Mức nhiệt cao nhất trên nhiệt kế là 42 độ.
Thủy ngân chạm đến mức trên cùng, chắc hẳn phải gần 43 độ rồi.
Sơ Chi rủ mắt xuống nhìn nhiệt kế trong tay, cột thủy ngân dừng lại ở vị trí trên 42 độ một chút, nếu tăng thêm nữa, có khả năng cái nhiệt kế này sẽ nổ tung mất.
Sơ Chi ngẩn ra, không lên tiếng, cô hơi nhíu nhíu mày, ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn anh.
Lúc này chàng trai trước mặt cô thoạt nhìn không được bình thường, vẻ lười biếng thường ngày cũng không thấy, thay vào đó là dáng vẻ cực kỳ suy yếu, đôi mắt ướt nhẹp, khóe môi anh hơi rủ xuống, cúi đầu nhìn cô, cả người đều là vẻ yên tĩnh lại vô hại.
Sơ Chi mím mím môi, đưa nhiệt kế trong tay cho anh, gần như ném đi.
Lục Gia Hành chậm chạp giơ tay, nhận lấy.
Sơ Chi lui về sau một bước.
“Ầm” một tiếng, cánh cửa trước mặt anh bị đóng lại.
Lục Gia Hành không phản ứng, cả người bị bệnh tật giày vò, thậm chí anh đã bắt đầu cảm nhận được cơ thể mình bắt đầu nóng lên, ý thức mơ hồ.
Một giây sau, giọng nói buồn buồn của Sơ Chi truyền tới từ sau cửa: “Anh phát sốt tìm tôi làm gì, anh tìm nhân viên cứu hỏa đi.”
Lục Gia Hành: “...”
Lục Gia Hành kinh ngạc, nhất thời không nói nên lời.
Sơ Chi dựa lưng vào cửa chống trộm đợi một lúc, bên ngoài yên tĩnh, không có âm thanh nào, cô suy nghĩ một lúc lại xoay người lại, thông qua mắt mèo nhìn ra phía ngoài.
Anh vẫn đứng ở đó, cúi thấp đầu, hình dáng và tư thế có chút mơ hồ, không nhúc nhích.
Giống như con vật nhỏ bị người ta vứt bỏ.
Cũng không giống như đang giả bộ.
Hơn nữa sốt như vậy, cần gì phải giả bộ.
Nhưng người nào có thể phát sốt tới 42 độ chứ!
Chắc là nhiệt kế hỏng rồi đi.
Không biết tại sao, đột nhiên Sơ Chi sinh ra một cảm giác tội lỗi.
Cô cắn môi, do dự một lúc, vẫn mở cửa ra.
Lục Gia Hành nghe thấy tiếng cô mở cửa, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen lập tức phát sáng.
Sơ Chi liếc anh một cái: “Anh thật sự bị bệnh sao?”
Đáy mắt Lục Gia Hành lóe qua một tia giãy dụa.
Anh trầm mặc một chút, “Ừ” một tiếng.
Sơ Chi nhìn sang chỗ khác: “Vậy anh nhanh chóng về nhà đi, hoặc là tới bệnh viện, đừng mặc ít đồ rồi đứng ở đây như vậy, bên ngoài không có hơi ấm.”
“Nhà tôi cũng không có hơi ấm,” Lục Gia Hành thấp giọng nói, “Tôi vừa mới chuyển tới, còn chưa kịp lắp máy sưởi.”
Sơ Chi sửng sốt vài giây, mở nhớ tới chuyện này.
Đã là giữa tháng mười hai, trong cái thời tiết này mà trong nhà không có máy sưởi, không xảy ra chuyện gì mới là lạ.
Sơ Chi đứng ở cửa vài giây.
Lục Gia Hành cũng không gấp, anh đứng im lặng chờ cô.
Một lát sau, cô thở dài, dáng vẻ bất đắc dĩ, người lùi về phía sau, nhường lối cho anh: “Trước tiên anh vào đi.”
Gần như Sơ Chi vừa dứt tiếng anh liền tiến vào, còn tiện tay đóng cửa.
Lúc này Sơ Chi đã xoay người vào nhà, giọng nói hơi to truyền tới từ phòng khách: “Anh đã uống thuốc hạ sốt chưa?”
Móng vuốt sắc bén của Nhĩ Sai móc trên quần anh, nó kêu lên đầy hung ác: “Meo meo! Meo meo!!!”
Lục Gia Hành túm nó giơ lên trước mặt mình.
Một người một mèo đối diện nhau, đôi mắt xanh của Nhĩ Sai nhìn anh, còn chân trước nó liều mạng mà cố gắng hướng về trên mặt anh.
Khóe môi Lục Gia Hành khẽ nhếch, nhìn con mèo lộ ra một nụ cười bình tĩnh.
“Không có.” Lục Gia Hành yếu ớt nói.
Nhĩ Sai tức đến thổ huyết: “Meo meo meo!!!”
Sơ Chi vừa tiếp tục tìm kiếm trong phòng khách, vừa nói chuyện: “Cái nhiệt kế của anh có phải hỏng rồi không, nhà tôi có một cái điện tử, anh đi vào kiểm tra nhiệt độ một chút, nếu như cao thì anh phải tới bệnh viện thôi.”
Lục Gia Hành: “...”
Nụ cười trên khuôn mặt Lục Gia Hành biến mất.
Anh thả con mèo xuống, đứng ở cửa, ho nhẹ một tiếng: “Không cần, cái này dùng nhiều người không được tốt lắm.”
Sơ Chi: “Không sao nha, đều được khử trùng rồi.”
Cô nghiêng người sang, từ bên trong ló đầu nhìn anh: “Trước tiên anh vào đi.”
Tuy rằng Lục Gia Hành rất muốn vào, thế nhưng anh cực kỳ cực kỳ không muốn kiểm tra nhiệt độ.
Nhĩ Sai vừa mới bị anh thả xuống lại ôm chặt lấy một bên chân của anh, giống như đứng ỳ tại chỗ, ý đồ không cho anh di chuyển, ngăng cản anh ở cửa.
Lục Gia Hành khó khăn đi lên trước, chân trái kéo theo một con mèo.
Nó co quắp lại, giống như một cái cây lau nhà bằng mèo.
Sơ Chi ngồi xổm trước tủ TV, cô rút một cái nhiệt kế từ trong hòm thuốc ra, giơ tay đưa cho anh.
Chờ nửa ngày, không thấy anh nhận.
Sơ Chi nghi hoặc giương mắt nhìn: “Cho anh này.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô xem ra không có ý định nguôi giận, đồng thời vẻ mặt lại hết sức dữ dằn, giọng nói cũng không thể nào tốt hơn.
Nhưng cho dù như vậy, Lục Gia Hành vẫn cảm thấy cô rất đáng yêu,
Anh hít một hơi thật sâu, chầm chậm giơ tay nhận lấy, cầm nhiệt kế nhìn một lúc, giãy dụa nói: “Thật ra vừa rồi ở nhà tôi đã uống thuốc hạ sốt, không biết hiện tại nhiệt độ có giảm không.”
Sơ Chi ngồi xổm trên mặt đất, ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn anh, vẻ mặt hơi nghi ngờ, giống như đang nói: “Vậy anh còn tới nhà tôi làm gì?”
Lục Gia Hành ngừng một chút, nhận lệnh cặp nhiệt độ, lại bổ sung: “Nhưng thuốc kia quá hạn, khả năng sẽ không có tác dụng.”
Sơ Chi: “...”
Mùa đông không có máy sưởi, thuốc hạ sốt lại quá hạn, người như thế lại có thể một mình trải qua nhiều năm như vậy sao.
Sơ Chi quỳ gối dưới đất, nhìn anh cặp nhiệt độ, cô cúi đầu xuống, chậm chạp lấy hộp thuốc trong hòm thuốc.
Trong chốc lát phòng khách trở nên thật yên tĩnh, bầu không khí có chút lúng túng, chỉ có tiếng khò khè đầy tức giận của Nhĩ Sai vang lên đứt quãng.
Nó vẫn đang bám chặt vào ống quần Lục Gia Hành, Sơ Chi thấy thế, hướng nó vẫy vẫy tay.
Nhĩ Sai bất đắc dĩ buông lỏng móng vuốt, ngạo mạn bước tới trước mặt Sơ Chi, cái đuôi to quét qua quét lại trên sàn nhà, làm ổ trong lòng cô, đặt cái móng vuốt nhỏ lên người Sơ Chi, nó nhìn Lục Gia Hanh kêu “Meo” một tiếng.
Lục Gia Hành cầm cái nhiệt kế đứng trước tủ TV, rủ mắt nhìn người đang ngồi dưới đất, anh nói: “Trên đất rất lạnh.”
Sơ Chi ôm con mèo trong ngực, không muốn nhìn dáng vẻ của anh: “Có địa nhiệt .”
Lại im lặng một hồi.
Sơ Chi suy nghĩ, cô đang định ngẩng đầu lên, liền nghe thấy tiếng sột soạt vang lên.
Sơ Chi quay đầu lại, đã nhìn thấy Lục Gia Hành ngồi trên mặt đất, trực tiếp ngồi trước mặt cô.
Sơ Chi nhíu nhíu mày, hai tay chống đất, người lùi ra sau, kéo dài khoảng cách với anh.
Lục Gia Hành không di chuyển, anh ngồi yên tại chỗ, hơi rủ mắt nhìn cô.
Hôm nay anh đặc biệt ngoan ngoãn.
Cũng không tùy tiện dựa lại gần, có chút kỳ quái.
Sơ Chi mím mím môi, vươn tay về phía anh, giọng nói tốt hơn một chút: “Nhiệt kế.”
Lục Gia Hành thuận theo lấy nhiệt kế từ trong cổ áo sơ mi ra, đưa cho cô.
Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo bung ra mấy cúc, bởi vì động tác có hơi loạn, nên cổ áo không ngoan ngoãn phanh ra, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn và xương quai xanh đẹp đẽ.
Lỗ tai Sơ Chi có chút hồng, cô vội vã buông mắt xuống, nhìn nhiệt kế trong tay.
“38 độ,” cô lặng lẽ liếc anh một cái, cuối cùng cũng bỏ xuống được hoài nghi trong lòng, “Chắc chắn nhiệt kế nhà anh bị hỏng rồi.”
Trong nháy mắt Lục Gia Hành kinh ngạc.
Xem ra phản ứng sau khi tắm nước lạnh có chút chậm.
Anh rất nhanh phục hồi lại tinh thần, hoàn toàn không có vẻ chột dạ, điều chỉnh lại vẻ mặt của mình, dáng vẻ vô tội lại yếu ớt nói: “Cũng có thể thuốc hạ sốt hết hạn vẫn có một chút tác dụng.”
“Vậy uống thuốc quá hạn, anh nghĩ sẽ bị trúng độc sao?” Sơ Chi cầm vỉ thuốc trong tay giơ lên trước mặt anh, “Thuốc hạ sốt và thuốc cảm mạo, uống theo tờ hướng dẫn, uống nhiều nước vào.”
Lục Gia Hành không nhận.
Anh nghiêng người tựa vào tủ TV, nghiêng đầu, đôi mắt đào hoa đen nhánh nhìn cô, khàn giọng nói: “Xin lỗi.”
Động tác của Sơ Chi ngừng lại, cô cúi thấp đầu, không nói gì.
“Xin lỗi, ngày hôm qua tôi không nên nổi giận với em.”
Vai Sơ Chi hơi co lại, cái đầu càng ngày càng cúi thấp.
Lục Gia Hành mím mím môi, giọng nói trầm thấp yêu đuối: “Tôi biết sai rồi, em đừng giận nữa.”
Có một số thời điểm rất kỳ quái.
Ví dụ như trước đây Sơ Chi chưa từng cảm thấy khổ sở như vậy.
Thế nhưng chỉ cần anh vừa xuất hiện, anh thỏa hiệp nhận sai, dùng giọng nói trầm thấp yếu ớt phát ra từ cổ họng gọi tên cô, ngay lập tức khiến ngàn vạn lần lỗi oan ức của cô biến mất tăm, cũng không biết đã trốn ở nơi nào.
Có chút lập dị, lại có chút quái lạ.
Sơ Chi ngầng đầu lên.
Anh ngồi ở đó, mái tóc đen có chút ẩm ướt, làn da lại rất trắng, lúc này gò má có chút hồng, đôi môi trắng bệch, nhìn anh có chút đáng thương.
Trầm mặc một hồi lâu, Sơ Chi mới nhẹ nhàng mở miệng: “Anh thật sự rất quá đáng.”
Lục Gia Hành thấp giọng nhận sai: “Tôi sai rồi, là do tôi quá đáng.”
Vành mắt Sơ Chi lại có chút đỏ: “Tại sao anh lại đi thật, anh rất quá đáng, bỏ tôi lại nơi đó một mình.”
“Đúng, là tôi không tốt.”
“Lục Gia Hành khốn khiếp.”
Anh nở nụ cười trầm thấp: “Hừm, Lục Gia Hành là tên khốn khiếp.”
Sơ Chi khịt khịt mũi, trừng mắt nhìn anh: “Sau này nếu như còn như vậy...”
Cô đang nghĩ phải nói thế nào mới có thể uy hiếp mạnh mẽ hơn, nghe càng hung ác hơn.
Anh thu hồi nụ cười, dường như đang thương lượng, giọng nói đầy vẻ dịu dàng: “Sau này nếu tôi còn như vậy, em liền mắng tôi đi, mắng thế nào cũng được, đánh tôi cũng được, thế nhưng em đừng không để ý đến tôi, có được không? Cũng đừng khóc,” anh mím mím môi, giọng nói hết sức nhẹ nhàng, thở dài, “Em vừa khóc tôi cũng không biết nên làm thế nào bây giờ nữa.”
Sơ Chi trừng trừng mắt, khuôn mặt chậm rãi đỏ lên, đột nhiên cô đứng lên, cúi đầu nhìn anh lắp bắp nói: “Anh anh nói chuyện cho cẩn thận! Tôi chưa tha thứ cho anh đâu!”
Lần này anh ngồi, cô đứng trước mặt anh, thành ra cô đang cúi đầu nhìn anh.
Cảm giác mới mẻ này trước nay Sơ Chi chưa từng cảm nhận được, nhìn từ bên trên, Lục Gia Hành ngước đầu nhìn cô, dáng vẻ tha thiết mong chờ.
Bỗng nhiên Sơ Chi có cảm giác nắm giữ quyền chủ đạo.
Cô nhìn anh từ trên cao xuống, đầy khí thế: “Anh uống thuốc trước đi, rồi về nhà ngủ, tỉnh ngủ liền hạ sốt thôi.”
Lục Gia Hành ngồi tại chỗ, không nhúc nhích.
Anh chớp mắt mấy cái, ngoan ngoãn nhìn cô, một lát sau mới chậm chạp mở miệng: “Tôi không đứng lên nổi, tôi thật yếu ớt, không còn chút sức lực nào cả.”
Sơ Chi: “...”
Sơ Chi mím mím môi, đấu tranh một hồi, đưa bàn tay qua.
Lục Gia Hành giương mắt lên, nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay trắng trẻo non nớt của cô, một lúc sau anh giơ tay nắm chặt.
Bàn tay anh thon dài, nhiệt độ nóng bỏng, bao lại toàn bộ bàn tay Sơ Chi, cứ cầm như vậy không thèm động đậy vài giây, mới làm bộ mượn lực đứng lên.
Anh đứng trước mặt cô, tay vẫn không thả ra lập tức.
Sơ Chi nhẹ nhàng rút ra.
Lục Gia Hành buông tay, nhặt vỉ thuốc lên đưa cho cô, đột nhiên nói: “Nhà tôi không có máy sưởi.”
Sơ Chi mất một lúc mới hiểu ý của anh, đôi mắt cô mở to: “Nhưng là...”
Cô không nói được nữa.
Lục Gia Hành cúi thấp đầu để nhìn cô, gò má bởi vì phát sốt mà hồng hồng, môi mỏng anh khẽ mở, thở dài một hơi, cố chấp lặp lại: “Sơ Sơ, nhà tôi lạnh lắm.”