Đáng Yêu Thêm Một Chút - Tô Bì Phù Phù Tử

Chương 101




Để chụp những cảnh như thế này một cách chuyên nghiệp thật sự không dễ dàng.

Nhưng có còn hơn không, cô đành giữ lại vài tấm trước đã.

Không đầy hai phút sau, Dư Lạc nghe thấy tiếng mở cửa phía sau, không cần quay đầu lại cô cũng có thể cảm nhận được người đó là ai.

Cả hai gần như lên tiếng cùng lúc.

Lộ Tinh Lâm hỏi cô: “Dậy rồi sao không trả lời tin nhắn?”

Dư Lạc quay đầu lại hỏi anh: “Anh có thể cho em chụp bổ sung vài bức hình cá nhân không? Cảnh rộng bị mờ quá, em không chắc có thể dùng được.”

Cả hai câu hỏi đều vang lên bên tai đối phương.

Lộ Tinh Lâm ngây ra nửa giây, rồi bật cười.

Khi cô hỏi về công việc, anh lại hỏi chuyện khác, Lọi Tinh Lâm cảm thấy mình... có vẻ đặc biệt dính người.

“Đợi một lát sẽ trả lời.” Dư Lạc vẫn rất rõ ràng, cô tiến tới, đưa tay đặt lên vai Lộ Tinh Lâm.

Cô không dùng nhiều sức, đẩy anh ra phía sau ngồi xuống sofa, Lộ Tinh Lâm cũng rất ngoan ngoãn, chỉ với một ngón tay của cô liền đẩy anh ngồi xuống.

“Giờ chụp bổ sung trước đã.” Dư Lạc xem lại ảnh chụp, rồi chỉnh chế độ máy ảnh, “Hiếm lắm mới chụp được buổi huấn luyện của các anh, không thể để đến lúc đó không có gì để dùng...”

Lộ Tinh Lâm lười biếng nằm dài trên sofa, để mặc cho cô sắp đặt. Đợi cô chỉnh xong máy ảnh, anh đột nhiên giơ tay, chắn trước ống kính của cô.

Dư Lạc thấy khung ngắm tối sầm lại, liền tò mò ngước nhìn anh.

“Anh làm gì vậy!" Ngày nào cũng thích quấy rối cô, "Mau phối hợp với công việc của em đi.”

Lộ Tinh Lâm từ từ bỏ tay xuống, nhìn cô nói: “Muốn anh giúp, em phải đổi lại gì đó chứ.”

Dư Lạc: “?”

Cô nhìn Lộ Tinh Lâm đang đòi hỏi, nghĩ ngợi trong giây lát.

Trước khi Lộ Tinh Lâm lên tiếng lần nữa, cô đã đoán trước được lời anh sắp nói, chuẩn bị tinh thần sẵn.

“Đổi cái gì?” Dư Lạc hỏi anh.

Lộ Tinh Lâm cũng rất thẳng thắn, dõng dạc, nhướng mày: “Ảnh chụp cá nhân ấy, có giá cao hơn một chút, em phải hôn anh một cái mới được.”

Lộ Tinh Lâm cũng cảm thấy yêu cầu này hơi quá đáng, dù sao... người còn chưa theo đuổi được mà.



Nhưng anh thực sự có chút nôn nóng.

Trong tình huống này lại phải rời xa một tuần, càng thêm nóng nảy.

Nhưng anh vẫn rất lý trí, chỉ vào má mình, ra hiệu rằng, thực ra hôn ở đây là được rồi.

Chỉ là tay anh còn chưa kịp chạm tới má mình, thì đột nhiên có một luồng hơi thở áp sát bên mặt.

Chiếc máy ảnh đeo trên cổ Dư Lạc đập vào n.g.ự.c anh.

Chớp mắt——

Dư Lạc nhẹ nhàng hôn anh một cái.

Chỉ một chút, chỉ nửa giây ngắn ngủi, cô cũng không cho anh cơ hội phản ứng.

Vì cô biết, nếu cho Lộ Tinh Lâm cơ hội, anh chắc chắn sẽ không dừng lại ở mức giá này, mà sẽ “tăng giá” ngay tại chỗ.

Cảm giác mềm mại này, là một cảm giác quen thuộc, ướt át, ấm áp.

Cô khẽ l.i.ế.m môi, cố giữ nhịp tim mình ổn định, nhẹ giọng nói.

“Ừm... cái khuyên môi này của anh, hôn môi có chút không tiện.”

Trời vừa sáng.

Ánh nắng len qua khe hở rèm cửa, rọi lên mép cửa sổ.

Một tia sáng rọi thẳng vào đồng tử của Lộ Tinh Lâm, khiến mắt anh nhòa đi trong giây lát.

Thực ra, cũng không rõ lắm.

Là ánh nắng quá chói, hay cô gái trước mặt quá rực rỡ.

Anh vốn chỉ muốn một nụ hôn lên má thôi, ban đầu không định tham lam như vậy, nhưng vì cô đã chủ động, Lộ Tinh Lâm nghĩ rằng mình, có thể tham thêm một chút.

Nhưng chỉ một chút thôi.

Dư Lạc vừa nhận xét về khuyên môi của anh xong, lại định nghịch máy ảnh của mình, nhưng chưa kịp cầm lên, cô đột nhiên cảm thấy một lực ép ở eo.

Nhiệt độ bàn tay của Lộ Tinh Lâm rất nóng.

Nhiệt độ của các chàng trai vốn cao, huống chi anh vừa tập luyện xong, lòng bàn tay Lộ Tinh Lâm còn nóng hơn bình thường.



Dư Lạc bất ngờ bị anh ôm lấy eo, kéo thẳng vào lòng anh, ngay cả chiếc máy ảnh đeo trước n.g.ự.c cô cũng bị anh đẩy sang một bên.

Cô chỉ cảm nhận được bản thân đang bị ôm chặt, là một cái ôm rất vững chắc.

Anh vẫn đang mặc bộ đồ đua xe dày nặng, trong căn phòng này có lẽ khá nóng nực, nhưng dù có khó chịu như vậy...

Lộ Tinh Lâm vẫn chọn cách dính chặt lấy cô.

Dư Lạc nghe thấy tiếng bộ đồ đua của anh cọ xát, tư thế của cô khá kỳ lạ, không được thoải mái lắm, dù sao thì cô cũng bị anh bất ngờ ôm khi đang đứng.

Nhưng vào lúc này, cô không cử động chút nào.

Rõ ràng cách một lớp quần áo dày như vậy, nhưng Dư Lạc lại có cảm giác, giống như cô có thể nghe thấy tiếng tim đập rất lớn.

“Lộ...” cô nhẹ nhàng gọi tên anh, không biết vì sao lại không dám nói lớn.

Có lẽ là vì, cô cảm nhận được hơi thở đều đặn và sức mạnh siết chặt của anh.

Còn có...

Anh cúi đầu xuống, cả người úp vào hõm cổ cô, đầu tựa vào vai cô, giống như lúc mấy con ch.ó con, mèo con làm nũng, sẽ chui vào lòng người.

Dư Lạc không dám làm phiền anh, chỉ có thể nhỏ giọng mà gọi anh.

“Lộ Tinh Lâm...”

Lộ Tinh Lâm không trả lời, càng ôm chặt hơn, Dư Lạc cảm thấy cổ mình ngưa ngứa, hơi thở của anh khiến cô muốn rụt cổ lại.

Hơi thở đó len lỏi vào cổ áo cô, lan tỏa dọc theo xương quai xanh, như những viên kẹo nổ nhảy loạn trong không gian này.

“Dư Lạc.” anh bất ngờ lên tiếng.

“Ừ.”

“Anh thật sự...” Lộ Tinh Lâm đột nhiện khựng lại, giọng nói như có chút nghẹn ngào.

Mặc dù đang cười, nhưng Dư Lạc nghe thấy trong tiếng thở dài của anh, lẫn lộn bao cảm xúc phức tạp như bất lực, đau đớn, cảm giác mất đi rồi lại có lại.

“Rất nhớ em.”