Dáng Vẻ Anh Thích Em Đều Có

Chương 45: Nghĩ cấy chi rứa




Vương Cẩm tâm trạng thực có chút mâu thuẫn, anh một mặt hy vọng Ngạn Dung có thể trưởng thành thành một người đàn ông có nội tâm thành thục kiên định, không sợ mưa gió. Một mặt lại hy vọng tốc độ lớn lên của Ngạn Dung có thể chậm lại một chút, không chỉ bởi vẻ ngoài lúc này của Ngạn Dung thập phần hoàn mỹ, còn bởi vì Ngạn Dung lúc này, cả người toàn bộ đều thuộc về anh.

Vĩnh viễn nắm giữ được một bạn trai nhỏ ngây thơ ngoan ngoãn lại nhạy cảm, càng là điều mà nội tâm Vương Cẩm mong chờ.

Có điều nghĩ cũng thấy đấy là điều trái với quy tắc tự nhiên, căn bản là không sao thực hiện được, Ngạn Dung sẽ còn lớn lên, sẽ càng ngày càng cao, sẽ càng ngày càng anh tuấn, sẽ càng ngày càng độc lập, cũng sẽ càng ngày càng không ỷ lại anh.

Nếu bỏ đi suy nghĩ ích kỷ của mình thì đây đúng là… một chuyện tốt.

Ngạn Dung không biết được những ý nghĩ này của Vương Cẩm, cậu vẫn còn đang đắc chí việc mình cao lên, hưng phấn nghĩ, khoảng cách đến tháng ngày cậu có thể cùng Vương Cẩm mặc chung quần áo đang dần rút ngắn lại.

Giống hai vị cha nuôi ở nhà vóc người hao hao nhau, có thể tùy ý mặc đồ của nhau, đây là điều trước nay cậu vẫn hằng ao ước.

Những điều nhỏ nhặt trong sinh hoạt hằng ngày mà Lương Tỳ và Bách Đồ cùng nhau làm, đối với quan niệm tình yêu của cậu ảnh hưởng rất lớn.

Sau khi tan học chiều, bạn học gọi cậu cùng đi chơi bóng, cậu vui vẻ đồng ý, vậy nhưng còn cần phải quay về phòng ngủ để thay một đôi giày thích hợp với việc đá bóng.

Tính cách cậu so với năm ngoái thì có thay đổi rất nhiều, trước đây cậu hướng nội lại cao ngạo, sợ bạn học biết mình là cô nhi, cũng sợ bạn học dò xét bí mật của mình. Cậu hiện tại lại rộng rãi, thích nở nụ cười, cũng không còn vì đoạn tình cảm thầm mến cấm kỵ kia mà bị vây hãm trong tự trách và tự ti nữa. Cậu có tướng mạo xuất sắc, đối với ai cũng đều lễ phép, chân thành lại chủ động cùng bạn học kết giao, hầu như không một ai từ chối cậu, dần dần cậu trở nên có quan hệ tốt với đa số các bạn học. Trước đây cậu mỗi ngày đều trải qua rất khổ sở, mà hiện tại, cậu yêu quý cuộc sống như bây giờ.

Sự thay đổi này là do tình yêu mang lại cho cậu, cậu cảm thấy hết thảy công lao đều do mình gặp và yêu Vương Cẩm, cũng rất may mắn khi nhận lại được sự chân tâm của Vương Cẩm.

Không còn gì tốt đẹp hơn điều này.

Đổi lại giày, lại thay một bộ quần áo chơi bóng, cậu khóa kỹ cửa phòng, chạy chậm xuống lầu.

Cậu ở trên tầng ba, khi xuống khúc quanh cầu thang tầng hai thì chạm phải Ben – bạn học người Đức mới chuyển tới.

Sau cuộc thi, hai người thành đối thủ cạnh tranh được giáo viên công nhận, so với Ngạn Dung trước sau đều có lễ phép, nghiêm túc lại thận trọng thì Ben có vẻ kiêu ngạo lạnh lùng hơn, Ngạn Dung cũng không thích kiểu người thế này lắm, hai người hầu như chưa từng nói với nhau được câu nào.

Lúc này oan gia ngõ hẹp, hai người đều ngẩn ra.

Ben mở miệng trước: “Cậu muốn đi đá bóng à?”

Ngạn Dung nói: “Đúng thế, cậu muốn đi cùng không?”

Đây chỉ là một câu hỏi lễ phép cho có, không nghĩ đến Ben lại nói: “Được, cậu chờ tôi một chút, tôi đi thay đồ với giày.”

Không đợi Ngạn Dung nói thêm gì liền quay người đi thẳng.

Ngạn Dung chỉ đành đứng ở bậc thang chờ.

Khi cậu và Ben cùng nhau đến sân bóng, mấy người bạn học đang đợi ở đó đều rất ngạc nhiên.

Nhưng vì Ben kỹ thuật đá bóng vô cùng tốt, thành công nhận được thiện cảm của các bạn nam sinh.

Ngay cả Ngạn Dung buổi tối khi gọi điện cho Vương Cẩm, cũng đều nhắc đến cậu ta: “Trước đây cảm thấy cậu ta giả bộ khốc, ngày hôm nay phát hiện ra cậu ta khốc thật luôn, đá bóng siêu cao, cậu ta nói trước đây mình ở trong đội tuyển thiếu niên bên Đức, sau đó vì không cẩn thận nên đầu gối bị chấn thương, không thể theo nghiệp cầu thủ nữa.”

Vương Cẩm nói: “Đáng tiếc thật.”

Ngạn Dung hỏi: “Em trai anh đi chưa?”

Vương Cẩm nói: “Chưa đi, có điều cũng chưa về nhà, khả năng là đi hẹn hò rồi.”

Ngạn Dung tinh thần tỉnh táo, nói: “Đi với bạn trai à?”

Vương Cẩm kinh ngạc nói: “Nó từng kể với em sao?”

Ngạn Dung nói: “Anh ấy cho em xem hình trong điện thoại.”

Vương Cẩm có dự cảm rất xấu, hỏi: “Ảnh gì?”

Ngạn Dung đáp: “Ảnh bạn trai anh ấy đó, còn có vài cái clip.”

Vương Cẩm rất muốn đem Vương Siêu chôn sống vào núi bột giặt Vì Dân siêu sạch.

Ngạn Dung nói tiếp: “Bạn trai anh ấy lúc nhảy popping đặc biệt đẹp trai.”

Vương Cẩm: “… Ồ.”

Ngạn Dung phản ứng kịp, dùng quả giọng Đông Bắc nói: “Anh vừa nạy nghĩ cấy chi rứa?” (Anh vừa nãy nghĩ cái gì thế?)

Cậu không quen nói thêm từ đệm “ớ”, thành ra câu nói Đông Bắc này nói ra y như giọng nhà quê.

Vương Cẩm không nhịn được cười ra tiếng, nói: “Em sao cứ học theo thằng nhãi nhà anh nói chuyện thế?”

Ngạn Dung đắc ý nói: “Em học được giống không?”

Vương Cẩm nhại lại cái giọng không đúng tiêu chuẩn của cậu: “Chi rứa?”

Ngạn Dung nghe hiểu được, nói: “Không cho nhại em!”

Vương Cẩm nói: “Anh nhại em mần chi nha?”

Ngạn Dung vừa cười vừa nói: “Anh thật đáng ghét.”

Vương Siêu và bạn trai hẹn hò rất không vui, ầm ĩ một trận, căm giận trở về nhà, vào cửa liền xả khổ trong lòng với Vương Cẩm: “Hơn cả tuần không thấy mặt, đã bảo hôm nay cùng nhau ăn cơm rồi, em cmn còn đặc biệt chạy đi mua quần áo mới để mặc, cậu ta ngược lại được lắm nhé, gặp nhau nói méo đến mười câu đã lại bảo có việc phải đi, em hỏi cậu ta có việc gì, thế mà mọe nó còn lừa em là phải về nhà chăm bố mẹ, cậu ta nghĩ em ngu à!”

Vương Cẩm hỏi: “Mày biết cậu ta muốn đi đâu à?”

Vương Siêu nói: “Không biết a.”

Vương Cẩm cùng Ngạn Dung buôn chuyện để lại di chứng, tự dưng thốt ngay một câu: “Vầy mi còn nói răng?” (Vậy mày còn nói cái gì?)

Vương Siêu lần đầu tiên nghe thấy anh nói giọng Đông Bắc, trợn mắt lên săm soi anh từ đầu đến chân.

Vương Cẩm: “…”

Cũng may Vương Siêu giờ này buồn bực mất tập trung, rất nhanh lại nói tiếp việc của mình, chắc chắn nói: “Làm sao mà trở lại nhà chăm bố mẹ được, bố cậu ta chỉ bị bệnh dạ dày thông thường, cũng đâu phải nằm viện, mấy hôm nay ngày nào mà chả nhìn thấy? Còn về nhà chăm cái qué gì? Khẳng định là tính đi làm gì đấy mới gác lại việc với em.”

Vương Cẩm nói: “Tiểu Tạ không phải loại người như thế.”

Vương Siêu khó chịu nói: “Anh đừng để gương mặt ấy của cậu ấy lừa tình. Trước đây nhóm em còn chưa giải tán, fans đều gọi cậu ta là Tạ Bạch Liên đó.”

Hắn và Tiểu Tạ trước đây cùng chung một nhóm idol, sau khi đá mảnh hai người độ hot ngang nhau, fans hai người cả ngày đều gây chuyện cãi nhau.

Vương Cẩm nói: “Tao biết, mày gọi là Vương ngựa giống.”

Vương Siêu: “… Anh hai, anh cũng hóng hớt quá.”

Cách một ngày, Tạ Bạch Liên xuất hiện trong tin tức giải trí: Cùng ngôi sao nữ họ Y qua đêm bí mật, 2h sáng mới rời khỏi khuê phòng thơm mát.

Vương ngựa giống triệt để bùng nổ.

Bách Đồ đi thăm cha mẹ cùng ngày quay lại Bắc Kinh, Lương Tỳ cũng theo anh trở lại, vừa đặt chân xuống đất đã thấy cái tin tức này, hai người đều cảm thấy đây phỏng chừng lại là ‘đuổi hình bắt chữ’, cắt câu lấy nghĩa, tất cả đều là nói bậy.

Tin này nhân vật nam chính mà đổi thành Vương Siêu, thì người người đều tin. Nhưng Tiểu Tạ thực sự không phải loại người thế này.

Lương Tỳ gọi cho Vương Cẩm, hỏi anh: “Điện thoại Vương Siêu gọi không được, nó sẽ không phải chạy đến tìm Tiểu Tạ đồng quy vu tận chứ?”

Vương Cẩm nói: “Nó ném điện thoại ở nhà, nhiều người gọi đến quá, không nghe.”

Lương Tỳ lo lắng nói: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Vương Cẩm nói: “Bố mẹ Tiểu Tạ cũng ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, nói chuyện rõ ràng là tốt rồi.”

Lương Tỳ tiện nói luôn: “Vậy thì tốt. Vợ tao nói tối thứ sáu tuần sau, bốn người chúng ta cùng nhau ăn cơm, mày có rảnh không?”

Vương Cẩm đồng ý, rồi lại hỏi: “Đây là hồng môn yến hay là gặp mặt gia trưởng?”

Lương Tỳ cố ý cười lạnh nói: “Mày nói xem?”

Bách Đồ có ý kiến với Vương Cẩm, không coi trọng quan hệ của anh cùng Ngạn Dung, hiện tại chịu đồng ý cùng nhau ăn bữa cơm, ngoại trừ vì lý do có kéo Ngạn Dung cũng không quay đầu lại, xem chừng là Lương Tỳ cũng góp phần nói tốt cho anh không ít.

Vương Cẩm trong lòng cũng biết thế, nói: “Cám ơn bố vợ.”

Lương Tỳ ‘xì’ một tiếng: “Bớt nhảm đi, tao hẹn chỗ rồi báo mày sau, thứ sáu mày cũng khỏi cần đón nó, vợ tao không thích nó qua đêm ở chỗ mày.”

Vương Cẩm nói: “Được.”

Lương Tỳ suy nghĩ một chút, bổ sung: “Vợ tao còn nói, mày trước không cần nói cho Ngạn Dung biết việc này.”

Vương Cẩm đáp ứng: “Được, biết rồi.”

Anh vốn cũng không định nói ra sớm, điều này anh và Bách Đồ có cùng chung suy nghĩ. Ngạn Dung nếu như biết Vương Cẩm cuối tuần phải “ra mắt gia trưởng”, đoán chừng sẽ sướng đến phát điên luôn, có khi đến mấy ngày cũng không có tâm trạng mà để học tập cho tốt.

Thế nhưng, Ngạn Dung tuy rằng không biết chuyện này, cũng đã sớm không có tâm trạng học tập.

Ngày hôm nay, lần thứ hai cậu và Ben cùng nhau đá bóng, kết thúc rồi mọi người tản đi, cậu để ý đến tư thế đi đứng của Ben không ổn, vừa hỏi là biết được vết thương cũ ở đầu gối tái phát. Cậu cùng Ben quan hệ cũng tốt dần, dựa vào bạn bè phải giúp nhau, cậu liền dìu Ben đi đến phòng y tế.

Trong phòng y tế chỉ có một vị bác sĩ, thông thường đi làm từ 8h, còn có hai y tá thay phiên ca, lúc này hẳn là ca của y tá chiều.

Cậu thấy Kim Việt nhất định đã nghỉ làm rồi, mới yên tâm dìu Ben đến đó, kết quả là vẫn gặp phải Kim Việt.