Dâng Trào

Chương 98: Giang Bắc




Khi Trần Nghiên giật mình tỉnh giấc, kim đồng hồ trên tường vừa chỉ đến 3 giờ.

Trán anh đầy mồ hôi lạnh, thái dương giật liên hồi. Bệnh cảm cúm trước đó vẫn chưa khỏi hẳn lại bị nhiễm lạnh, sốt nhẹ kéo dài mấy ngày, cả người lơ mơ, không có sức lực.

Anh mơ thấy Tống Tịnh Nguyên ngồi bên vệ đường khóc, mắt đỏ hoe, mũi càng đỏ hơn. Nước mắt như dung nham nóng bỏng chạm vào trái tim anh, khiến trái tim anh co lại và đau đớn như bị ai đó bóp chặt.

Anh muốn bước tới ôm cô, nhưng phát hiện dù thế nào cũng không thể đến gần cô, như thể có một dải ngân hà ngăn cách hai người họ.

Cuối cùng, anh chỉ có thể giật mình tỉnh giấc.

Ba giờ sáng ở California, trời vẫn tối đen như mực, rèm cửa không mở, nhưng có thể nghe thấy tiếng mưa lất phất, có lẽ trời lại đang mưa.

Trần Nghiên bước xuống giường, tìm hộp thuốc lá trong ngăn bàn, dựa vào bệ cửa sổ, châm một điếu. Ánh lửa đỏ tươi hơi chói mắt, anh vô thức nheo mắt lại, nhưng lại nhanh chóng mở ra, ánh mắt anh như một mặt nước tĩnh lặng.

Không biết đã hút bao nhiêu điếu, cũng không biết đã hút bao lâu, thùng rác bên cạnh đã đầy tàn thuốc.

Khi kim giờ nhảy đến bốn giờ, điện thoại trên bàn sáng lên, căn phòng được ánh sáng yếu ớt từ màn hình chiếu sáng.

Là một người anh khóa trên cùng ngành gửi tin nhắn cho anh.

【Có một công việc bên khu Nam, cậu có muốn đi không?】

【Nhưng phải cân nhắc kỹ, lần này khá nguy hiểm, cậu hiểu mà.】

Trần Nghiên mở hình ảnh mà anh ta gửi, xem qua bảng lương, không do dự nhiều: 【Đi.】

Vài ngày trước, Ngu Tiếu nói với anh, hoạt động của viện họ sẽ tổ chức vào thứ Sáu tuần tới, sau khi nhận được số tiền này, anh vừa đủ để mua vé máy bay về  Giang Bắc thăm cô.

【Được rồi, vậy gặp nhau sau nửa tiếng nữa.】

Lúc ra khỏi nhà thì trời vừa tạnh mưa, mặt trăng lấp ló từ trong đám mây đen, sáng rực.

Theo địa chỉ mà đàn anh gửi tới, Trần Nghiên lần tìm tới một tòa nhà cũ kỹ, trông như kiến trúc từ thế kỷ trước. Lớp sơn màu vàng nhạt trên tường đã tróc gần hết, cửa sổ tầng cao nhất cùng bị vỡ, không nhìn rõ nội thất bên trong, giống như địa điểm mà bọn bắt cóc trong phim trinh thám ưa thích.

Trần Nghiên chỉ mặc một chiếc áo hoodie đen có mũ, gió lùa vào có chút  lạnh, anh bực bội vò đầu, bước nhanh vào trong.

Người phụ trách làm việc với anh là một người Trung Quốc khoảng hơn bốn mươi tuổi, mọi người gọi ông là lão Trương. Khi lão Trương  thấy Trần Nghiên bước vào thì hơi ngạc nhiên vì anh quá trẻ, nghe nói còn là sinh viên của một trường danh tiếng, những sinh viên như vậy thường rất kiêu ngạo, chẳng bao giờ thèm mạo hiểm làm việc ở những xưởng nhỏ như họ.

Lão Trương nói với Trần Nghiên về nội dung công việc, cùng một loạt các hậu quả có thể xảy ra, Trần Nghiên chỉ lặng lẽ nghe, đuôi mắt cụp xuống, trên mặt không có chút cảm xúc thừa thãi nào, như thể không quan tâm.

Lão Trương luôn cảm thấy ở Trần Nghiên có một cảm giác không thể diễn tả bằng lời, dù tuổi tác nhỏ hơn ông nhiều, nhưng khí chất lại khiến người khác cảm thấy sợ hãi một cách khó hiểu.

"Đại khái là như vậy." Lão Trương ngừng lại một chút, "Cậu đã nghĩ kỹ chưa?"

"Nghĩ kỹ rồi."

"Vậy thì tốt." Lão Trương gật đầu, cầm một tờ giấy trên bàn lên, "Vậy chúng ta ký hợp đồng trước nhé?"

Trần Nghiên nhận lấy tờ giấy, xem kỹ mấy điều khoản quan trọng, hợp đồng còn đề cập đến vấn đề bảo hiểm tai nạn, coi như chu đáo.

Anh cầm bút ký tên ở những nơi cần ký.

Lão Trương nhận lại hợp đồng, nhìn qua, phát hiện anh đã viết một cái tên lạ ở cột người thụ hưởng bảo hiểm, nghe như tên con gái.

Ông nhíu mày, không nhịn được mà hỏi: "Đây là...?"

"Bạn gái cũ." Khi nhắc đến cô ấy, vẻ mặt của Trần Nghiên cuối cùng dịu đi một chút, đuôi mắt và lông mày có thêm chút sức sống.

Lão Trương càng ngạc nhiên hơn, ông đã gặp không ít người trẻ tuổi ở đây, đa số đều ghi tên mình hoặc tên cha mẹ vào cột người thụ hưởng, rất ít người ghi tên bạn gái, huống chi là bạn gái cũ.

Cậu thanh niên trước mặt này thật sự rất kỳ lạ.

Trần Nghiên ở chỗ lão Trương tổng cộng 5 ngày, nhưng rất ít nói, gần như không trò chuyện với ai khác ngoài lão Trương. Anh sắp xếp thời gian rất kín, sau khi hoàn thành công việc sẽ  ôm máy tính ra ghế gỗ bên cạnh viết luận văn, làm bài tập,, còn phải tham gia cuộc họp qua điện thoại với các đàn anh trong nhóm để tổng kết lại dự án thất bại trước đó, đêm khuya còn phải làm thêm tại cửa hàng đồ ăn nhanh.

Như một cỗ máy không biết mệt mỏi.

Trong tuần đó, anh gần như không chợp mắt, trạng thái tinh thần rất kém, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngã quỵ trên đường.

Ngày hôm đó, công việc kết thúc lúc một giờ sáng, anh không ăn trưa và tối, bị lão Trương kéo đi đến cửa hàng tiện lợi gần đó.

Lão Trương lấy một lon bia trên kệ, quay sang nhìn anh: "Uống không?"

"Không uống." Trần Nghiên chỉ lấy nước khoáng và bánh mì sandwich, "Cái đó quá đắt."

"Coi như tôi mời cậu." Lão Trương cầm đống đồ trong tay anh, rồi lấy bia và mì Ý ra quầy thanh toán.

Hai người ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ, tiếng mưa bên ngoài khá ồn.

"Tôi vẫn luôn khá tò mò." Lão Trương ngẩng đầu uống một ngụm bia, quay sang nhìn anh.

"Cậu rất thiếu tiền à?"

Trần Nghiên thản nhiên vâng một tiếng.

"Đã đi du học thì gia cảnh chắc không tệ đâu nhỉ?"

"Đã cắt đứt quan hệ với gia đình."

lão Trương im lặng vài giây: "Vì cô gái đó à?"

Gần đây, ông phát hiện Trần Nghiên thỉnh thoảng sẽ ngẩn ngơ nhìn vào những bức ảnh trên điện thoại, ông vô tình liếc thấy đó là một cô gái người Hoa.

Trần Nghiên không trả lời, xem như thừa nhận.

"Tiết kiệm tiền để quay về gặp cô ấy?"

"Vâng."

"Thực ra không cần thiết đâu, đã chia tay rồi, nên học cách buông bỏ."

Trần Nghiên cúi đầu, cắn một miếng mì, không nói thêm gì.

Không buông bỏ được.

...

Cuối tháng Mười hai, anh bay về Giang Bắc.

Chuyến bay bị hoãn vài tiếng vì thời tiết, khi đến Giang Bắc đã là hai giờ sáng.

Trần Nghiên không đặt khách sạn,  bắt taxi đến thẳng Đại học Giang Bắc, trèo qua cổng phụ vào trường. Khuôn viên trường vào ban đêm không một bóng người, thỉnh thoảng có tiếng chó mèo kêu.

Mùa đông ở Giang Bắc lạnh hơn California nhiều, gió lạnh như dao sắc, thổi vào mặt đau buốt. Trần Nghiên chỉ mặc một chiếc áo khoác dù, đội một chiếc mũ lưỡi trai đen, dáng người cao gầy, hoàn toàn hòa mình vào bóng đêm, cuối cùng dừng lại dưới ký túc xá của Tống Tịnh Nguyên.

Dưới ký túc xá của cô vừa hay có một cây ngô đồng, anh dựa vào cây đồng đứng cả đêm, nhìn chằm chằm vào cửa sổ ký túc xá của cô, không biết mình đang nhìn gì, rõ ràng chẳng có gì, nhưng dù mắt đã mỏi, anh cũng không nỡ rời đi.

7 giờ sáng, cuối cùng Trần Nghiên cũng tận mắt nhìn thấy cô.

Thời gian tổ chức hoạt động được ấn định vào 6 giờ tối, các lớp học ban ngày vẫn diễn ra bình thường.

Cô gái nhỏ mặc một chiếc áo bông màu trắng sữa, đeo một chiếc ba lô màu xanh nhạt trên vai, bên dưới là một chiếc chân váy dài màu đen, tóc buộc đuôi ngựa thấp, có vài lọn tóc con không nghe lời rủ xuống che bên tai.

Không biết có phải gần đâu cô tập luyện quá mệt mỏi hay không, Trần Nghiên cảm thấy sắc mặt của cô không được tốt, cả người trông uể oải, có phần thiếu sức sống.

Tống Tịnh Nguyên khoác tay bạn cùng phòng về phía căn tin, Trần Nghiên đi theo sau, cách khoảng hai mét. Sợ bị cô phát hiện, anh kéo vành mũ xuống để che gần hết khuôn mặt.

Căn tin của Giang Đại rất đông người, đám đông nhanh chóng phân tán họ. Trần Nghiên không tìm thấy bóng dáng Tống Tịnh Nguyên trong tầm mắt, vô thức trở nên hoảng loạn, tìm đi tìm lại ba vòng, cuối cùng tìm thấy cô ở góc Đông Bắc.

Cô chỉ lấy một cái bánh bao nhân sữa và một ly sữa đậu nành, vẫn ăn ít như trước.

Sau bữa sáng, mấy cô gái đi về phía tòa nhà dạy học.

Trần Nghiên cứ đi theo họ suốt cả ngày. Khi cô có tiết, anh quay lại phòng học trống gần đó để làm bài tập, sau giờ học lại hòa vào đám đông, nhìn bóng lưng cô từ xa.

Buổi chiều có tiết Triết học Mác- Lênin, có nhiều khoa học chung với nhau. Lớp học rất đông và lộn xộn, Trần Nghiên cũng lẻn vào, Tống Tịnh Nguyên ngồi ở hàng thứ tư từ dưới lên, anh không dám ngồi quá gần nhưng cũng không muốn quá xa, nên cúi đầu ngồi ở góc hàng ghế thứ hai từ dưới lên.

Cô vẫn học hành nghiêm túc như hồi cấp ba. Trong khi mọi người thường chỉ học cho có lệ những môn chính trị này, cô không hề phân tâm, theo sát mạch tư duy của giáo viên để ghi chú trong điểm, trong ánh mắt đều toát ra một sự kiên trì.

Trần Nghiên không nhịn được lấy điện thoại chụp vài bức.

Giữa giờ học có 20 phút giải lao, Tống Tịnh Nguyên được vài người bạn kéo đi nhà vệ sinh. Trần Nghiên cũng theo ra ngoài. Lúc ăn trưa, Tống Tịnh Nguyên không ăn gì nhiều, anh lo cô sẽ đói, nên tranh thủ mua chút đồ ăn nhét vào cặp cho cô.

Dưới lầu có một cửa hàng nhỏ, Trần Nghiên chọn một hộp sữa dâu tây đắt nhất, cùng với một thanh socola mà cô từng rất thích trước đây mua về.

Không may, anh vừa mới bước lên cầu thang thì đụng phải nhóm của Tống Tịnh Nguyên đang từ nhà vệ sinh đi ra. Trần Nghiên không muốn cô nhìn thấy bộ dạng lôi thôi của mình lúc này, lập tức quay người vội vã chạy xuống cầu thang.

Bên kia, Đồng Giai nheo mắt lại: "Ôi, vừa rồi hình như mình nhìn thấy một anh chàng rất đẹp trai."

Chị cả của phòng cười nhạt: "Cậu lại hoa mắt rồi chứ gì? Lần trước cậu nói chắc chắn nhìn thấy trai đẹp, kết quả thì sao?"

"Không phải đâu." Đồng Giai dụi mắt, "Vừa rồi mình thật sự nhìn thấy một người, mặc áo khoác dù màu đen và mũ lưỡi trai màu đen, dáng người cao ráo. Dù không nhìn thấy mặt nhưng mình có thể chắc chắn, đó chắc chắn là một anh chàng cực kỳ đẹp trai."

"Vừa rồi anh ấy ở ngay trước mặt chúng ta, sao mà chớp mắt đã không thấy đâu nữa rồi."

Tống Tịnh Nguyên đang cúi đầu chỉnh lại váy, khi nghe đến năm chữ "áo khoác dù màu đen", cô khựng lại, bước chân cũng không tự chủ được mà dừng lại.

"Tịnh Nguyên, cậu sao vậy?"

"Không sao." Cô lấy lại tinh thần, nhưng trong đầu toàn là khuôn mặt đầy bất cần kia.

6 giờ tối, buổi biểu diễn được tổ chức ở hội trường nhỏ của Viện Tân Truyền.

Ngu Tiếu đã đặt trước một vé cho Trần Nghiên, hai người hẹn gặp nhau ở cửa hội trường.

Khi Ngu Tiếu nhìn thấy Trần Nghiên, cô ấy hơi ngẩn ra, trái tim vô thức đập nhanh, không phải vì có ý nghĩ gì, mà chỉ vì Trần Nghiên trông quá cuốn hút.

Cô ấy đã tiếp xúc với nhiều chàng trai, nhưng người như Trần Nghiên nhìn qua có vẻ khá xấu xa, trong tình cảm chắc hẳn là kiểu người rất thành thạo, dù không phải là kẻ lăng nhăng, nhưng chắc chắn không phải là kiểu người thâm tình.

Không ngờ anh lại âm thầm làm nhiều việc cho một cô gái như vậy.

"Đây là danh sách tiết mục." Ngu Tiếu đưa cho anh một tờ giấy, "Tiết mục của em ấy ở cuối cùng."

"Cảm ơn đàn chị." Trần Nghiên cúi đầu nhìn, trong mắt anh có thêm vào phần dịu dàng hiếm thấy, "Phiền đàn chị rồi."

"À, đúng rồi." Anh lấy sữa và socola trong túi ra, cúi đầu, giọng nói khàn khàn, "Không biết có thể phiền chị giúp tôi đưa cái này cho cô ấy không?"

"Cứ nói là đàn chị mua."

Ngu Tiếu không thể từ chối anh, nhận lấy: "Tôi sẽ đưa cho em ấy."

Trần Nghiên cầm vé vào hội trường, cúi người tìm chỗ ngồi của mình, ngồi im lặng.

Ở bên kia, Tống Tịnh Nguyên bị vài đàn chị giữ lại ở hậu trường để trang điểm, giống như cá nằm trên thớt, để người ta tùy ý chém giết. Vì bận rộn tập luyện, cô không kịp ăn tối, giờ cảm thấy hơi đói bụng, cũng hơi chóng mặt, có lẽ là do hạ đường huyết.

Sợ lên sân khấu sẽ xảy ra chuyện, cô quay đầu gọi cô gái bên cạnh: "Giai Giai, cậu có gì ăn không?"

Đồng Giai lục lọi khắp túi, lắc đầu: "Không có. Ấy, cậu đói à? Để mình đi mua oden cho cậu nhé?"

"Thôi." Bên ngoài nhiệt độ thấp, Tống Tịnh Nguyên không muốn Đồng Giai phải chạy ra ngoài trong gió lạnh, "Đợi buổi biểu diễn kết thúc rồi đi cũng được."

Ngu Tiếu vén rèm bước vào: "Ai đói bụng thế?"

"Là Tịnh Nguyên." Đồng Giai đáp, "Chị à, chỗ chị có gì ăn không?"

"Vừa hay có sữa và socola." Ngu Tiếu lấy đồ ra trong túi ra, "Cho em lót dạ."

Tống Tịnh Nguyên nhận lấy hộp sữa từ tay cô ấy, là loại sữa dâu mà cô thích nhất, còn mang theo chút hơi ấm nhàn nhạt, socola cũng là loại cô thường ăn.

Trước đây, Trần Nghiên gần như ngày nào cũng mua cho cô những thứ này. Nhưng sau khi rời khỏi Khi Nguyên, cô lại không dám mua nữa.

Sợ sẽ không thể kiềm chế được lòng mình mà nhớ đến anh.

Khóe mắt cô bỗng dưng cay cay, cô khẽ nói: "Chị, cảm ơn chị."

"Không có gì."

Ánh sáng trong hội trường khá mờ, đèn sân khấu đổi màu liên tục, khiến Trần Nghiên cảm thấy khó chịu. Nửa đầu buổi biểu diễn không có Tống Tịnh Nguyên, anh cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, cầm điện thoại thảo luận dự án với các đàn anh chênh lệch múi giờ, khóa kéo của áo khoác dù được kéo xuống dưới xương quai xanh, lộ ra một đoạn quai hàm sắc bén.

Hơn 40 phút trôi qua, người dẫn chương trình thông báo tên tiết mục của Tống Tịnh Nguyên, Trần Nghiên vội vàng nói với đàn anh là có việc phải xử lý, cất điện thoại đi, mắt anh chăm chú nhìn lên sân khấu.

Cô gái nhỏ đứng ở góc hàng thứ hai, mặc một chiếc váy đồng phục màu xám, cổ áo vuông hở xương quai xanh thon gầy và làn da trắng nõn. Dù hội trường đã bật điều hòa, nhưng Trần Nghiên vẫn cau mày, lo lắng cô sẽ bị cảm lạnh.

Đây là một tiết mục hợp xướng, giọng hát của mười mấy người hòa quyện vào nhau, không phân biệt được đâu là giọng Tống Tịnh Nguyên, nhưng anh vẫn rất hài lòng, chỉ cần được nhìn cô như thế là đủ.

Trần Nghiên mở chức năng quay video trên điện thoại, phóng to khung hình hướng về phía cô, quay lại trọn vẹn ba phút của tiết mục.

Người dẫn chương trình đọc lời kết, tất cả những người tham gia biểu diễn đều lên sân khấu để cúi chào khán giả. Không khí trong buổi diễn được đẩy lên đỉnh điểm, một số chàng trai dưới sân khấu bước lên, tay cầm bó hoa, có lẽ là muốn tặng cho bạn gái hoặc đối tượng theo đuổi.

Anh lại nhìn về phía cô gái nhỏ trên sân khấu.

Cô vẫn đứng ở góc sân khấu, không rõ ánh mắt đang nhìn về đâu, hơi trống rỗng và ngơ ngác. Cô cúi chào cùng những người khác. Vài cô gái bên cạnh đều nhận được hoa, cô cười và nói gì đó với họ, khi xuống sân khấu còn xoa nhẹ khóe mắt.

Trần Nghiên cảm thấy hơi khó chịu trong lòng.

Anh quay người rời khỏi hội trường, nhanh chóng ra khỏi trường và tìm thấy một tiệm hoa ở phía bên kia góc phố.

Người chủ tiệm đang cắt tỉa một bó hoa hồng Manta màu tím hồng lớn, bên trong còn có hoa cẩm tú cầu và hoa ly xanh nhạt. Những cành hoa mảnh mai xanh tươi được cắt tỉa gọn gàng, cánh hoa đầy đặn và chặt chẽ, những màu sắc đan xen nhau tạo nên vẻ đẹp lấp lánh và rực rỡ.

Trần Nghiên động lòng, mở miệng hỏi: "Bó này có bán không?"

"Tinh mắt đấy." Người chủ tiệm nhận thấy ánh mắt của anh, "Đây là bó hoa đắt nhất của tiệm chúng tôi."

"Bao nhiêu?"

"1988 tệ, cậu có muốn mua không?"

Trần Nghiên gần như không do dự: "Tôi mua."

"Tặng bạn gái à?" Chủ tiệm vừa gói hoa vừa trò chuyện.

"Vâng."

"Thế thì bạn gái cậu chắc chắn sẽ rất vui."

Trần Nghiên mang bó hoa trở lại trường, đứng ở ngoài hội trường gọi điện cho Ngu Tiếu, hỏi cô ấy có thời gian ra ngoài không.

Ngu Tiếu bảo anh đợi 5 phút.

Trần Nghiên dựa vào cây bạch dương phía sau hội trường, một tay ôm bó hoa, tay còn lại kẹp một điếu thuốc đang cháy dở, thong thả hút thuốc. Làn khói trắng từ từ bay lên, làm mờ khuôn mặt của anh.

Bó hoa này quá nổi bật, những người đi qua đều xì xào bàn tán, thảo luận xem cô gái nào may mắn được nhận bó hoa lớn như vậy.

Ngu Tiếu vội vàng chạy đến, thấy bó hoa trong tay anh cũng sững sờ, mất một lúc mới lên tiếng: "Đây là ——?"

Trần Nghiên dập tắt điếu thuốc, quay đầu ho vài tiếng rồi đưa bó hoa cho cô ấy: "Có thể giúp tôi tặng bó hoa này cho cô ấy không?"

"Bó hoa này quá đắt." Ngu Tiếu nói, "Chắc em ấy sẽ không nhận đâu."

"Lừa cô ấy là không đắt." Trần Nghiên mím môi, "Hoặc tìm lý do gì đó cũng được, phải để cô ấy nhận."

Ngu Tiếu nghe thấy chút cầu khẩn trong giọng nói của anh, không tiện từ chối: "Vậy để tôi thử xem."

"Cảm ơn."

Anh rời khỏi hội trường, đi thẳng đến dưới ký túc xá của Tống Tịnh Nguyên.

Hơn mười phút sau, bóng dáng cô gái nhỏ xuất hiện trong tầm mắt anh, tay ôm bó hoa mà anh vừa mua.

Trông cô có vẻ rất thích. Cô cẩn thận ôm bó hoa trong lòng, ánh mắt không nỡ rời đi, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, mơ hồ có thể thấy lúm đồng tiền hai bên má.

Đồng Giai và mấy người khác cũng vây quanh bó hoa: "Mình cảm thấy bó hoa này rất đắt, có phải là do một người nào đó thầm mến cậu tặng không?"

"Nhưng chị Ngu Tiếu nói đây là quà của hội sinh viên mà?"

"Nhưng mình vẫn thấy rất kỳ lạ, hội sinh viên nhân đạo như vậy từ khi nào? Thậm chí còn tặng hoa cho những người biểu diễn trên sân khấu?"

"Có thể vì thấy mọi người luyện tập quá vất vả chăng?"

Đồng Giai khoác tay Tống Tịnh Nguyên: "Nhưng bó hoa này thật sự rất đẹp. Vừa rồi khi xuống sân khấu, Khúc Đình Đình ở phòng ngủ bên cạnh còn muốn mang hoa của bạn trai ra khoe với bọn mình, kết quả nhìn thấy bó hoa trong tay Tịnh Nguyên ——"

"Mặt cậu ta xanh lè luôn!"

"Khúc Đình Đình đó cũng thật đáng ghét." Chị cả của phòng tức giận nói, "Lúc nào cũng thích so sánh với Tịnh Nguyên của chúng ta, không biết muốn so cái gì. Học tập lẫn ngoại hình đều không bằng Tịnh Nguyên, chỉ vì có bạn trai mà cái đuôi đã vểnh lên tận trời."

Tống Tịnh Nguyên không nói gì, cúi đầu nhìn bó hoa trong tay, tâm trạng trở nên rất tốt.

Trần Nghiên từ xa nhìn cô cười, cũng cười theo.

Chuyến đi này thật sự rất đáng giá.

Nhiệt độ bên ngoài lại thấp hơn một chút, Trần Nghiên nhìn theo bóng lưng cô, yết hầu chuyển động, chậm rãi nói: "Bảo bối, anh rất nhớ em."

...

Anh đặt vé máy bay vào sáng sớm mai, không thể ở lại đây thêm nữa. Sau khi nhìn thấy cô trở về ký túc xá, Trần Nghiên cũng rời khỏi trường.

Anh gọi điện cho Thẩm Duệ.

Thẩm Duệ có vẻ đang vui chơi ở quán bar, tiếng ồn xung quanh khá lớn, cậu hét to: "A Nghiên, có chuyện gì vậy?"

"Cho tôi mượn ít tiền để giải quyết tình huống khẩn cấp. Khi nào về California tôi sẽ trả."

Đầu bên kia, Thẩm Duệ phải mất mấy giây mới lên tiếng: "Cậu lại đến Giang Bắc à?"

"Ừ."

"Cậu về nước mà không mang theo tiền à?"

"Mang hai nghìn tệ."

"Vậy cậu gặp phải cướp à?"

Trần Nghiên không phải là người tiêu xài hoang phí, hai nghìn tệ mà không đủ tiêu thì quả là khó tin.

"Không." Trần Nghiên thản nhiên nói, "Tiền dùng để mua hoa cho Tịnh Nguyên rồi."

"... Bó hoa đó bao nhiêu tiền?"

"1988."

Thẩm Duệ tức giận, mắng: "Mẹ nó, Trần Nghiên, cậu bị điên à? Não cậu bị nước vào hay bị ngựa đá vậy? Bản thân ngay cả bữa cơm cũng không dám mua mà ăn, khó khăn lắm mới tích góp được hai nghìn tệ, cậu lại tiêu 1988 tệ để mua một bó hoa cho cô ấy?"

Trần Nghiên cười nhẹ: "Những cô gái khác có gì, tôi muốn cô ấy cũng có."

"Mua bó hoa mấy trăm tệ không được à? Tại sao phải mua bó hoa đắt như vậy?"

"Nhưng tôi muốn làm cố gắng hết sức để cho cô ấy những điều tốt nhất."

"Vậy nên bây giờ trên người cậu chỉ còn 12 tệ? Đi tìm chỗ nào ăn uống trước đi, đợi tôi chuyển cho cậu."

"Không phải." Giọng Trần Nghiên hơi khàn vì gió lạnh, "Một xu cũng không còn."

"Thế 12 tệ đâu?"

"Mua đồ ăn vặt cho cô ấy rồi."

Thẩm Duệ bị anh chọc tức đến phát điên: "Trần Nghiên, thế quái nào mà trước đây tôi không nhận ra cậu lại yêu đương đến mức độ này vậy?"

"Bởi vì người tôi gặp không phải là cô ấy."