Đáng Yêu Thêm Một Chút - Tô Bì Phù Phù Tử

Chương 121




"Thực ra cô chẳng có gì cả."

"Rất khao khát được tôn trọng, rất khao khát được người ta thật lòng công nhận."

Dư Lạc nói, buông tay ra, bước ra ngoài, nhìn thẳng vào mắt Liễu San San, nói với cô ta: "Nhưng cô thường phát hiện ra, người khác chẳng hề coi trọng cô, đúng không?"

"Bề ngoài thì đối xử với cô tử tế, nhưng sau lưng lại nói cô là dựa vào quan hệ, chẳng có năng lực làm việc."

"Vì vậy cô vội vàng chứng minh, cố gắng bù đắp, làm mọi việc mà chẳng suy nghĩ kỹ càng, chỉ muốn nhanh chóng khẳng định bản thân."

Dư Lạc rõ ràng không hề động tay, nhưng Liễu San San lại loạng choạng lùi về phía sau vài bước, cho đến khi lưng cô ta chạm vào bức tường lạnh lẽo.

Cả người Liễu San San run rẩy. "Ai cho cô nói như vậy?! Cô thì biết gì chứ!"

Liễu San San bất ngờ đưa tay che tai mình lại, không muốn nghe thêm, lắc đầu điên cuồng phủ nhận.

Nhưng Dư Lạc cũng không dừng lại, cô đưa tay, kéo tay Liễu San San xuống. "Cô biết tôi đánh giá loại người như cô thế nào không?"

Dư Lạc cười lạnh một tiếng, không hề nể mặt, chính xác mà nói, giữa Dư Lạc và Liễu San San vốn không có tình cảm gì.

Dư Lạc nheo mắt nói: "Vừa ngu, vừa ác."

Cô ta không phải ngốc, cũng không phải không nhạy cảm, mà đơn giản là ngu và ác.

Dư Lạc không thích phí lời với loại người này, nhưng Liễu San San cứ hết lần này đến lần khác trực tiếp dán mặt, Dư Lạc cũng không phải người không biết giận.

Sau khi nói xong, cô để Liễu San San đứng ngẩn người ở đó, xoay người chuẩn bị đi vào.

Trước khi đóng cửa, cô nghe loáng thoáng tiếng Liễu San San nghiến răng nghiến lợi mà nói:

"Tốt lắm, giỏi thật đấy, tôi ngu và ác ư? Được, tôi muốn xem chúng ta ai mới là kẻ ngu hơn."

Dư Lạc không trả lời, chỉ dọn dẹp chuẩn bị đi tắm.

Những kẻ ngu ngốc, luôn tự đẩy mình vào địa ngục khi có rất nhiều lựa chọn chính xác trước mặt.



Dư Lạc vừa tắm xong thì tin nhắn WeChat của Lộ Tinh Lâm đã tới tấp.



【Dậy khi nào?】

【Không gọi anh.】

【Được thôi, còn sức dậy sớm như vậy để trốn về, xem ra lần sau không thể để em có cơ hội này.】

【Vẫn chưa đủ mệt.】

Dư Lạc: ...

Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng trả lời Lộ Tinh Lâm bằng một biểu tượng vuốt đầu cún con.

【Lát nữa em đưa anh ra sân bay~】

Một câu nói khiến anh ngoan ngoãn ngay lập tức.

【Được, buổi sáng muốn ăn gì? Anh đi ra ngoài mua, mang về cho em, em cứ nghỉ ngơi.】

Lúc này liền không còn nói cô chưa đủ mệt nữa.

Cô bảo tùy, anh thích mua gì thì mua.

Một lát sau, Dư Lạc nghe thấy tiếng gõ cửa, cô đứng dậy ra mở cửa.

Là Lộ Tinh Lâm sắp ra ngoài, nhưng trước khi ra ngoài, anh muốn ghé qua phòng cô một chút.

Cánh cửa vừa mở một khe nhỏ, anh đã chen vào ngay, chưa kịp để Dư Lạc phản ứng, anh đã nắm tay cô áp lên đỉnh đầu, đẩy cô dựa vào cánh cửa.

"Ngày hôm qua chưa hôn xong, phải tính nợ trước đã." Lộ Tinh Lâm nhẹ giọng nói, rồi lại cúi xuống hôn cô.

Không khí trở nên dính nhớp, chỉ còn lại hơi thở đan xen của hai người, và thi thoảng là tiếng rên khẽ tràn ra từ cổ họng.

Mà ngay ngoài cửa, chỉ cách một bức tường, người qua lại thường xuyên, phòng thì cách âm kém, người bên ngoài nố chuyện đều nghe được rất rõ ràng.

Dư Lạc có chút căng thẳng, muốn đẩy anh ra, hoặc ít nhất là đổi chỗ, nhưng Lộ Tinh Lâm nhất quyết không chịu.

Trong phòng bọn họ đang hôn nhau, còn bên ngoài——

"Ai da, Lộ ca phải đi công tác một tuần, làm sao đây, lỡ chị Lạc Lạc bị bắt nạt thì sao?"

"Lộ ca không nhờ cậu trông giúp sao?"



"Tôi trông thì cũng được, nhưng không chắc là tôi làm nổi."

"Chắc cũng ổn thôi."

"Nhưng thật sự tôi nói này, cậu nói Lộ ca lúc nào mới theo đuổi được? Chị Lạc Lạc khó theo đuổi đến vậy à? Tôi không nhận ra, tôi cứ tưởng chị ấy rất dễ gần chứ!"

"Cậu còn trẻ quá, không hiểu... yêu đương và kết bạn là hai chuyện khác nhau, có thể là hai con người hoàn toàn khác nữa!"

Cuộc trò chuyện của họ dần đi xa, Dư Lạc duỗi chân muốn đá anh, nhưng thất bại.

Ngược lại, cô bị Lộ Tinh Lâm ghì chặt, anh thấp giọng cười cô.

"Ừ, đúng là khó theo đuổi, phải theo đuổi rất lâu."

Dư Lạc: "Cái này mà còn khó sao?"

Rõ ràng... cô đã lung lay rất nhanh, thậm chí vì lung lay quá nhanh mà Dư Lạc có chút nghi ngờ liệu mình có quá thiếu kiên định không.

Cô đã kiên trì, kiên định suốt bốn năm, vậy mà thực sự có thể thay đổi chỉ trong chớp mắt sao?

"Không khó à?"

Lộ Tinh Lâm hỏi ngược lại, "Cảm giác như đã rất lâu rồi."

Đối với anh, cảm giác đó thật lâu.

Dư Lạc không muốn nói tiếp với anh, chỉ chọc vào hõm vai anh: "Thôi, nhanh đi mua bữa sáng đi, lát nữa trễ không kịp chuyến bay thì phải đổi vé đấy."

Đổi vé rất phiền phức, đặc biệt là với hành trình đã định sẵn, từng bước đều khớp chặt với nhau, một mắt xích sai sót sẽ ảnh hưởng đến những khâu sau đó.

Lộ Tinh Lâm không nói gì thêm, lại cúi xuống hôn cô một cái, sau đó mới từ từ rời đi.

Sau khi anh ra ngoài, Dư Lạc sắp xếp lại một chút tài liệu công việc. Nghĩ đến việc chờ Lộ Tinh Lâm từ Tứ Xuyên trở về, rồi kết thúc công việc lần này một cách hoàn hảo là được.

Cô làm xong rất nhanh, còn ngồi ngẩn ngơ một lúc trước khi Lộ Tinh Lâm quay lại.

Thật không ngờ lần này Lộ Tinh Lâm lại đi Tứ Xuyên, vậy... nếu lần này cô không quay về Bắc Kinh, anh đến đó, liệu bọn họ có thể gặp lại nhau không?

Con người không thể đoán trước được vận mệnh, nhưng điều duy nhất khiến cô cảm thấy an tâm có lẽ là——