Đáng Yêu Hơn Cả Đường

Chương 66: Ngoại truyện 8




Cuối cùng ngày hôm đó họ vẫn bị phát hiện, trên thực tế sẽ không có gì đáng ngạc nhiên nếu như hai người liên tiếng ngay từ đầu.

Nhưng khi đó, họ đã lựa chọn im lặng.

Về việc họ âm thầm ở trong phòng làm gì, ba mẹ đã ngầm nghĩ đến một chuyện.

Ngay lập tức, ba mẹ hai bên đã nhìn nhận nghiêm túc và nhận thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, hai gia đình cùng với con cái mở một cuộc họp gia đình lớn nhất từ trước đến nay trong phòng khách nhà ông Thương.

Trước kia ba Hứa vẫn luôn dùng vẻ mặt ôn hoà, hiền từ để đối đãi với con gái nhà mình, nhưng hôm nay, ông lại tỏ ra nghiêm túc, lúc này Trương Nhan và Ôn Nhu cũng liếc nhau một cái, trở nên nghiêm túc hơn.

Hứa Dệt chưa bao giờ thấy trận chiến nghiêm túc như vậy, đứng ngay ngắn với Thương Ôn Hứa trước mặt các bậc phụ huynh như đang bị phạt, cô nuốt nước miếng, không hiểu sao lại có cảm giác chột dạ cùng áp bức đập vào mặt.

Hứa Dệt bất an cọ cọ Thương Ôn Hứa bên cạnh, Thương Ôn Hứa đưa tay ra sau lưng nắm lấy tay cô, dường như đang im lặng an ủi.

Nhưng vừa mới nắm tay được một giây, ông Thương nhanh tay lẹ mắt cầm lấy cuốn tạp chí trên bàn cuộn thành ống, “Ba” một tiếng đập lên mặt bàn, “Thằng nhóc thối! Buông tay ra! ”

Không chỉ có hai đứa trẻ bị phản ứng hơi kịch liệt của ông dọa sợ, mà ngay cả ba vị phụ huynh còn lại cũng bị một cái đập này làm run người, Thương Ôn Hứa và Hứa Dệt sững sờ tại chỗ, tay không buông ra.

Ông Thương cảm thấy bầu không khí có chút vi diệu, liền ho nhẹ một tiếng, giảm bớt xấu hổ, “Đứng hẳn hoi cho tôi, đừng có mà lén lút làm mấy động tác không đứng đắn.”

Nói xong, còn không quên nhấn mạnh một câu: “Đặc biệt là vị đồng chí nam cao như cột điện kia.”

Hứa Dệt không nhịn được, cúi đầu, bả vai run run, vất vả nghẹn cười, nhưng khóe miệng cong lên không nhỏ, ngay lập tức cười thành tiếng.

Ông Thương “Chậc” một tiếng, nghiêm túc lại, đối mặt với cô gái nhỏ thì ôn hòa thấp giọng nói: “Vị đồng chí nữ này. Vui lòng kiểm soát cảm xúc.”

Ba vị phụ huynh còn lại thần kinh căng thẳng, vốn tưởng rằng ông Thương sắp có động thái lớn, vào lúc này đều thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí vi diệu vừa rồi bị Hứa Dệt cười rộ lên phá hỏng.

Ông Hứa là đồng chí nam duy nhất ở đây, chỉnh sửa lại biểu tình trên mặt mình một chút, hình tượng trở nên uy nghiêm không ít, “Được rồi, đứng vững hết lên, không được cợt nhả, giống cái gì không biết? ”

“Deideidei*, buông tay hết cho tôi.”

*Nguyên văn tác giả để như vậy.

Hứa Dệt giương mắt nhìn Thương Ôn Hứa một cái, hai người nhu thuận buông tay ra đứng thẳng tắp giống như hồi mới bước vào khóa huấn luyện quân sự của trường đại học.

Tuy rằng Ôn Nhu đã rất cố gắng khống chế biểu tình trên mặt mình, nhưng ý cười vẫn lộ ra từ trong đôi mắt hạnh của bà, nếu không phải tình huống hiện tại không cho phép, bà sẽ vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Hai đứa bé này đứng cạnh nhau có tướng phu thê quá.

Còn có sự chênh lệch về chiều cao quá dễ thương rồi, rất vui mắt.

Trương Nhan: “Các con có biết mấy chuyện vừa rồi các con làm trong phòng ảnh hưởng cỡ nào không? ”

Hứa Dệt với Thương Ôn Hứa nghe vậy, khuôn mặt lộ ra sự ngây thơ.

Sau đó, bọn họ nhất trí khẽ lắc đầu.

“À, còn không có?” Trương Nhan vỗ đùi một cái, “Chúng ta ở ngoài đều nghe thấy hết rồi!”

Ôn Nhu đi theo sau chị em tốt của mình kẻ xướng người họa, đau đớn vô cùng tiếp tục, “Các con sao có thể không có chừng mực như vậy chứ? ”

Hứa Dệt:???

Thương Ôn Hứa:…

Hứa Dệt đang suy nghĩ, ba mẹ bọn họ đang bổ não cái gì vậy?

“Nếu, hai đứa đã như vậy…” Trương Nhan cúi đầu xuống 45°.

“Nếu không thì chúng ta định ra một ngày hoàng đạo đi?” Ôn Nhu hưng trí bừng bừng, cũng không biết lôi quyển hoàng lịch ra từ chỗ nào, đặt ở trước mặt mình và Trương Nhan.

Trương Nhan cũng lật lên xem, “Định, nhất định phải định. ”

Thấy vậy, Thương Ôn Hứa không nhịn được mở miệng hỏi một câu, “Định cái gì cơ?”

Hai cặp cha mẹ ngay lập tức nhìn về phía họ, trăm miệng một lời: “Đính hôn.”

Có đôi khi, Hứa Dệt cảm thấy ba mẹ cô quá cởi mở.

Ví dụ như chuyện đính hôn này, bọn họ bắt lấy việc cô và Thương Ôn Hứa cô nam quả nữ ở cùng một phòng không buông, rõ ràng hai đứa ở bên trong cũng không làm ra chuyện gì khác thường, nhưng ba mẹ lại đem chuyện này phóng đại lên gấp mấy lần.

Lễ đính hôn đến quá nhanh, giống như một cơn lốc.

Lần đính hôn này khiến Hứa Dệt bất ngờ không kịp đề phòng, giống như sợ hai đứa không định hôn thì sẽ chia tay vậy.

Huống hồ, cô hiện tại mới 18 tuổi, có hơi vội vàng quá không?

Và câu trả lời của ba mẹ là: không vội, chờ tới khi cô trưởng thành là có thể đến Cục Dân chính lãnh giấy chứng nhận.

Hứa Dệt choáng váng.

Cô nhìn bộ dạng sốt ruột của ba mẹ, hận không thể đem cục dân chính chuyển đến trước mặt cô và Thương Ôn Hứa.

Còn không vội sao?

Từ đó về sau,  bởi vì Hứa Dệt đã đính hôn với Thương Ôn Hứa nên ở nhà ông Thương danh chính ngôn thuận hơn nhiều.

Ngày 12 tháng 6 là sinh nhật Hứa Dệt, Thương Ôn Hứa kết hợp sở thích của cô, cùng với việc cô vẫn hay nói nằm mơ cũng muốn một con thú nhồi bông Doraemon siêu to khủng lồ, nên anh đã sớm đặt một con trên shop online.

Món quà sinh nhật được chuyển đến vào đêm hôm trước, Thương Ôn Hứa cố ý đưa tiền cho đàn em chuyển phát nhanh mang thẳng con búp bê ấy vào ký túc xá.

Nếu như anh tự mình xuống nhận đồ, không cần đợi đến ngày mai, cả trường đều biết Thương Ôn Hứa tặng gì cho Hứa Dệt.

Sau khi quà tặng được mang vào ký túc xá, bọn Hàn Thành kinh ngạc vây quanh, lúc Hàn Thành định đưa tay ra bắt tay chú Doraemon, Thương lão đại không chút lưu tình đánh gãy móng vuốt hắn.

Hàn Thành ôm móng vuốt của mình ủy khuất, “Sờ một cái cũng không cho, cậu đúng là ki bo.”

Thương lão đại bị nói là ki bo lập tức mỉm cười, sâu kín nói: “Sờ vào sẽ bị bẩn.”

Hàn Thành trong nháy mắt cảm giác được đầu gối của mình bị trúng một mũi tên.

Thương Ôn Hứa cẩn thận đem quà sinh nhật đặt lên bàn mình, bắt đầu chờ mong biểu cảm vui mừng của cô sau khi nhận được món quà.

Sau đó Hàn Thành – người đã nhìn chằm chằm cái đó cả đêm – phát hiện ra.

Mẹ nó!!!

Ngay cả một lớp túi nilon bên ngoài cũng không xé!!!

Tôi chạm vào thì bẩn cái gì?!!



Năm thứ tư Thương Ôn Hứa vào công ty nhà mình thực tập, bắt đầu tiếp quản từng chút một các công việc lớn nhỏ của công ty.

Ngay từ đầu đại bộ phận nguyên lão trong công ty đều không phục chuyện này, chỉ là một thằng nhóc mới bước chân vào xã hội có thể quản cái gì? Chơi sao?

Thương Ôn Hứa từ nhỏ đến lớn được tiếp nhận nền giáo dục tốt của Thương gia, các hạng mục trong nhà anh cũng sớm bắt đầu khi còn ở trung học, dưới sự dẫn dắt của ông Thương đã mưa dầm thấm lâu.

Từ sau khi anh tiến vào công ty, mấy khối xương khó gặm ban đầu, đều bị anh dùng thời gian ngắn nhất nhất xử lý, khiến công ty đối tác khen ngợi anh không dứt miệng.

Cái gì gọi là trò giỏi hơn thầy, ở trên người Thương Ôn Hứa được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Tất cả mọi người đều nghe nói tiểu Thương tổng đã sớm có một vị hôn thê cầm trên tay sợ ngã, ngậm trong miệng sợ tan, nhưng mọi người lại chưa từng nhìn thấy vị hôn thê trong truyền thuyết này.

Đối với vấn đề này, bọn họ vô cùng tò mò.

Dù sao thì trong công ty cũng có không ít cô gái âm thầm ngưỡng mộ tiểu Thương tổng.

Cho nên hôm nay, khi Thương Ôn Hứa ôm một sinh viên đại học đội mũ ngư dân màu vàng nhạt vào công ty, mọi người đều thổn thức không thôi.

Thì ra tiểu Thương tổng thích kiểu thanh thuần đáng yêu này nha.

Không quá một ngày, từ trên xuống dưới công ty đã lan truyền tin tức khắp nơi.

Buổi trưa, cánh cửa văn phòng của Thương Ôn Hứa thiếu chút nữa bị đạp phá, hết người này đến người khác đi lên bảo anh ký văn kiện, Hứa Dệt ríu rít nằm sấp trên bàn xem anh làm việc, mỗi lần nghe thấy có người gõ cửa, cô lập tức dựng thẳng văn kiện trong tay Thương Ôn Hứa lên che đi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.

Vì nhiều người nên Thương Ôn Hứa biết đó là ý của túy ông chứ không phải do rượu.

Thương Ôn Hứa lập tức phân phó trợ lý của mình đi xuống rồi tiện thể mang hai phần cơm lên.

Mỗi lần Hứa Dệt đợi ai đó rời đi, đóng cửa văn phòng lại, cô sẽ bĩu môi giả vờ bất mãn hừ hừ hai tiếng.

Thương Ôn Hứa đóng nắp bút, cong ngón trỏ, cưng chiều cào cào chóp mũi của cô, “Ăn trưa xong anh dẫn em đi chơi nhé? ”

Cô gái nhỏ vừa nghe thấy vậy, hai mắt lập tức sáng lên, “Được nha~”

Buổi chiều, Thương Ôn Hứa thay quần áo khác dẫn cô đến công viên khủng long ở vùng ngoại ô phía nam chơi một vòng.

Hứa Dệt kéo anh đi một nửa hạng mục trò chơi, vô cùng vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn khích mang theo hơi thở thanh xuân sau khi hoạt động, cô giơ tay lau mồ hôi bên má mình, sau đó thần bí hướng về phía Thương Ôn Hứa giơ ngón tay lên.

Thương Ôn Hứa thấy vậy, phối hợp khom lưng xuống, nhìn cô, “Sao vậy? ”

Cô gái nhỏ cười ha hả, dưới ánh nắng mặt trời, nụ cười sáng lạn kia thiếu chút nữa làm lác mắt Thương Ôn Hứa, chỉ trong chớp mắt, có một thứ gì đó rơi xuống đầu anh.

Lúc này chiếc mũ ngư dân trên đầu cô đã biến đâu mất, cô giơ tay lên, vỗ vỗ đầu Thương Ôn Hứa, “Mũ của em nói, nó phải nằm trên đầu anh một lát.”

Trán Thương Ôn Hứa cũng đổ mồ hôi đầm đìa, Hứa Dệt đội mũ cho anh xong lại tự nhiên lau đi mồ hôi trên trán anh, sau đó hạ tay xuống thuận thế kéo Thương Ôn Hứa đi về phía trước, “Đi thôi, bạn học nhỏ Thương Ôn Hứa, chị dẫn em đi chơi vui vẻ.”

Cô gái nhỏ đang muốn chiếm tiện nghi của anh.

Thương Ôn Hứa bật cười, nhàn nhã đi theo phía sau Hứa Dệt, bị cô dẫn đi.

Vốn dĩ Thương Ôn Hứa đã đeo balo chú vịt vàng của Hứa Dệt trên vai, bây giờ trên đỉnh đầu còn đội chiếc mũ vàng không phù hợp với khí chất lạnh lùng của anh, người đàn ông này đi trên đường khiến người qua đường quay đầu liên tục.

Còn có mấy nữ sinh nhìn thấy, không ngừng kéo bạn trai bên cạnh nhìn qua, oán giận: “Anh nhìn bạn trai nhà người ta kìa! Rồi nhìn anh đi, túi xách của em anh cũng không giúp em cầm.”

Nam sinh bị nói thì nhíu mày: “Túi kia của em sao có thể để một người đàn ông cầm? ”

“Túi xách của em, sao một người đàn ông lại không thể cầm? Bạn trai người ta vẫn đẹp như thường đấy thôi.” Nữ sinh khẽ cười nhạo.

“Dù sao anh cũng không cầm đâu…”

Tiếng cãi nhau của đôi tình nhân nhỏ dần dần đi xa.

Thương Ôn Hứa ngược lại không để ý đến ánh mắt xung quanh, đôi mắt lười biếng của anh chứa đầy hình bóng cô gái nhỏ trước mặt, mặc dù anh đã rời trường hai năm, nhưng khí chất cao ngạo “Mặc kệ lão tử mặc cái gì thì cũng là người đẹp trai nhất thiên hạ” chưa từng thay đổi.

Hứa Dệt đại khái cũng chú ý tới tầm mắt của những người xung quanh, lúc quay đầu lại đã thấy khuôn mặt bạn trai nhà mình ẩn dưới bóng râm của chiếc mũ, đờ đẫn như thiếu ngủ, sau khi nhận thấy ánh mắt của cô, anh giật giật khóe miệng, không để ý nói: “Thế nào? Muốn em lấy lại mũ không? ”

Vốn dĩ Hứa Dệt còn lo lắng anh không được tự nhiên, nhưng bây giờ cô thu hồi tầm mắt lắc đầu, nhảy nhót lôi kéo anh đi về đích.

Hoàng hôn dần buông xuống, bầu trời giống như nhuộm màu dần dần biến sắc, Hứa Dệt kéo Thương Ôn hứa lên đu quay, vui vẻ nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Các tòa nhà cao tầng, hoa cỏ cây cối, theo vòng quay lên cao, từng chút từng chút một thu nhỏ lại trong tầm mắt của Hứa Dệt.

Xung quanh vòng đu quay là một hồ nước lớn, màu sắc của bầu trời phản chiếu vào trong đó, “Bé Heo, có muốn chụp ảnh chung không? ”

Hứa Dệt đang nằm sấp trên cửa sổ nở nụ cười cảm thán cảnh đẹp bỗng quay đầu lại, đột nhiên, toàn bộ vòng đu quay chấn động một cái, cabin của bọn họ dừng lại trên không trung.

Mà chỗ của bọn họ lúc này, tình cờ lại là vị trí cao nhất.

Hứa Dệt bị hoảng sợ, mà phía sau càng làm cho cô kinh ngạc hơn chính là, Thương Ôn Hứa quỳ một gối xuống trước mặt cô, trên tay mở hộp nhẫn kim cương không biết lấy từ đâu ra.

“Bùm” một tiếng vô số pháo hoa phá tan bầu trời, không biết từ khi nào bầu trời chuyển sang một màu xanh mực, giống như bức màn từ từ tối sầm lại, vô số pháo hoa rực rỡ nở rộ chung quanh, đẹp không gì sánh được.

Mà lúc này, đôi mắt xinh đẹp của người đàn ông phản chiếu bóng hình của người phụ nữ nhỏ nhắn, xung quanh cô lúc sáng lúc tối các loại màu sắc hòa quyện vào nhau.

Anh nghiêm túc thành kính nhìn cô, trìu mến, giống như một báu vật: “Chi Chi, gả cho anh đi.”



Ôn Nhu trước kia vẫn hay dẫn theo con trai đến nhà bạn thân Trương Nhan.

Cậu bé liếc mắt một cái liền nhìn thấy em bé đang nằm trong chiếc nôi kia.

Khi đó bé Hứa Dệt trắng trẻo non nớt, nhìn thấy người lạ không hề sợ hãi chút nào, thậm chí còn ầm ĩ nằm sấp bên thành giường, tò mò nhìn chằm chằm cậu bé vươn bàn tay nhỏ bé ra.

Cậu bé cảm thấy có chút thú vị, trong nháy mắt bị gợi lên hứng thú, đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay thịt của bé Hứa Dệt.

Mềm mại, con có mùi thơm của sữa trên người cô, giống như kẹo bông gòn mới được tiệm bánh ngọt tung ra gần đây.

Khi đó Trương Nhan muốn đưa văn kiện cho chồng mình, cho nên nhờ bạn tốt chăm sóc con gái mình một lát, cô đưa xong trở về luôn.

Bé Thương Ôn Hứa đã dính lấy bé Hứa Dệt chơi cả một ngày, trong lúc cô ngủ thiếp đi cũng không nỡ rời xa.

Ôn Nhu cùng cậu nhóc nhà mình ngồi cạnh nôi, bé Thương Ôn Hứa kéo cằm mình, không chớp mắt nhìn Tiểu Khả Ái còn chưa biết đi.

Nhìn đến nhập thần, cậu đột nhiên nói: “Mẹ, em gái rất dễ thương, con có thể ăn trộm về nhà không?”

Mặc dù cậu đã được dạy nghĩa của từ “ăn trộm” là không tốt, nhưng anh không thể tìm được từ nào tốt hơn để thay thế.

“Không thể đâu.” Ôn Nhu trả lời.

Bé Thương Ôn Hứa: “Tại sao vậy mẹ? ”

Ôn Nhu: “Từ ăn trộm này không tốt, theo góc độ của người lớn, nên nói là ‘cưới’.”

“Vậy con có thể cưới em ấy không?”

Ôn Nhu bật cười: “Không được đâu.”

“Vì sao thế ạ?”

“Con còn nhỏ, chưa hiểu ý nghĩa của từ ‘cưới’.”

“Vậy chờ con hiểu rồi, có thể cưới về nhà sao?”

“Vẫn là không được nha.”

“Vì sao lại không được?” Bé Thương phiền não nhíu mày một cái.

“Khi nào em ấy đồng ý, mới được.”

Nghe đến đây, bé Thương Ôn Hứa đã không chờ nổi đi hỏi bé Hứa Dệt: “Em gái này, em có đồng ý không? ”

Tay chân mềm mại của bé Hứa Dệt duỗi thẳng trên chiếc giường nhỏ, khi cậu bé nhìn sang, hình như cô cảm nhận được.

Cậu bé nằm ở bên giường ngạc nhiên nói: “Mẹ, em bé mỉm cười, em ấy chắc chắn đã đồng ý.”

Gió nhẹ từ cửa sổ lẻn vào, thổi lên chiếc rèm treo trên đầu giường của đứa bé, lúc này trên mặt cả ba người đều lộ ra nụ cười.

Vào một buổi chiều mùa hè, ngay cả gió cũng mang theo vị ngọt của quả mơ giữa hè.

~HOÀN TOÀN VĂN~