Đáng Yêu Bao Nhiêu Tiền Một Cân

Chương 35




Tám rưỡi tối theo giờ Bắc Kinh, Lục Gia Hành ôm một tấm thảm điện trong tay đứng trước cửa nhà Sơ Chi, mái tóc anh ẩm ướt, anh khẽ mím môi, giống như chú chó con bị chủ nhân bỏ rơi.

Sơ Chi cũng đứng ở cửa, cô do dự nhìn anh.

Cô vừa quan sát sắc mặt của anh, vừa cẩn thận nói: “Thảm điện cũng rất hiệu quả đúng không?”

“...”

Lục Gia Hành “Ừ” một tiếng.

Tay chân Sơ Chi luống cuống, cô suy nghĩ một chút, lại chạy bạch bạch về phòng, binh binh choang choang một hồi, lôi ra một cái máy sưởi điện, đẩy lên trước mặt anh nói: “Thỉnh thoảng ông bà tôi tới sẽ dùng cái này, cho anh mượn đó, anh đặt nó bên cạnh giường thì cũng giống như có hệ thống sưởi thôi.”

Lục Gia Hành không có lời nào để nói.

Vừa nãy, thậm chí Sơ Chi còn tìm được mười miếng dán nhiệt, một cái túi sưởi tay và một cái túi chườm nóng cho anh.

Chuyện này thật sự là quá thân thiết rồi.

Sơ Chi giương mắt nhìn anh, lại nhìn anh, trong lòng cực kỳ bất an.

Bây giờ đang là giữa tháng mười hai, hôm qua còn có tuyết rơi, có thể nói bây giờ mới là thời điểm lạnh nhất, với thời tiết như vậy mà không có lò sưởi trong nhà thì thật sự rất đáng sợ.

Hơn nữa người này cũng đang phát sốt.

Sơ Chi có chút không đành lòng.

Lục Gia Hành không nói gì, anh im lặng nhận lấy thảm điện và máy sưởi từ Sơ Chi, kéo tới cửa.

Trong hành lang không có hệ thống sưởi, cửa nhà vừa mở, gió lạnh thổi vào, Sơ Chi chỉ mặc một chiếc váy nhỏ bằng bông, gió thổi làm cô không nhịn được hơi co vai lại, run run.

Khuôn mặt Lục Gia Hành ửng ồng, anh khẽ vuốt cằm: “Vậy em cũng đi ngủ sớm một chút, buổi tối nhớ đắp kín chăn, đừng để bị cảm.”

Sơ Chi: “...”

Sơ Chi cắn rứt lương tâm.

Cô cau mày, vô cùng do dự đứng ở cửa, cảm giác nội tâm mình đang phải chịu đựng đủ loại dày vò.

Chàng trai hơi cúi thấp đầu, kéo máy sưởi điện ra cửa, trong hành lang yên tĩnh không hề có một tiếng động, mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo sáng bóng có thể soi được người.

Lục Gia Hành đi về phía trước hai bước, không quay đầu lại, anh nghe thấy tiếng vang nhẹ nhàng phía sau cánh cửa, ngay sau đó lại có lực cản.

Anh quay đầu.

Sơ Chi bước một chân ra khỏi cánh cửa, một tay cô giữ cửa, tay còn lại kéo dây điện của máy sưởi, hơi nghiêng đầu không nhìn anh, lộ ra một bên tai đang đỏ bừng, “Hay là anh vào đi.”

Lục Gia Hành không lên tiếng, nghiêng đầu nhìn cô, từ từ chớp mắt.

Yên tĩnh phút chốc, Sơ Chi xoay đầu lại, đôi mắt đen trong hành lang dưới ánh đèn lờ mờ sáng lấp lánh, dáng vẻ cô xấu hổ: “Anh có vào hay không nha.”

Lục Gia Hành biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Chú và dì...”

Anh không đề cập tới còn tốt, vừa nhắc tới, lỗ tai Sơ Chi càng đỏ hơn, giống như chính mình thật sự đang làm chuyện gì xấu vậy: “Không ở nhà...”

Lục Gia Hành mím mím môi, ôm thảm điện lại lôi nó đi vào nhà.

Công sức một buổi trưa của anh, bây giờ đúng thật là phát sốt, tuy rằng không cao lắm, thế nhưng chính xác đầu có chút đau.

Anh xoay tay lại đóng cửa, đứng cạnh cánh cửa, rủ mắt nhìn cô.

Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, chỉ có cái đuôi to của Nhĩ Sãi quét trên mặt thảm vang lên tiếng sàn sạt nhẹ nhàng.

Sơ Chi rủ mắt, giọng nói nhẹ nhàng: “Chỉ ngày hôm nay thôi.”

Lục Gia Hành nhìn xuống mái tóc của cô, dưới ánh đèn nó càng thêm mềm mại, bồng bềnh tựa như lông tơ.

“Ừm.” Anh nói khẽ.

“Ngày mai anh nhớ đi nộp tiền phí hệ thống sưởi đấy.”

Lục Gia Hành nở nụ cười: “Ngày mai tôi và em cùng về trường học.”

Rõ ràng đó là một câu nói rất bình thường, không biết tại sao, Sơ Chi lại có cảm giác kỳ lạ khó nói ra, mặt cô nóng lên như bị lây bệnh phát sốt vậy.

Sơ Chi cảm thấy mình càng ngày càng kỳ quái.

Cô hắng giọng một cái, rồi kéo máy sưởi điện về phòng.

Nhà Sơ Chi có ba phòng ngủ và một phòng khách, một phòng bình thường để không để thỉnh thoảng ông bà ở đây dùng, phòng đó đã lâu không có người ở, tuy rằng ngày thường cũng hay quét dọn, thế nhưng vẫn có chút cũ và mùi tro bụi.

Lục Gia Hành ngồi trên sô pha, mặt hơi vểnh lên, nhìn Sơ Chi ôm chăn gối trong lồng ngực, một lát lại một lát ra ra vào vào.

Một tay anh chống trên tay vịn sô pha, một tay chống đỡ lông mày: “Em đang làm gì thế?”

“Giúp anh đổi chăn,” Sơ Chi đi qua đi lại giữa hai phòng, không hề liếc mắt nhìn anh, “và ga trải giường nữa.”

Trong tay cô ôm một chiếc chăn màu hồng, chuyển từ phòng này tới phòng khác, cô nghiêm túc cau mày giáo dục anh, đầy trịnh trọng: “Đã sốt anh còn mặc ít như vậy đứng ở cửa, trời lạnh lại không nộp phí hệ thống sưởi, thuốc hạ sốt cũng quá hạn, có chuyện gì xảy ra với anh thì sao?”

Lục Gia Hành chống cằm nhìn bóng người nhỏ bé bận bịu của cô, anh cười đầy mệt mỏi: “Hừm, do tôi không cẩn thận.”

Sơ Chi lườm anh một cái, ôm gối đi mất.

Cô vừa đi, điện thoại Lục Gia Hành liền vang lên, giọng nói của Trình Dật vẫn có lực sát thương như cũ, khí thế mạnh mẽ, dường như có thể xuyên thấu qua màng nhĩ: “Lục Gia Hành, đại gia cậu, con mẹ nó rốt cuộc là cậu có về không?”

Cổ họng Lục Gia Hành mang theo cảm giác thiêu đốt khó chịu, giọng nói anh cũng  trở nên không đúng lắm, nhưng nghe lại có vẻ an nhàn, sung sướng: “Không, cậu tự túc đi.”

Trình Dật còn chưa kịp phản ứng, anh đã cúp điện thoại mất rồi.

Trình Dật nhìn cuộc gọi bị cắt đứt chỉ biết trợn mắt há mồm: “Tên này đến cả áo khoác cũng không mặc, đến cùng là chạy đi đâu.”

Trước Trình Dật đã đưa Sơ Chi về một lần, nên anh ta biết nhà cô cũng ở trong tiểu khu này, tuy rằng cụ thể nơi nào không biết, thế nhưng cơ bản cũng biết được Lục Gia Hành đã đi tìm cô rồi.

Anh ta co bả vai bị lạnh cóng lại, đóng cửa nhà Lục Gia Hành, vừa đi xuống lầu vừa mắng to Lục Gia Hành đúng là tên cặn bã, chỉ biết trọng sắc khinh bạn.

Cách một tầng nhà Lục Gia Hành hắt hơi hai cái.

Chưa hắt hơi xong, Sơ Chi đã đi từ trong phòng ra, đứng dưới ánh đèn.

Lục Gia Hành nhếch miệng, nhìn cô vòng qua ghế sô pha, đi tới trước mặt anh, một tay cô chống lên ghế, người nghiêng tới gần, bàn tay nhỏ bé mềm mại nhẹ nhàng đặt lên trán anh.

Cô cao hơn anh một chút, nên bóng dáng che phủ mất ánh đèn, nhìn giống như đang nhốt anh trên ghế.

Lục Gia Hành ngồi trên ghế sa lông ngẩng mặt lên, cơ bắp cừng đờ, đến động cũng không dám động.

Sơ Chi sờ sờ trán anh, kiểm tra tỉ mỉ, lại sờ sờ trán mình, dường như cô cảm thấy không thể phân biệt được liền nhíu mày, đầu nâng lên một chút: “Hình như vẫn hơi nóng.”

Yết hầu Lục Gia Hành lăn lăn, mi mắt anh khẽ nhếch, nhìn cô từ dưới lên: “Ừm.”

Giọng nói anh khàn khàn, nghe cũng không giống với bình thường, tựa như trộn lẫn một thứ gì khác.

Sơ Chi nhìn xuống, vừa vặn chạm tới ánh mắt tối đen đào hoa của anh.

Khóe mắt còn mang theo chút hồng hồng, đen nhánh mà sâu sắc, đáy mắt u tối, ánh mắt như mang theo độ nóng, lúc này bởi vì bị sốt cao mà tất cả đều được thể hiện rõ.

Sơ Chi ý thức được bản thân mình dựa vào hơi sát, nhìn qua giống như là cô đang ép anh trên ghế vậy.

Cô vội vã thu tay về thật nhanh, đứng lên, nhanh chóng lui về sau một bước.

Phía sau chính là bàn uống nước, cô lùi lại khiến cho đầu gối va vào bàn, âm thanh rên rỉ vang lên.

Cái bàn uống nước làm bằng gỗ bị đẩy về sau một chút, đụng như thế cũng không phải là nhẹ, Sơ Chi đau đến mức kêu ra tiếng, nước mắt cũng bắt đầu chảy ra.

Hình như vừa vặn đâm phải cái gân nào đó, đầu gối chân trái cô co lại, cảm giác đau xót đi kèm một trận tê dại.

Lục Gia Hành phản ứng cực nhanh, ngay lập tức anh liền đứng lên, giang hai tay đỡ, nhíu chặt mi nhìn cô: “Có đau không?”

Sơ Chi không lên tiếng, cúi thấp đầu cong chân, đứng tại chỗ chờ một lúc tới khi chỗ đau dần dần giảm bớt.

Thật ra lúc mới va vào cũng hơi đau, đợi một lúc sau thì tốt hơn rất nhiều, Sơ Chi lắc lắc đầu, đầu gối chậm rãi co lại: “Vẫn được, cũng không quá đau.” Cô vừa nói vừa đứng thẳng lên, “Tôi đi rót cốc nước cho anh, anh uống thuốc xong rồi ngủ đi.”

Lục Gia Hành thở dài, cô chưa kịp đi được hai bước, anh đã nhấc tay nắm lấy cánh tay cô kéo người lại: “Để tôi đi, em ngồi một lúc,” anh đứng dậy, một tay nắm lấy ta cô, một tay giữ vai ấn cô ngồi xuống ghế sô pha, mắt nhìn xuống, dáng vẻ bất đắc dĩ, “Tại sao lại sơ xuất như vậy?”

Sơ Chi xoa xoa chân, đầu cô ngẩng lên nhìn anh đầy ấm ức: “Còn không phải do anh dựa sát như vậy sao!”

Trong phút chốc nói xong, cô mới kịp phản ứng, thật ra lần này không liên quan gì đến anh, chỉ là bản thân cô dựa vào gần.

Lục Gia Hành nhướn mày, đối với việc phải cõng một cái chảo đáng nghi từ trên trời giáng xuống, anh chỉ khẽ cười một tiếng, ngoan ngoãn nhận sai: “Hừm, xin lỗi.”

Mặt Sơ Chi đỏ bừng lên, không biết phải nói gì, cô giơ tay nắm nám vành tai, nhìn sang chỗ khác: “Anh nhanh đi ngủ đi thôi...”

Lục Gia Hành không nhúc nhích.

Im lặng một lúc, cô không nhịn được mới ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng giục anh: “Anh nhanh lên.”

Anh đứng trước mặt cô, mắt nhìn xuống dưới, đôi mắt thâm trầm nhưng vẫn không di chuyển.

Sơ Chi định mở miệng nói, cô chỉ kịp phun ra chữ anh, đột nhiên Lục Gia Hành cúi người xuống.

Anh duỗi cánh tay dài ra, chống lên đệm tựa của ghế sô pha, chân dài cong lại, đầu gối quỳ lên trên ghế sát người cô, cả người cúi xuống thấp, kẹp cô vào giữa sô pha và mình.

Sơ Chi sợ hết hồn, chân cũng không đau nữa, theo bản năng cô giơ tay chống lên lồng ngực anh.

Nhiệt độ cơ thể anh rất cao, cách một chiếc áo sơ mi trắng cô có thể cảm nhận được nhiệt độ nơi lồng ngực của anh, Sơ Chi thoáng giật mình, vội vã rút tay lại.

Nhĩ Sai cũng sớm đã tức giận chuồn vào phòng, trong phòng khách hoàn toàn yên tĩnh, khoảng cách của hai người rất gần, có thể nghe thấy được tiếng hít thở của nhau.

Hô hấp Sơ Chi đều đình trệ, thậm chí tim cô còn gần như ngừng đập.

Bàn tay nhỏ bé đặt lên ngực anh, đẩy cũng không được, mà thả cũng không xong, lông mi run run, cô suy nghĩ rồi vội vàng nói: “Anh làm gì đấy!”

Lục Gia Hành hơi cúi thấp đầu: “Xác minh tội danh.”

Sơ Chi sững sờ: “Cái gì?”

Anh lại cúi thấp người xuống, càng ngày càng dựa vào gần hơn, cơ thể mang theo hơi thở nóng bỏng đè ép xuống: “Xác minh tội dựa sát vào em.”

Anh nhìn cô, lồng ngực hơi rung, cười trầm thấp.

“Xin lỗi, tôi không thể không làm việc này.”

Toàn thân cô đều ửng đỏ.

Từ gò má đến tai, đến cái cổ thon dài mảnh khảnh, thậm chí cả cái xương quai xanh tinh tế lộ ra khỏi cổ áo ngủ.

Có lẽ bởi vì chỗ này là nơi mẫn cảm và mờ ám, cũng có thể là do khoảng cách quá gần.

Đôi mắt cô mở to, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại túm lấy vải áo sơ mi trước ngực anh, lực đẩy hơi nhỏ nên không đáng kể.

Ánh mắt Lục Gia Hành không khỏi thâm sâu.

Từ khi hiểu chuyện chó đến giờ anh gần như chưa bị bệnh gì, đối với việc cảm mạo lại vô cùng xa lạ, lúc này chỉ cảm thấy ý nghĩ có chút lờ mờ, lại tựa như rất rõ ràng, cảm giác kích động so với bình thường càng thêm mãnh liệt.

Anh hơi nhắm mắt, đầu càng cúi thấp hơn, bờ môi lại nóng, không biết thoa cái gì trên miệng, anh liếm liếm môi, ẩn nhẫn mà kiềm chế thở ra một hơi trầm thấp, dường như đang chuẩn bị làm gì đó.

Cô bị hơi thở của anh cuốn lấy, nóng đến mức cơ thể khẽ run rẩy, lùi về phía sau.

Một tay khác của Lục Gia Hành cũng xuyên qua bên tai cô chỗng đỡ lên ghế sa lông, đầu gối nhích về phía trước một chút, anh chậm rãi nói: “Trước đó có một vấn đề tôi chưa kịp hỏi xong.”

Giọng nói anh hơi nhỏ, mắt nhìn xuống cô, con người cất giấu vẻ căng thẳng và cẩn thận khó nhận biết: “Tiểu Chi, em có muốn thử làm bạn gái của tôi không?”