Đáng Yêu Thêm Một Chút - Tô Bì Phù Phù Tử

Chương 132




"Tôi muốn hỏi anh một chuyện."

"Cô cứ hỏi đi."

"Sau khi tôi và Lộ Tinh Lâm chia tay, anh ấy cũng như thế này phải không..." Dư Lạc ngừng lại, cố gắng kìm nén sự nghẹn ngào. "Cũng chờ tôi trả lời tin nhắn sao?"

Biết rõ đối phương sẽ không trả lời, biết rõ sẽ không bao giờ nhận được hồi đáp nào nữa.

Tô Bạch ngây người một chút.

Thực ra anh ta không thích can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác, thỉnh thoảng chỉ nói vài lời về Lộ Tinh Lâm. Nhưng hôm nay Dư Lạc chủ động hỏi, anh ta cũng đành phải nói thật.

"Cô có phiền nếu tôu hút một điếu thuốc không?" Tô Bạch hỏi trước.

"Không phiền."

Tô Bạch mở cửa sổ ra, để khói thuốc theo đó bay ra ngoài, anh ta châm điếu thuốc, cảm giác như có một câu chuyện dài muốn kể.

"Sau khi cô rời đi, cậu ta đã mất một khoảng thời gian dài không ngủ được."

"Mỗi ngày đều thất thần nhìn vào tin nhắn trên điện thoại, xem cô có trả lời hay không."

"Cậu ta đã gọi hàng nghìn cuộc điện thoại nhưng không ai nghe máy. Nếu cô kiểm tra nhật ký cuộc gọi của cậu ta bốn năm trước, chắc chắn có thể lấp đầy cả một cuốn sổ."

Tô Bạch dừng một chút, cười khẽ.

"Tất cả đều là cuộc gọi không được nghe."

"Khoảng hai năm trước? Số của cô đột nhiên kết nối, có người nghe máy, và cậu ta, không cần xác minh, lập tức hỏi người đó."

"Em đi đâu? Sao lại giận dỗi anh hai năm như thế?"

Dư Lạc nghe thấy, lông mi cô khẽ run. Số đó... lúc ấy cô đã không còn sử dụng nữa.

Vì sợ bị tìm ra, cô và mẹ đã huỷ tất cả các số điện thoại cũ. Sau đó, khi đến Tứ Xuyên, chú Trần đã giúp cô đăng ký một gói gia đình, nhưng đều dùng tên của ông.

Lúc đó, cả hai mẹ con đều bị truy nợ, đến mức không dám dùng thông tin cá nhân để đăng ký số điện thoại.

Vì vậy, cuộc gọi mà Lộ Tinh Lâm đã thực hiện... cũng không có gì bất ngờ.



Tô Bạch tiếp tục kể.

"Kết quả là, người kia cười nhạo cậu ta, chế giễu rằng——"

"Ôi chào, anh bạn, bị bỏ rơi hai năm mà vẫn còn nhớ nhung sao? Số điện thoại đổi chủ rồi mà cậu vẫn chưa đổi người yêu à."

"Người mới sử dụng số đó cũng là loại người không dễ chịu."

Dư Lạc im lặng một lúc, rồi khẽ nói: "Lúc đó... thực ra tôi có một số lý do."

Tô Bạch hút xong điếu thuốc, dập tắt vào hộp gạt tàn trong xe và đóng nắp lại.

"Cô đã nói lý do đó với Lộ Tinh Lâm chưa?"

Tô Bạch hỏi.

Dư Lạc gãi lòng bàn tay. "Chưa... tôi chưa tìm được cơ hội thích hợp."

Lộ Tinh Lâm cũng không phải chưa từng hỏi cô, nhưng khi đó cô không muốn kể. Giờ bọn họ mới quay lại với nhau hai ngày, Dư Lạc thực sự chưa tìm được thời điểm thích hợp. Cô luôn nghĩ rằng, sau này khi mọi chuyện được giải quyết xong, cô sẽ nói cho anh nghe.

Tô Bạch vốn là người lịch thiệp, không hỏi quá sâu.

Anh ta chỉ nói: "Theo những gì tôi biết về cô, cô không phải người dễ dàng phụ lòng người khác. Nếu tôi sai, thì coi như tôi mù."

Nhưng hiện tại, ít nhất Tô Bạch vẫn rất muốn tin cô.

"Cảm ơn anh." Dư Lạc khẽ đáp.

"Nhưng tôi cũng có suy đoán của riêng mình." Tô Bạch tiếp tục, "Với tính cách cứng rắn dù bị tổn thương như cô, tôi đoán là gia đình cô gặp chuyện gì đó, và cô không muốn Lộ Tinh Lâm bị liên luỵ."

Trước đây, Tô Bạch không tính là hiểu Dư Lạc, cô chỉ là bạn gái của anh em mình, đôi khi anh ta chỉ làm lá chắn cho cô, nhưng không quá quan tâm đến cô.

Điều khiến anh ta chú ý nhiều hơn là lần này cô trở lại.

Lộ Tinh Lâm có lẽ không nhận thấy nhiều thay đổi, bởi vì——

Cậu ta chỉ luôn nghĩ về cô.

Khi người mà cậu ta đã nhớ nhung hơn bốn năm xuất hiện trở lại, chỉ có hormone tình yêu kiểm soát não cậu ta, chỉ có nhịp tim đập liên hồi.



Nhưng Tô Bạch thì khác.

Anh ta là người ngoài cuộc, chỉ sau một khoảnh khắc kinh ngạc liền lấy lại bình tĩnh. Vì vậy, anh ta có thể dễ dàng nhận ra sự thay đổi ở Dư Lạc.

Tính cách của cô trở nên nhút nhát hơn trước, cô đã thu lại những góc cạnh sắc bén và chỉ thể hiện sự ngoan ngoãn của mình.

Hơn nữa, hôm nay cũng rất rõ ràng, lúc lên xe cô bước đi không vững, Tô Bạch cúi xuống nhìn và thấy mắt cá chân cô vẫn dán miếng cao dán. Anh ta thuận miệng hỏi thăm, nhưng Dư Lạc theo phản xạ liền bảo không sao, nói rằng không cần để ý.

Nếu không phải do cuộc sống quá khắc nghiệt mài giũa, thì chẳng có gì khác có thể khiến một lưỡi d.a.o sắc bén trở nên dễ vỡ như quả cầu pha lê.

Cô sợ hãi sự tan vỡ.

Tô Bạch nói rất nhẹ nhàng, có chút thăm dò, nhưng Dư Lạc không lên tiếng, coi như ngầm đồng ý. Cô không nói rõ những gì mình đã trải qua, chỉ cảm thấy mắt nóng lên, quay đầu nhìn ra chỗ khác.

Tô Bạch không hỏi thêm, chỉ mở cửa sổ thêm một chút, lại nói rõ ràng với cô.

"Nhưng có một điều tôi phải nói với cô."

Dư Lạc hơi gật đầu, ra hiệu cho anh ta nói tiếp.

Tô Bạch thậm chí có chút bất đắc dĩ, anh ta không nghĩ là Lộ Tinh Lâm như vậy, nhưng Lộ Tinh Lâm chính là như thế.

"Cô đã đánh giá thấp tình cảm của Lộ Tinh Lâm dành cho cô."

"Có thể cô không muốn liên lụy cậu ta, không muốn cậu ta bị tổn thương nên đã rời đi."

"Nhưng thực ra."

"Việc cô rời đi, khiến cậu ta mất cô, mới là cách khiến cậu ta tổn thương nhất."

Lộ Tinh Lâm là một người cuồng tình yêu, Tô Bạch không có cách nào với Lộ Tinh Lâm, chính xác mà nói, không ai có cách, kể cả Lộ Tinh Lâm. Lộ Tinh Lâm không thể kiểm soát, cũng không thể thay đổi.

"Cậu ta từng hỏi tôi, nếu cậu ta bị thương, gần như sắp chết, cô có trở về thăm cậu ta không."

Đồng tử Dư Lạc run lên dữ dội, quay đầu nhìn Tô Bạch.

"Anh ấy…"

Tô Bạch nói thẳng thắn: "Không có cô, cậu ta liền không muốn sống nữa."