Dáng Vẻ Em Khi Cười - Vụ Hạ Tùng

Chương 1




Mùa mưa vừa qua, trời quang mây tạnh.
Tháng chín, trời đã bước vào đầu thu, thời tiết không nóng không lạnh rất thích hợp để ngủ.
Khi chuông vào học vang lên, Sơ Diệc cũng mới tỉnh.
Bạn cùng bàn đè thấp giọng, “Kỳ này có học sinh mới chuyển đến.”
Sơ Diệc vừa tỉnh chưa được bao lâu, vẫn còn buồn ngủ nên không lên tiếng, thu cánh tay lại, lấy một quyển tiểu thuyết từ trong ngăn kéo ra.
Hai nam sinh đứng ở cửa, vầng hào quang dường như mơ hồ, liếc mắt qua một cái, nam sinh đứng trên bục đang cười ha ha giới thiệu, một cái tên bình thường giống như Thiết Trụ, Đại Ngưu vậy.happybirthdaynhacuataoo
Sơ Diệc cảm thấy không thú vị, đầu ngón tay đặt trên trang bìa sách, mở cuốn sách ra đọc vài dòng, biểu tình hờ hững.
Giáo viên quay đầu lại, “Đến lượt em.”
Nam sinh kia đứng ở cạnh cửa, đeo một chiếc cặp sách màu đen đang nghiêng người nhìn ra bên ngoài, nghe vậy quay đầu lại.
Động tác trên tay Sơ Diệc ngừng lại, chậm rãi thu về.
Mặt trời khuất sau những đám mây, trong không khí vẫn còn đọng lại mùi mưa và hương cỏ tháng chín.
“Ôn Dĩ Hành.”
Giọng nói nhạt nhẽo, lời giới thiệu ngắn gọn, ánh hào quang như dừng lại trên khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ của cậu, lời không thể nói hết, cho tới bây giờ, cho dù cô miêu tả trong lòng hàng trăm, hàng ngàn lần cũng không thể dùng ngôn ngữ hình dung ra dáng vẻ của cậu.
Chín năm sau này, Sơ Diệc vẫn nhớ như in ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Ôn Dĩ Hành.
*
Sơ Diệc ngồi ở phía sau cậu.
Sau đó hai tuần, cô và cậu cũng chưa từng nói với nhau một câu.
Tính tình Sơ Diệc quái gở, ở trường học lúc nào cũng cố gắng làm cho xong bài tập, rồi lại tùy ý đọc đủ các loại sách từ tiểu thuyết hiện đại đến văn học cổ đại, từ các tác phẩm văn học nước ngoài nổi tiếng đến những quyển truyện xưa bán ở vỉa hè, có thể mặt không chút biểu tình mà đọc những lời văn phóng đãng, cũng sẽ vì một vài câu nói đùa không vui mà cười thành tiếng.
Người đứng đầu lớp quái gở, thu mình đắm chìm trong thế giới của riêng họ.
Sơ Diệc cũng như vậy, vẫn luôn tồn tại hình tượng trong thế giới này.
Lần nói chuyện đầu tiên của hai người bọn họ là học kỳ 1 năm lớp tám, tuần thứ ba sau khi khai giảng phải kiểm tra sức khỏe hàng năm.
“Tớ cao hơn cậu.” Cô cầm lấy tờ giấy kiểm tra sức khỏe, không ngẩng đầu nhìn cậu, bỗng nhiên nói ra một câu.
Ôn Dĩ Hành có chút kinh ngạc, cô cảm nhận được tầm mắt cậu đang dừng trên người mình, khuôn mặt vô cớ trở nên nóng bừng.
Sơ Diệc bướng bỉnh nói tiếp, “Còn nặng hơn cậu nữa.”
Bốn con số gần như giống nhau mới thoáng nhìn một cái, trí nhớ cô tốt nên ghi tạc vào trong lòng.
“Ừm.” Cậu chỉ đáp lại một chữ, khóe môi hơi cong cong, ánh mắt thật sự rất ôn hòa, trong giọng nói cũng mang theo ý cười.
Trái tim Sơ Diệc bỗng nhiên đập nhanh, tai không khống chế nổi mà đỏ bừng, cô cắn chặt môi cúi đầu, cố gắng di dời sự chú ý lên trang sách, trong lòng lại như nổi gió lớn, tai mặt nóng như lửa đốt, muốn chạy như bay, muốn nhảy ra khỏi đây, giấu bản thân mình đi, cuộn tròn lại một góc không để cho ai thấy.
Trường cấp hai ở thị trấn nhỏ, tháng chín, đầu thu.
Năm ấy Sơ Diệc 13 tuổi, Ôn Dĩ Hành cũng 13 tuổi.