Đáng Yêu Thêm Một Chút - Tô Bì Phù Phù Tử

Chương 114




Dư Lạc với suy nghĩ dù sao cũng hiếm khi được ra ngoài chơi, vẫn kéo Lộ Tinh Lâm chơi cả ngày, đến khi trời tối đen rồi mà cô vẫn không muốn về.

Cô nói—— "Xem xong pháo hoa và biểu diễn ánh sáng rồi hãy về nhé."

Lộ Tinh Lâm nghe theo sự sắp xếp của cô, ừ một tiếng, nhưng vẫn thêm một câu:

"Vậy trở về cho anh hôn thêm một lúc nữa."

Dư Lạc: "……"

Hôn bao lâu mới gọi là lâu đây? Căng thẳng quá…

Nhưng rất nhanh, màn pháo hoa và ánh sáng đã đến, Dư Lạc không còn tâm trí để suy nghĩ về vấn đề đó nữa, thứ mà cô có thể cảm nhận rõ ràng là hơi ấm thực sự từ người bên cạnh.

Lộ Tinh Lâm vòng tay từ phía sau ôm lấy cô, giữ cô trong vòng tay, cằm anh đặt trên đầu cô.

Trong tiếng pháo hoa vang vọng, cô nghe thấy Lộ Tinh Lâm liên tục gọi tên cô, dường như đang xác nhận điều gì đó.

Xác nhận rằng cô vẫn đang ở bên cạnh anh.

"Dư Lạc."

"Ừ."

"Dư Lạc."

"Ừ."

Sau đó, anh dừng lại một chút và thêm vào một tiền tố——

"Bạn gái của Lộ Tinh Lâm."

“Dư Lạc.”

Hơi thở nóng bỏng của anh phả vào sau cổ cô, khiến cô ngứa ngáy mà co rụt cổ lại: "Ừ."

Sau khi màn pháo hoa kết thúc, bọn họ bị đám đông đẩy về phía trước, Lộ Tinh Lâm sợ cô bị lạc nên nắm tay cô rất chặt.

Trên đường về, Dư Lạc đột nhiên hỏi anh: "Anh thích gọi tên em lắm à?"

"Một chút." Lộ Tinh Lâm không phủ nhận,

"Gọi tên em và được nghe em trả lời, cảm giác đó anh rất thích."

Đã từng vô số lần gọi tên cô, nhưng không có ai đáp lại.

Trong căn phòng trống vắng, trên con phố không một bóng người, trong giấc mơ vô tận.

Đã rất lâu rồi anh không nghe thấy cô trả lời.



"Vậy." Dư Lạc nghĩ một chút, "Anh có thể gọi nhũ danh của em."

Lộ Tinh Lâm sửng sốt một chút, bật cười: "Em còn có nhũ danh nữa à?"

"Ừ, là tên hồi nhỏ." Chính cô cũng suýt quên mất rằng mình có một nhũ danh đã bị lãng quên, "Tên là Điểm Điểm."

Đó là cái tên mà Dư Lạc đã từng nài nỉ mẹ đặt cho mình.

Nhà cô không có thói quen đặt nhũ danh, nhưng hồi đó những đứa trẻ hàng xóm đều có những nhũ danh rất đáng yêu, và Dư Lạc nhớ rằng lúc đó…

Có đôi khi cô cảm thấy ba mình rất nghiêm khắc, tại sao mỗi lần gọi tên cô lại nghiêm nghị đến thế, trong khi ba của người khác đều dịu dàng gọi nhũ danh của con mình.

Vì vậy, Dư Lạc đã từng ngây thơ nghĩ rằng, Dư Thành Hải nghiêm khắc với cô như vậy, gọi tên cô nghiêm nghị và đáng sợ như thế, chắc chắn là vì cô không có một nhũ danh dễ nghe.

Vì vậy, cô đã kéo mẹ, nài nỉ mẹ đặt cho mình một cái nhũ dang.

"Vậy thì gọi là Điểm Điểm nhé." Triệu Dung nói, "Rất đáng yêu."

"Mẹ ơi, tại sao lại gọi là Điểm Điểm, có ý nghĩa gì đặc biệt không?"

Triệu Dung cười, sửa lại tóc cho cô, buộc b.í.m tóc xinh xắn cho cô và nói: "Bởi vì, Lạc Lạc của chúng ta, cần phải hạnh phúc hơn một chút, vui vẻ hơn một chút…"

"Được ạ." Dư Lạc nói, "Vậy con sẽ gọi là Điểm Điểm!"

Vì gia đình không có thói quen gọi nhũ danh, nên sau này rất ít người gọi cô như vậy, dường như chỉ có mình Dư Lạc nhớ rằng mình có một cái nhũ danh.

Hơn nữa, ở trường, bạn bè trong lớp đều gọi cô bằng đại danh, nên dần dần chuyện này cũng bị lãng quên.

Sau đó.

Khi cô co ro trong góc tối, bóp chặt cánh tay mình, đến mức tay tím bầm, nhưng cô không cảm thấy đau.

Thậm chí, có những lúc cô càng muốn đau hơn nữa.

Cô thì thầm trong vô vọng: "Điểm Điểm, Điểm Điểm của sự vui vẻ và hạnh phúc."

Liệu cô có còn vui vẻ, hạnh phúc nữa không?

Dư Lạc đã giấu cái tên này đi, cho đến khoảnh khắc này, cô lấy lại cái tên đã phủ bụi từ trong hộp báu của mình.

Cô nhảy nhót về phía trước vài bước, xoay người mỉm cười với Lộ Tinh Lâm.

"Vậy bây giờ anh có thể gọi em không?"

Lộ Tinh Lâm đứng yên trong nửa giây, nhìn thấy ánh sáng đèn đường rơi trên người cô, tạo thành những vòng sáng mơ màng.

Đó là cô gái của anh.

Sau đó, Lộ Tinh Lâm cười, bước lên phía trước, đứng trước mặt cô và nhẹ nhàng gọi: "Điểm Điểm."

Nụ cười trên môi Dư Lạc ngày càng rạng rỡ, đôi mắt cong lên đáp lại.



"Ừ."

Cô rất muốn nói với bản thân của bốn năm trước.

Nghe đi, nghe đi——

Vẫn có người gọi nhũ danh của cô một cách dịu dàng và dễ nghe như thế.

Viên ngọc bị phủ bụi, được người khác nhẹ nhàng thổi sạch lớp bụi bên ngoài, cô nhìn thấy viên ngọc rực rỡ ấy.

Ngay trước mắt, lại sáng lên một lần nữa.



Trên đường từ công viên giải trí trở về, Dư Lạc mệt quá, ngủ thiếp đi trên xe.

Cô ngủ rất say.

Khi tỉnh dậy là lúc cảm giác có động tĩnh, cô mở mắt, đúng lúc nhìn thấy Lộ Tinh Lâm đang giúp cô tháo dây an toàn, cúi người chuẩn bị ôm cô lên.

Dư Lạc mơ mơ màng màng hỏi: "Đến nơi rồi sao…"

"Ừ." Lộ Tinh Lâm tiếp tục đưa tay ôm cô, nhẹ nhàng nhấc cô lên.

Anh cẩn thận tránh những chỗ có thể va vào cô.

Khi ôm cô lên, anh nghĩ thầm, cô gái nhỏ này sao lại nhẹ thế này, mấy năm rời xa anh, cô không ăn uống tử tế sao?

Dư Lạc vốn định thay đổi tư thế, chuẩn bị tự mình bước xuống.

Nhưng động tác của Lộ Tinh Lâm nhanh hơn, anh nhẹ nhàng ôm cô lên, cúi xuống nói: "Ngủ đi, anh sẽ ôm em lên."

Dù Dư Lạc vẫn còn mơ màng nhưng cũng không phải ngốc, cô nghiêng mặt một chút.

"Đừng tưởng là em không biết…" Cô khẽ lẩm bẩm, "Anh ôm em… một lát liền ôm em về phòng anh thôi…"

"Ừ." Lộ Tinh Lâm đáp lại, "Ngay cả khi không phải anh ôm, thì tạm thời em cũng không thể về phòng của mình đâu."

Dư Lạc: "……"

Anh định làm thật sao?

Cô không nói gì nữa, chỉ dựa vào lòng anh.

"Đưa tay ra." Lộ Tinh Lâm nói, "Tay ôm lên, cẩn thận chút."

Anh ôm cô, không quên mang theo con thỏ bông của cô, Dư Lạc cảm thấy Lộ Tinh Lâm điều chỉnh lại tư thế một chút.