Đáng Yêu Thêm Một Chút - Tô Bì Phù Phù Tử

Chương 100




Cho nên, thỉnh thoảng trong câu lạc bộ sẽ có những buổi huấn luyện đặc biệt như vậy.

Hôm nay là ngày huấn luyện đặc biệt sao?!

Buổi huấn luyện của bọn họ sẽ không được thông báo trước, tất nhiên cũng không nói cho Dư Lạc biết.

Thời gian thực sự rất ngẫu nhiên, không có chút động tĩnh nào. Hai lần trước, khi Dư Lạc biết đến buổi huấn luyện, mọi thứ đã kết thúc rồi.

Hôm nay… trông có vẻ vẫn chưa kết thúc.

Cô vội vàng cầm lấy máy ảnh, lao xuống lầu.

Thời điểm này xe trung chuyển vẫn chưa hoạt động, chuyến đầu tiên còn phải đợi mười phút. Dư Lạc ở dưới lầu quét mượn một chiếc xe đạp công cộng và chạy nhanh về phía sân huấn luyện.

Cũng may khi cô đến nơi, buổi huấn luyện vẫn đang tiếp tục.

Dư Lạc nghe thấy tiếng động cơ xe đua lướt qua, trong khán đài trên cao cô giơ máy ảnh lên và chụp liên tục.

Cuối cùng cũng để cô bắt gặp một lần huấn luyện trực tiếp!

Lần trước, khi cô hỏi Tôn Khả có thể thông báo trước được không, Tôn Khả nói điều đó là không thể, vì tất cả đều là do phòng huấn luyện kiểm tra ngẫu nhiên.

Nhưng nếu cô có mặt, thì cô có thể chụp ảnh thoải mái.

Trời dần sáng, buổi huấn luyện cũng bắt đầu đi vào hồi kết.

“Lộ.” Tôn Khả ngoắc tay một cái, ra hiệu cho anh đi tới, “Sắp tới có một buổi huấn luyện đua xe địa hình ở vùng núi, tổ chức tại Tứ Xuyên. Tôi đã trao đổi với huấn luyện viên và quyết định sắp xếp cho cậu tham gia.”

“Câu lạc bộ Rainy?” Lộ Tinh Lâm hỏi.

Câu lạc bộ Rainy và câu lạc bộ ForeverU của bọn họ luôn là quan hệ cạnh tranh, nhưng thỉnh thoảng cũng có một số hợp tác như thế này.

Dù sao thì mục tiêu cuối cùng đều là ra sức để đối đầu với đội nước ngoài.

Hệ thống đua xe trong nước còn khá non trẻ, muốn đánh bại các tay đua nước ngoài, thực sự cần phải đi một chặng đường dài.

Cơ sở của Rainy ở Thành Đô, Tứ Xuyên. Do tỉnh Tứ Xuyên rộng lớn và có nhiều dạng địa hình, thế mạnh của đội là kỹ năng vượt địa hình trên núi. Đây cũng là điểm yếu mà ForeverU cần cải thiện.

Phía bên câu lạc bộ đối phương đột nhiên đề nghị muốn giao lưu, huấn luyện viên và giám đốc đã cân nhắc rất lâu, cuối cùng quyết định chọn Lộ Tinh Lâm. Chỉ có anh là có kỹ năng tương đối tốt khi xử lý địa hình đồi núi, hơn nữa năng lực tổng hợp cũng là hạng nhất trong đội.

Lộ Tinh Lâm gật đầu, chấp nhận sự sắp xếp, chỉ hỏi: “Khi nào khởi hành, đi bao lâu?”



“Hôm nay là thứ Sáu.” Tôn Khả nhìn lịch trình, “Chuyến bay là sáng Chủ Nhật, thời gian huấn luyện kéo dài một tuần.”

“Được thôi.”

Mặc dù sắp xếp khá gấp gáp, Lộ Tinh Lâm vẫn chấp nhận với thái độ bình thản, chỉ là anh nhìn điện thoại vẫn không có tin nhắn nào trả lời.

“Có việc này muốn nhờ anh.” Anh đột nhiên nói.

Tôn Khả hơi ngạc nhiên, nhướng mày: “Việc gì?”

Thực ra, câu lạc bộ thích sắp xếp Lộ Tinh Lâm đi công tác cũng vì anh rất thoải mái, nói đi là đi.

Như thể chẳng lo lắng điều gì, chẳng cần quan tâm hay luyến tiếc thứ gì.

Không như những người khác, Phong Cảnh Thụy nhờ Tôn Khả trông nom chuột nhỏ của cậu ta, Trần Thượng thì nhờ chăm sóc cây trong phòng, còn hũ dưa chua phải thường xuyên khuấy để không bị dính lại và hỏng.

Chỉ có Lộ Tinh Lâm, mỗi lần nói đi là đi, cũng chẳng mang theo nhiều đồ, đến nơi thì mua cái mới.

Vậy mà lần này Lộ Tinh Lâm lại nói có việc nhờ anh ta, quả là hiếm thấy.

“Giúp tôi để mắt đến cô gái họ Liễu kia.” Lộ Tinh Lâm thu lại ánh mắt, “Đừng để lúc tôi đi vắng cô ta bắt nạt cô gái nhỏ của tôi.”

Tôn Khả: “Hả?”

Hả?

Sao lại thành cô gái nhỏ của cậu rồi?

Anh ta còn nhớ trước đây Lộ Tinh Lâm bảo rằng Dư Lạc đang rất nhiệt tình theo đuổi mình.

Tôn Khả: “Không ngờ cậu dễ bị thu phục như vậy.”

Lộ Tinh Lâm khẽ ngước mắt.

“Gì cơ?”

“Sao tôi nhớ là phóng viên Dư còn chưa theo đuổi cậu được bao lâu mà cậu đã bị thu phục rồi?”

Lộ Tinh Lâm cười: “Cô ấy chưa theo đuổi được.”

Tôn Khả: “Cô ấy chưa theo đuổi được mà cậu lại nói ‘cô gái nhỏ của tôi’ cái gì.”

Cậu tự phơi bày vị trí của mình à? Có ai như cậu không?



Tôn Khả chưa kịp kết thúc màn than thở thì nghe câu Lộ Tinh Lâm nói tiếp.

“Hiện tại là tôi đang theo đuổi cô ấy, nhưng vẫn chưa theo đuổi thành công.” Lộ Tinh Lâm cầm điện thoại trong tay nghịch ngợm, “Nhưng trước đây là của tôi, sau này có lẽ cũng vậy, tôi rút gọn chút thôi.”

Tôn Khả: ………

Thật hết chỗ nói rồi.

Cái này mà cũng có thể rút gọn sao?

Nháo lâu như vậy, thì ra lại là não yêu đương.

“Tóm lại, anh chỉ cần để ý một chút là được, có chuyện gì liền báo cho tôi.” Lộ Tinh Lâm lại kéo chủ đề trở về.

Tôn Khả cười: “Sao, nếu thực sự bị bắt nạt, cậu định suốt đêm bay về để choings lưng cho phóng viên Dư à?”

“Ừ.” Lộ Tinh Lâm thản nhiên đáp.

Tôn Khả đột nhiên cạn lời, khoác vai Lộ Tinh Lâm, “Được, được, tôi nhất định sắp xếp tốt, mọi người sẽ đều để mắt đến.”

Về vụ phỏng vấn lần trước, thực ra Tôn Khả cũng đã nghe, nói là Liễu San San làm việc chẳng đáng tin chút nào, người trong câu lạc bộ đều có chút khó chịu với cô ta.

Mọi người đều không phải là kẻ ngốc, đều biết ở chung với ai sẽ càng thoải mái hơn.

Hai người nói xong thì mới qua chỗ để kiểm tra lại thành tích, đi đến nơi mới phát hiện mọi người đang tụ tập lại, vẫy tay về cùng một hướng.

Phong Cảnh Thụy thấy Lộ Tinh Lâm đi đến, điều đầu tiên là thu tay lại: “Lộ ca, em chỉ chào buổi sáng với chị Lạc Lạc thôi, không có ý gì khác đâu nhé.”

Cậu ta đã từng chứng kiến uy lực ghen tuông của Lộ Tinh Lâm ngay tại hiện trường.

Lộ Tinh Lâm lúc này mới quay lại nhìn, ngẩng đầu, nhìn thấy Dư Lạc đứng trên phòng quan sát tầng hai, trên tay còn cầm máy ảnh và sổ ghi chép.

Cô đột nhiên đến đây làm gì, vừa nhìn là hiểu ngay.

…Đúng là cuồng công việc.

Lộ Tinh Lâm chào hỏi mọi người xong, liền quay người chạy về phía Dư Lạc.

Trước khi anh lên tầng, Dư Lạc vẫn đang sắp xếp lại nội dung trong tay, xác nhận thông tin, máy ảnh của cô cũng chỉ dùng tạm thời.