*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Năm sau, Hứa Dệt vẫn ở nhà Thương Ôn Hứa như cũ, nguyên nhân là ba mẹ cô sau Tết liền bắt đầu một chuyến du lịch hai người.
Nhân tiện, chìa khóa nhà cũng theo họ ra ngoài đi du lịch.
Mùng bảy Tết, ba mẹ cô ở trên hòn đảo nào đó nói sẽ gửi chìa khóa cho cô, kết quả đã qua nửa tháng, Hứa Dệt ngay cả bóng dáng cái chìa khóa nhà mình cũng không thấy.
Lúc này Hứa Dệt ăn nhờ ở đậu, hối hận vì lúc trước cô không nên lười biếng mà không lấy chìa khóa nhà.
Sao cô lại không lấy chìa khoá thế nhỉ?
Cũng may qua năm mới chưa đầy nửa tháng là đến khai giảng, Ôn Nhu đối xử với cô như con của mình vậy, biết cô sắp khai giảng, lưu luyến không rời đích thân đưa người về trường.
Thương Ôn Hứa từ khi học trung học đã không còn được ba mẹ đưa đón nữa, dính ít phúc lợi của bạn gái nhỏ nhà mình, cũng thuận tiện hưởng thụ một chút đãi ngộ cao cấp được ba mẹ đồng loạt đưa đến trường.
“Chi Chi, ở trường có cái gì muốn ăn muốn chơi mà không đủ tiền liền tìm Ôn Hứa nhé, nếu nó không cho con, con tới tìm chú với dì Ôn.” Ông Thương đỗ xe ở dưới lầu ký túc xá của Hứa Dệt, xuống xe liền thấy con trai mình đã chủ động giúp Hứa Dệt xách hành lý.
Ôn Nhu cũng cùng xuống xe luôn, trực tiếp giúp Hứa Dệt xách đồ, “Bảo bối, dì đi cùng con, tiện thể dẫn dì đi tham quan ký túc xá của mấy đứa.”
Hứa Dệt nhìn túi lớn túi nhỏ trong tay bà, nhất thời có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng đi lên muốn lấy lại đồ, “Dì, con có thể tự xách được. ”
“Ai nha, không có việc gì, bảo bối con cầm túi đồ ăn vặt kia là được rồi.” Ôn Nhu chỉ chỉ túi đồ ăn vặt bên cạnh vali, sau đó bà cất bước đi về phía cửa ký túc xá nữ, “Bảo bối đi, mau dẫn dì đi xem ký túc xá của con thế nào, ở có thoải mái hay không. ”
Thương Ôn Hứa lại một lần nữa giống như cuối học kỳ trước, một tay xách vali, một tay cầm túi chăn, anh nhìn bộ dáng Ôn Nhu hưng trí bừng bừng, thầm nghĩ đợt khai giảng năm nhất của anh cũng chưa từng thấy Ôn phu nhân quan tâm anh như vậy.
Hứa Dệt là người đầu tiên đến ký túc xá, cô ngượng ngùng nhờ dì Ôn hỗ trợ, nhưng Ôn Nhu lại nhiệt tình vô cùng, vừa lên vừa tới nơi liền giúp cô trải giường buộc màn chống muỗi, lại giúp cô lau bàn, Hứa Dệt cũng khó xử tranh làm với bà ấy.
Ôn Nhu biết con trai nhà mình thật vất vả mới có được một cô gái mà nó thích, hơn nữa cô gái này còn là con gái của bạn mình, bà càng nhìn càng thích, tự nhiên là chuyện gì cũng muốn đối với cô rồi.
Thương Ôn Hứa cũng rất bất đắc dĩ, anh giúp cô lau sạch bụi trong tủ quần áo, quay đầu lại nói với bà Ôn: “Mẹ, mẹ và ba về trước đi, nơi này có con là được rồi. ”
“Không được, đại lão gia như con tâm tư cũng không tinh tế, mẹ giúp bảo bối thu xếp ổn thỏa, xong lại cùng con đến ký túc xá cũng giúp con dọn dẹp một chút, vất vả lắm mẹ mới tới trường học của bọn con.” Ôn Nhu nói xong liền cầm giẻ lau đi vào phòng vệ sinh.
Sau khi giúp Hứa Dệt sửa sang lại ký túc xá, còn chưa đợi đến khi ba người bạn cùng phòng khác trở về, Ôn Nhu lại kéo Hứa Dệt cùng xuống lầu, ngồi lên xe đi đến khu ký túc xá nam.
Ông Thương lái xe, Thương Ôn Hứa ngồi ở ghế phụ, Hứa Dệt cùng Ôn Nhu ngồi ở ghế sau.
Ôn Nhu vỗ bàn tay nhỏ bé mềm mại của Hứa Dệt, “Bảo bối còn chưa tới ký túc xá nam nhỉ? Hôm nay dì đưa con vào mở mang tầm mắt. ”
Thương Ôn Hứa: “…”
Có vẻ như ký túc xá nam bọn họ giống một cái gì đó trân quý tuyệt thế trên dưới 5000 năm ở Trung Hoa vậy, liếc mắt một cái là có thể làm cho người ta mở rộng tầm mắt?
Mới vừa khai giảng, các phòng và hành lang đều rất náo nhiệt, lúc Thương Ôn Hứa đến ký túc xá của mình, bọn họ đã sắp xếp khá tốt, thấy anh mang theo Hứa Dệt cùng ông Thương và Ôn Nhu đi vào, đều nhao nhao sáng mắt.
Vào học kỳ 2 năm thứ nhất, giáo viên phụ đạo của bọn họ đã tổ chức buổi họp phụ huynh, khi đó tất cả mọi người đều gặp qua nhau, nam sinh không câu nệ như nữ sinh, lúc này nhìn thấy Thương Ôn Hứa còn mang theo ba người cùng đến, lớn tiếng hô “Chú dì khoẻ ạ” cùng với “Đàn em Dệt đã lâu không gặp”.
Vừa dứt lời, đã bị ánh nhìn tử thần của người nào đó lạnh lùng quét qua.
Nhưng mà bọn họ không sợ, hôm nay ba mẹ Thương lão đại cũng tới.
Ông Thương cùng Ôn Nhu thấy mấy đứa trẻ lễ phép như vậy, lập tức vui vẻ “Ai” một tiếng, Ôn Nhu đem hai thùng sữa trong tay mình với hai thùng trong tay ông Thương, chia cho bạn cùng phòng của Thương Ôn Hứa mỗi người một thùng.
“Dì không biết các con thích gì, nên mang cho mỗi đứa một ít sữa, cảm ơn mọi người ngày thường đã chăm sóc con trai dì.”
“Cám ơn dì, chuyện này khách khí quá…” Hàn Thành nhìn sữa trên bàn mình, giương mắt co quắp nhìn Thương Ôn Hứa, lão Vương và lão Trương cũng vội vàng nói lời cảm ơn, ngượng ngùng gãi gãi ót, “Bình thường chúng cháu cũng không có làm gì. Tất cả đều là Ôn Hứa giúp đỡ bọn cháu. ”
Ôn Nhu không để ý khoát khoát tay, giương mắt khéo léo liếc nhìn con trai nhà mình, “Con nhìn xem bọn họ khiêm tốn thế nào, con khẳng định không ít lần gây phiền toái cho người ta. ”
Thương Ôn Hứa thở dài vô cùng nhẹ, từ khi nào mà anh để lại ấn tượng xấu “anh rất phiền người khác” trong lòng mẹ vậy?
Vừa rồi ở ký túc xá nữ, Thương Ôn Hứa và Ôn Nhu giúp đỡ Hứa Dệt không ít, cho nên khi đi theo bọn họ đến ký túc xá nam để “mở mắt” này, cô thập phần chủ động tranh giành giúp Thương Ôn Hứa sửa sang lại nội vụ.
Nhưng mà vợ chồng Thương gia đại khái cũng chỉ đến đây, cái gì mà giúp con trai nhà mình sửa sang lại, đó đều là những lời đẹp đẽ, bọn họ đem sữa bỏ xuống nói vài câu với mấy người Hàn Thành, rồi nhanh chóng chuồn đi.
Lúc này, ba người Hàn Thành cùng phòng ngủ, vừa mới tiễn đôi vợ chồng lớn Thương gia đi, lại phải nhìn một đôi “vợ chồng nhỏ Thương gia” khác trong ký túc xá “Tình chàng ý thiếp”.
Mới khai giảng xong, bọn họ đã bị Thương lão đại cùng bạn gái nhỏ của anh show ân ái.
Nhìn xem, nhìn người ta yêu đương, đều có bạn gái giúp sửa soạn đồ, lại nhìn chính bọn họ ——
Một người cô đơn, cẩu độc thân.
Hàn Thành: Tôi hận nó!
Sáng hôm sau, mấy người Hứa Dệt ở phòng báo cáo nghe lãnh đạo phát biểu khai giảng học kỳ mới.
Người phát ngôn trên sân khấu nước bọt tung bay, học sinh phía dưới thì thầm.
Bọn Hứa Dệt ngồi ở hàng cuối cùng, Tĩnh Tĩnh đột nhiên nhớ tới học kỳ trước các cô ấy cũng đã định ra kế hoạch khai giảng, “Học kỳ này chúng ta còn định mua nồi phải không? Học kỳ trước không phải chúng ta nói muốn làm bữa lẩu nho nhỏ trong ký túc xá à? ”
Không đợi Hứa Dệt và Tiểu Bát quay đầu hạ thấp thanh âm trả lời, chợt nghe thấy trên bục phát biểu nói: “Còn nữa, cấm sử dụng thiết bị điện công suất lớn trong ký túc xá, học kỳ một hội học sinh sẽ đi kiểm tra, ngay trong ký túc xá của mấy cô mấy cậu mà lục soát ra một đống nồi niêu xoong chảo, bồn tương dấm muối, cái gì cũng có, thật sợ hãi một ngày nào đó các cô cậu sẽ đem cái trường này nấu đến vui vẻ.”
Người vừa rồi còn đề cập đến có nên mua nồi hay không Tĩnh Tĩnh: …
Những gì người diễn thuyết nói và câu hỏi của cô ấy hoàn toàn khớp nhau.
Lần này không cần Hứa Dệt và Tiểu Bát trả lời, đáp án kia được người trên sân khấu trực tiếp trả lời thay bọn cô.
“Vậy tối nay chúng ta ra con phố sau trường học ăn một bữa à?” Tĩnh Tĩnh hỏi lại.
Người diễn thuyết: “Nói tới chú ý an toàn vệ sinh, căng tin trường học là để trang trí sao? Căng tin trường học cung cấp cho bạn một môi trường ăn uống an toàn và lành mạnh, các nhà hàng nhỏ bên ngoài toàn sử dụng nước từ cống ngầm, có an toàn không? Không có. Nhìn xem nhà hàng “lắc lư mỹ vị” có rất nhiều người đi ăn kia tuần trước đã phải đóng cửa ngừng kinh doanh vì không đủ tiêu chuẩn vệ sinh an toàn thực phẩm.”
Người phát ngôn vừa nói xong, tiếng thở dài dưới sân khấu nhất thời vang lên không ngừng, từng tiếng uyển chuyển du dương, uốn lượn quanh co.
Hứa Dệt và Tiểu Bát: …
Tĩnh Tĩnh: …
Người diễn thuyết kia đặt máy nghe lén trên người cô à?
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Thời gian phát biểu luôn dài và nhàm chán, Tĩnh Tĩnh bởi vì câu trả lời vừa rồi, mà nhụt chí nằm liệt trên ghế.
Ba người nhất trí quyết định, không nói chuyện là tốt nhất, tôn trọng người diễn thuyết, tôn trọng mọi người, tôn trọng chính mình.
Điện thoại di động nằm trong tay rung lên một chút, Hứa Dệt cúi đầu nhìn thoáng qua.
Thương Ôn Hứa: Hội trường?
Tín hiệu trong hội trường vẫn luôn không tốt, Hứa Dệt trả lời tin nhắn của anh, bên cạnh tin nhắn có một vòng tròn nhỏ xoay không ngừng, chính là không gửi được.
Cô thoát ra ngoài màn hình chính, một bên nghe người trên sân khấu nói chuyện, một bên bắt đầu đi vào cõi thần tiên ——
Muốn Thương Ôn Hứa.
Không biết anh có nhận được tin nhắn hay không, hiện tại đang làm cái gì, bài phát biểu bên kia của anh có phải cũng khô khan vô vị như cô hay không.
Nhưng vừa nghĩ đến anh, một buổi sáng khô khan trước đó, đột nhiên cũng không nhàm chán nữa.
Cô nghĩ đến ngày mùng ba tháng giêng, vợ chồng nhà Thương dẫn bọn họ đi thăm họ hàng, tâm tư Thương Ôn Hứa cực kỳ tinh tế, sợ cô ở trước mặt người xa lạ không được tự nhiên, lời nói hay cử chỉ đều bận tâm đến cảm nhận của cô.
Anh là một người vô cùng ôn nhu, giống như ánh sáng thanh lãnh ấm áp xuyên qua tán lá trong buổi sáng mùa đông.
Lúc rơi xuống đầu cô, những bông hoa dại khắp núi đồi nở rộ trong ánh bình minh.
Khi nghĩ về một người, thời gian luôn trôi qua nhanh chóng, người phát biểu trên sân khấu cũng đổi rồi.
Không biết đến lượt bao nhiêu, cánh cửa phía sau Hứa Dệt bị người ta mở ra từ bên ngoài, một tia sáng chiếu vào, lóe lên trong mắt Hứa Dệt, kéo suy nghĩ đang trôi dạt của cô về.
Chỉ là trong nháy mắt, cửa phía sau liền bị đóng lại, Hứa Dệt nghe thấy ghế dựa ở phía sau cô chạm xuống mặt đất gây ra một tiếng vang rất nhỏ nhưng nặng nề.
Cô quay đầu lại, chỉ thấy Thương Ôn Hứa mang theo ghế dự phòng của trường ngồi ở lối đi bên cạnh cô.
Cô không nghĩ rằng anh sẽ đến, cho nên khi nhìn thấy anh, đôi mắt của cô bỗng sáng lên.
Đang muốn kích động mở miệng, người đàn ông lại giơ ngón trỏ đặt lên trước môi mỏng làm động tác im lặng, tay kia rơi vào gáy cô nhẹ nhàng vuốt v3 trấn an.
Rồi dùng khẩu hình nói với cô: “Nghe cẩn thận.”
Hứa Dệt lập tức hiểu được ý của anh, đôi môi vừa mở ra nhanh chóng mím lại, chỉ là kích động rất nhiều, mặt mày cong cong cùng khóe miệng vểnh lên, đã sớm nhiễm ý cười không thể che giấu được.
Lúc này sống lưng người đàn ông cao ngất, cho dù là ngồi trên một chiếc ghế đơn sơ không có chỗ dựa vào, khí chất của anh vẫn xuất chúng như cũ, dẫn đến khi anh tiến vào các nữ sinh phía trước đã bắt đầu chú ý liên tiếp quay đầu nhìn trộm, căn bản không có tâm trạng nghe giảng.
Lúc các nữ sinh chú ý tới Thương Ôn Hứa, Hứa Dệt cũng để ý tới tình huống xung quanh, cô mím môi, gò má hơi phồng lên theo tâm tình cô.
Từ đáy lòng Hứa Dệt đột nhiên sinh ra một ý nghĩ *hộ thực như vậy.
*Hộ thực: nguyên văn “护食” nghĩa là bảo vệ thực phẩm. Bạn nào hiểu tiếng Trung đoạn này giúp mình với nhé 许织突然从心底,生出了那么一丝护食的想法。
Tháng ba khai giảng, thời tiết còn đang trong giai đoạn rét lạnh, Hứa Dệt hôm nay mặc một bộ quần áo hải quân theo phong cách trường học vui tươi, bên ngoài mặc một chiếc *áo khoác nizi, sau khi vào trong phòng do không cảm thấy rất nóng, nên cô không cởi áo khoác ra.
*Áo khoác nizi
Từ lúc Thương Ôn Hứa vào cửa ngồi xuống liền chú ý tới cách ăn mặc của cô, mặc kệ những ánh mắt tò mò từ bốn phía, nhíu nhíu mày, cởi áo khoác của mình ra đắp lên đùi “không mảnh vải che thân” của cô gái.
“A” Hứa Dệt cuối cùng không nhịn được, nhẹ giọng phát ra một tiếng, bàn tay nhỏ bé đặt lên trên áo khoác của người đàn ông, bàn tay lạnh lẽo bị anh thuận thế bao lấy.
Hai tay bị giữ lại, lần này cô muốn trả áo khoác cho anh, cũng không có cách nào trả được.
Chắc hẳn Thương Ôn Hứa cho rằng cô không mặc quần khi nhìn thấy đôi chân trần của cô ở bên ngoài.
Anh không biết rằng cô đang mặc “quần tất giả da”.
Hứa Dệt vốn định nghiêm túc nghe giảng, nhưng sau một lúc, cô vẫn không có tâm tư gì, toàn bộ lực chú ý đều nằm trên người đàn ông bên cạnh.
Cô nhàm chán, cúi xuống dùng ngón tay của mình bắt đầu viết từng nét từng nét vào lòng bàn tay của anh.
Sau khi cô viết xong một chữ, quay đầu nhìn biểu tình của Thương Ôn Hứa, anh nhướng mày nhìn lại, ánh mắt không rõ ràng.
Hình như anh không đoán được cô đang viết cái gì.
Hứa Dệt hứng thú dạt dào, lại viết thêm một chữ nữa vào trong lòng bàn tay anh.
Đầu ngón tay cô chạm vào rất nhẹ nhàng, từng nét từng nét đều trêu chọc lòng người.
Mỗi lần cô viết một chữ, đều phải quay đầu tỉ mỉ quan sát biểu tình của anh, suy đoán xem anh có hiểu hay không, nhưng mỗi lần anh đều dùng ánh mắt ý bảo cô “tiếp tục”.
Một tia giảo hoạt lóe lên từ trong mắt Hứa Dệt, Thương Ôn Hứa nhìn thấy nhưng không nói gì, chỉ sủng nịch nhìn cô, tùy ý để cô làm bậy.
Khi chữ cuối cùng trong lòng bàn tay được hạ xuống, lúm đồng tiền trên má cô gái nhỏ như chứa đựng tất cả những vì sao đêm nay, rực rỡ lấp lánh, một cái cau mày một nụ cười đều in đậm trong trái tim anh.
Thương Ôn Hứa lấy điện thoại di động ra, đầu ngón tay chạm vào màn hình nhanh chóng đánh một dòng chữ.
Lúc này, tốc độ internet trong phòng vô cùng nhanh, điện thoại di động trong tay Hứa Dệt một giây sau “tư tư” rung lên một chút.
Cô mở ra, chỉ thấy trên màn hình là tin nhắn của người đàn ông bên cạnh【Thương Ôn Hứa là heo, Hứa Dệt là heo con. 】Kết câu còn kèm theo biểu cảm đầu heo màu hồng.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn, Hứa Dệt hơi đỏ mặt, chột dạ “bẹp” một cái che kín khuôn mặt mình lại.
Tim cô đập thình thịch.
Thì ra, Thương Ôn Hứa đều hiểu hết.