là rõ ràng.

Lộ Tinh Lâm cau mày, quyết định hỏi cô: "Hôm qua trời mưa sao?"

"Không." Dư Lạc nói, "Hôm qua trời nắng đẹp."

Đầu anh vẫn còn hơi đau, lông mày nhíu chặt, suy nghĩ xem mình đã bỏ lỡ điều gì.

Dư Lạc lặng lẽ nhìn anh, cảm thấy rằng ký ức của anh đang dừng lại ở ngày hôm trời mưa... mà gần đây trời mưa chỉ có ngày bọn họ cãi nhau rất dữ dội.

Ngày hôm đó, Lộ Tinh Lâm đã nói "Em đang đùa giỡn với anh, phải không?"

Cô đoán được tình hình, chỉ nhẹ nhàng đưa tay bóp nhẹ vào má Lộ Tinh Lâm, rồi hỏi anh: "Anh còn thấy đau ở đâu không?"

Lộ Tinh Lâm thật ra rất ngoan, như một chú chó lớn vừa bị thương.

"Không." Anh lắc đầu, "Chỉ hơi đau đầu, anh cần nghỉ ngơi thêm, nhưng——"

Ánh mắt Lộ Tinh Lâm đột nhiên trở nên sắc bén hơn, nhìn chằm chằm vào cô, miệng nhếch lên một nụ cười, rồi lại hỏi.

"Vậy mối quan hệ của chúng ta bây giờ là thật, hay em đang lừa anh?"

Dư Lạc thở dài.



"Là thật!"

"Trước khi anh đến Tứ Xuyên, chúng ta đã hẹn hò ở công viên giải trí, anh đã giúp em giành được con thỏ phiên bản giới hạn mà bốn năm trước em đã bỏ lỡ..."

Những gì cô nói trùng khớp với ký ức mơ hồ của anh.

Lộ Tinh Lâm chỉ có thể dựa vào đó để xác nhận rằng đây không phải là mơ. Sau đó, anh ngước mắt lên, Dư Lạc thấy đôi lông mi dài đẫm nước mắt của anh đang run rẩy.

Anh lại kiểm tra lại chi tiết với cô.

"Chúng ta đã chọn chiếc xe màu vàng."

"Ừm."

"Có một cậu bé định tranh với chúng ta."

"Ừm."

"Đến gần đích thì có nhiều người định va vào chúng ta."

Càng nghe, Dư Lạc càng cười: "Đúng vậy, nhưng anh đã rất xuất sắc đánh bại họ, và——"

Cô ngừng lại một chút.

"Ra ngoài rồi anh còn khoe với cậu bé đó rằng, thua anh không đáng xấu hổ."

"Em thấy anh so bì với trẻ con thì quá mất mặt nên đã bỏ đi trước..."

Lộ Tinh Lâm nghe đến đây, nụ cười trên môi càng lúc càng mở rộng, rồi lại lôi thêm những chuyện khác để tiếp tục "đối chiếu."

"Tối hôm đó chúng ta ngủ cùng nhau?" Anh hỏi.

Dư Lạc gật đầu: "Ừm..."

Cô hơi sợ anh sẽ tiếp tục hỏi thêm, nhưng điều cô lo sợ lại xảy ra. Lộ Tinh Lâm không hề có ý định dừng lại.

Anh bất ngờ rướn người lại gần, đôi môi gần như chạm vào môi cô.

Nhưng vẫn chưa thực sự hôn.

"Có phải trở về anh đã hôn em rất lâu không?"

Dư Lạc không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Trong từng bước xác nhận này, Dư Lạc rõ ràng cảm nhận được giọng điệu của anh ngày càng tự nhiên, mang theo một nụ cười lười biếng, và cũng ngày càng cố ý hơn.