Dâng Trào

Chương 85: Anh rất nhớ em




29.06.2024

Editor: Fino

Sau khi rời khỏi nhà cũ của nhà họ Trần, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy khối đá lớn từng đè nặng ở ngực nhiều năm nay đã tan biến, cơ thể nhẹ nhõm một cách khó tả.

Cô ngoắc ngón tay Trần Nghiên: "Cảm ơn anh."

Trần Nghiên đương nhiên hiểu ý cô, kéo cô đi về phía trước, giọng nói vẫn thoải mái: "Giữa chúng ta cần khách khí như vậy sao?"

"Hơn nữa, lúc nãy biểu hiện của em cũng rất tốt, không phải sao?"

Có thể bình tĩnh và dũng cảm nói nhiều với ông nội Trần như vậy.

"Được rồi, chuyện này coi như xong." Trần Nghiên vuốt tóc cô, "Sau này đừng bận tâm nữa nhé? Yên tâm sống cùng anh."

Tống Tịnh Nguyên gật đầu mạnh: "Được."

"Anh rất thích những lời thổ lộ của em lúc nãy ——" Trần Nghiên đứng đắn không quá ba giây, anh hơi nghiêng người, ghé sát vào tai Tống Tịnh Nguyên, giọng nói mập mờ lại ph óng đãng, "Em nói lại cho anh nghe đi?"

Tống Tịnh Nguyên: "..."

Lúc nãy vì vội vàng muốn chứng minh một điều gì đó cho ông nội Trần, cô cực kỳ nghiêm túc nói câu "Tôi rất yêu Trần Nghiên".

Nhưng bây giờ căng thẳng ấy đã qua đi, bản thân cô lại dễ xấu hổ, ban ngày ban mắt bảo cô nói trắng ra như vậy, đúng là một việc khó khăn.

Nhìn thấy khuôn mặt cô gái nhỏ càng ngày càng ửng đỏ, Trần Nghiên cười càng tươi hơn, hơi nóng phả qua mạch máu bên cổ, tê tái đến khó chịu: "Nói lại lần nữa cho anh nghe nào."

Tống Tịnh Nguyên ngượng ngùng nhìn anh: "Trần Nghiên."

"Làm sao?" Trần Nghiên cười xấu xa, "Lúc nãy trước mặt ông nội cũng nói được, bây giờ lại không thể nói?"

Tống Tịnh Nguyên tự biết mình không phải là đối thủ của anh trong chuyện đùa giỡn lưu manh này, cũng không muốn tranh luận với anh, quay người đi thẳng về phía trước.

Trần Nghiên nhìn bóng lưng có chút quật cường kia, không hiểu sao lại cảm thấy đáng yêu và thú vị, anh đuổi theo, ở một bên gọi cô: "Tịnh Nguyên."

Tống Tịnh Nguyên không để ý tới anh.

"Cục cưng?"

"..."

"Bảo bối?"

"..."

"Vợ?"

Tống Tịnh Nguyên khẽ nhíu mày: "Anh đừng gọi em như vậy."

"Không gọi em là vợ thì gọi gì?" Trần Nghiên ôm cổ cô ấn người vào trong lồ ng ngực, được tiện nghi còn khoe mẽ: "Lúc nãy còn thề son sắt nói yêu anh mà, ra cửa lại đổi ý?"

Anh thương xuân bi thu thở dài: "Quả nhiên, chiếm được rồi sẽ không biết quý trọng."

Tống Tịnh Nguyên: "..."

Cô thực sự muốn tìm một cái gì đó để bịt miệng Trần Nghiên lại.

Nhưng cuối cùng cô vẫn biết anh đang đùa mình, Tống Tịnh Nguyên vùng vẫy một lúc rồi cũng từ bỏ, nhưng Trần Nghiên lại được voi đòi tiên, bóp thịt mềm ở eo cô, giống như đang dỗ: "Thỏa mãn anh một lần thôi, nói lại cho anh nghe đi."

Tống Tịnh Nguyên phồng má: "Không nói."

"Vừa rồi anh không lắng nghe." Cô quyết định áp dụng chính sách cứng đối cứng với Trần Nghiên: "Sau này không còn cơ hội này nữa."

"Thế thì khi nào mới cho anh một cơ hội, để anh nghe những lời dễ nghe này?"

Tống Tịnh Nguyên lảng tránh: "Tùy theo tâm trạng của em."

"Được." Trần Nghiên lười biếng, tay di chuyển xuống dưới, giọng nói mang sự ám chỉ mạnh mẽ, "Vậy tối nay anh phải dành thời gian để hầu hạ vợ anh chu đáo, cố gắng làm em hài lòng."

Tống Tịnh Nguyên hoàn toàn bại bởi anh, hận không thể che miệng anh lại: "Trần Nghiên!"

"Ở đây." Anh cảm thấy vui vẻ, cười rung cả vai, "Phu nhân đại nhân cần phân phó cái gì?"

"Anh đừng nói nữa!"



Ầm ĩ thế thôi, cuối cùng Trần Nghiên chở Tống Tịnh Nguyên về.

Trong đầu cô vẫn còn suy nghĩ tới chuyện vừa rồi, đột nhiên cô phát hiện mình đã bỏ sót một phần quan trọng, nghiêng đầu nhìn anh: "Trần Nghiên, em có một vấn đề muốn hỏi anh."

Trần Nghiên nhìn cô một cái, không nói gì.

Tống Tịnh Nguyên: "...?"

Trần Nghiên tấp xe vào lề đường, Tống Tịnh Nguyên vừa định hỏi anh xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Trần Nghiên từ từ lấy điện thoại trong túi áo ra, gõ vài chữ trên bàn phím, sau đó, điện thoại trong túi Tống Tịnh Nguyên rung lên.

Cô lấy nó ra.

【1: Vấn đề gì?】

"..."

Tống Tịnh Nguyên nghi hoặc nhìn anh: "Chúng ta cách nhau chỉ nửa mét, có cần phải nhắn tin không?"

Trần Nghiên tiếp tục gõ chữ.

【1: Phu nhân đại nhân nói rồi, bảo anh đừng nói nữa.】

【1: Anh rất nghe lời.】

【1: Vậy nên chịu khó một chút, gõ tin nhắn với anh đi?】

Tống Tịnh Nguyên: "..."

Trần Nghiên như vậy không hiểu sao có chút đáng yêu.

Trong thoáng chốc, cô như được thấy lại cậu thiếu niên tùy ý bốc đồng năm đó.

Cô nghiêm túc đáp: "Miễn cưỡng tha thứ cho anh, giờ anh có thể nói chuyện được rồi."

Trần Nghiên lại gần, hôn nhẹ lên má cô: "Cám ơn phu nhân đại nhân."

Ngay sau đó, anh hỏi: "Vừa rồi em muốn hỏi cái gì?"

Tống Tịnh Nguyên hỏi nhỏ: "Rốt cuộc vì sao anh lại trở mặt với nhà họ Trần?"

Vừa rồi giữa anh và ông nội Trần có một hồi căng thẳng, cô mơ hồ cảm thấy, sự việc xảy ra sáu năm trước có vẻ không đơn giản như vậy.

Và trực giác nói cho cô biết, chuyện này liên quan đến mình.

Nhưng Trần Nghiên chưa bao giờ đề cập tới trước mặt cô.

Vẻ mặt Trần Nghiên cứng đờ trong giây lát, cánh tay thản nhiên đặt trên vô-lăng, ánh mắt nhìn về phía xa, có cảm giác hụt hẫng mà không nên có trên người anh.

"Chuyện này khá phức tạp, có cơ hội sau anh sẽ từ từ nói với em."

Trong lời nói có chút né tránh, Tống Tịnh Nguyên hiểu, dường như Trần Nghiên hơi phản kháng với chủ đề này.

Vì vậy cô không hỏi thêm.

Xe lại khởi động, giữa đường Trần Nghiên dừng ở một siêu thị bên đường, nói là trong nhà bên này thiếu quá nhiều thứ, nên anh vào mua sắm một lượt cho đầy đủ.

Tống Tịnh Nguyên theo sau anh, chọn lựa hàng hóa trên kệ, không để ý đã bị Trần Nghiên ôm vào xe đẩy mua sắm, giữ cô lại không cho cô xuống.

"Trần Nghiên."

Trần Nghiên ném một túi khoai tây vào xe, loại mà cô thích nhất, giọng điệu lười biếng: "Ừ?"

"Chỉ có trẻ con mới ngồi trong này thôi." Tống Tịnh Nguyên nhỏ giọng nói, "Anh cho em ra đi."

"Không cho." Trần Nghiên nhìn cô, "Không phải là em là cô bé nhà anh sao?"

"Hơn nữa khuôn mặt này của em lớn lên giống trẻ vị thành niên." Trần Nghiên gãi cằm cô, "Nói em là trẻ con cũng không ai nghi ngờ."

Tống Tịnh Nguyên trông không có gì khác biệt so với bảy năm trước, dù mặc đồng phục học sinh, trở lại thời trung học cũng không hề gây cảm giác không hợp.

Tống Tịnh Nguyên giãy dụa thật lâu, anh vẫn không có ý thả cô ra, cô chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trong xe, Trần Nghiên chủ yếu muốn chọc cô, đẩy cả người cả xe đi trên nền gạch men trắng.

Cả hai đã mua đủ đồ, không đợi đến quầy thu ngân, Trần Nghiên bất ngờ quẹo vào một góc, đến một kệ hàng, lấy hai hộp vuông nhỏ đặt vào xe ngay trước mặt cô.

Tống Tịnh Nguyên đỏ mặt giữ chặt tay anh: "Anh làm gì vậy?"

"Còn có thể làm gì?"

Trần Nghiên cúi xuống, hạ giọng, ngữ điệu mập mờ không rõ ràng nói hai chữ vào tai cô.

Tống Tịnh Nguyên xấu hổ muốn nhảy xuống khỏi xe.

Cả hai cùng nhau ăn trưa ở nhà, Trần Nghiên cầm laptop xử lý email của công ty, Tống Tịnh Nguyên vui mừng nhàn nhã, vào phòng ngủ trưa.

Nhiệt độ chiều tăng lên không ít, tuyết đọng ở cửa sổ bắt đầu tan chảy, Tống Tịnh Nguyên đứng bên cửa sổ vươn vai, tâm trạng cũng tươi sáng như ánh mặt trời.

Trần Nghiên đẩy cửa đi vào, hỏi cô có muốn ra ngoài đi dạo không.

'Được."

Thời tiết đẹp như vậy, tất nhiên không thể bỏ lỡ.

Lần này Trần Nghiên không lái xe, hai người cùng đi bộ trên phố, bầu trời hiếm khi xanh thẳm, cây khô ven đường cũng trở nên có sức sống hơn.

Góc phố có gian hàng nhỏ bán khoai lang nướng, Trần Nghiên nhớ cô thích ăn loại đồ ngọt này, anh mua cho cô một củ, bóc vỏ trước khi đưa vào tay cô.

Khoai lang vừa mới từ nồi ra vẫn hơi nóng, Tống Tịnh Nguyên cắn từng miếng nhỏ, hai lúm đồng tiền lúc ẩn lúc hiện, nửa ngày cũng không ăn được bao nhiêu.

Trần Nghiên ở bên cạnh, nhìn cô cười.

Tống Tịnh Nguyên không hiểu: "Anh cười cái gì?"

Trần Nghiên nhéo hai má cô: "Nhìn em dễ thương."

"..."

Tống Tịnh Nguyên nghi ngờ anh lại trêu chọc cô.

Đối diện Khi Nguyên có một phòng trò chơi mới mở, Tống Tịnh Nguyên nghĩ ông chủ cũng rất lợi hại, ngang nhiên mở một phòng trò chơi ở đây mà không sợ giáo viên chủ nhiệm tới nói chuyện.

Trần Nghiên hỏi cô có muốn vào chơi một chút không.

Tống Tịnh Nguyên gật đầu đồng ý.

Hai người vừa định đi qua, phía sau vang lên một giọng nói nam tính và mạnh mẽ.

"Anh Nghiên!"

Tống Tịnh Nguyên tò mò, quay đầu nhìn, chỉ thấy một chàng trai da màu lúa mạch hào hứng vẫy tay về phía Trần Nghiên và chạy đến gần.

Chàng trai mặc áo khoác lông vũ màu đen, thấp hơn Trần Nghiên một chút, thân hình rắn rỏi.

Tống Tịnh Nguyên cảm thấy anh ấy hơi quen.

"Anh Nghiên!" Chàng trai da màu lúa mạch đã chạy đến, "Anh trở về Khi Nguyên rồi à?"

"Có chuyện phải xử lý, vừa hay quay về."

Chàng trai da màu lúa mạch gật đầu, thấy Tống Tịnh Nguyên bên cạnh, càng bất ngờ: "Học bá?!"

Tống Tịnh Nguyên "A" một tiếng, cố gắng tìm kiếm người này trong đầu mình, nửa phút sau cô cũng không nhớ ra anh ấy là ai.

Trần Nghiên lườm chàng trai da màu lúa mạch: "Cậu nh ỏ giọng một chút, lại làm vợ tôi sợ rồi."

"Được nha, anh Nghiên." Chàng trai da màu lúa mạch hiểu rõ, cười hắc hắc hai tiếng, tỏ ra ngưỡng mộ, "Vậy có phải em đây nên gọi chị là chị dâu không?"

Trần Nghiên cười: "Đi sang một bên đi."

Chú ý đến ánh mắt mơ hồ của Tống Tịnh Nguyên, Trần Nghiên giới thiệu anh ấy: "Lục Tuấn Viễn, trước đây là ủy viên Thể dục của lớp chúng ta."

Tống Tịnh Nguyên có chút ấn tượng.

Lúc trước hai lớp cùng học môn Hóa học, anh ấy đã đến nói chuyện với cô vài câu.

Cô lịch sự chào hỏi.

"Anh Nghiên, chiều nay lớp chúng ta tổ chức họp lớp, gửi tin nhắn cho anh mà anh cứ không trả lời, hôm nay em gặp anh ở đây, đã nhiều năm rồi không gặp, không đến là không được đâu."

Gần đây công việc quá nhiều, lời mời kia có lẽ bị Trần Nghiên bỏ sót.

Trần Nghiên vừa muốn từ chối, Tống Tịnh Nguyên đẩy cánh tay anh, nói vào tai anh: "Anh đi với cậu ấy đi."

"Em không đi?" Trần Nghiên hỏi ngược lại.

"Em không đi đâu, đều là bạn học của anh, em cũng không quen biết."

"Em phải đi cùng anh." Trần Nghiên nắm chặt tay cô, dán vào tai cô thì thầm, hơi nóng thở ra khiến lòng người ngứa ngáy.

"Em biết ý nghĩa của buổi họp lớp là gì không?"

"?"

"Là đi khoe bạn gái một cách gián tiếp."

"..."

"Sau bao nỗ lực, anh mới theo đuổi được, em phải đến chống đỡ cho anh."

"..."

*

Tống Tịnh Nguyên cuối cùng vẫn là bị Trần Nghiên dụ dỗ.

Địa điểm họp lớp là một câu lạc bộ trong một tòa nhà sau trường Khi Nguyên.

Câu lạc bộ này là một quán bar được cải tạo, không gian rộng rãi, có thể thấy chủ quán đã bỏ ra nhiều tiền cho việc trang trí, những chiếc đèn chùm pha lê trong đại sảnh lấp lánh rực rỡ.

Lục Tuấn Viễn dẫn họ lên tầng ba vào phòng bao.

Từ xa đã có thể nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng, lúc tới gần cửa, Trần Nghiên nghiêng đầu nói với cô: "Nếu cảm thấy không thoải mái thì nói với anh."

Ban đầu Tống Tịnh Nguyên chỉ định đi dạo cùng Trần Nghiên, ăn mặc rất bình thường, trong áo khoác đen là một chiếc áo len trắng đơn giản, phía dưới là một chiếc quần jean cạp cao màu lam.

Cô kéo ống tay áo Trần Nghiên, có chút không tự tin: "Em mặc như thế này đi có sao không?"

Câu "Có làm anh xấu hổ không?", cô không nói ra.

Nhưng Trần Nghiên lại nhìn ra, nhéo má cô: "Lại nghĩ linh tinh gì đấy? Vợ ông đây mặc gì cũng đẹp nhất."

Lục Tuấn Viễn đẩy cửa vào trước, bên trong ánh đèn lờ mờ, lung linh.

Âm thanh chén bát không ngớt, những người bạn cùng lớp năm xưa vừa ồn ào vừa ăn uống.

Lục Tuấn Viễn lớn giọng: 'Mọi người xem ai tới này?'

Vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng tới.

Lúc Trần Nghiên học cấp ba đã là nhân vật phong vân trong trường, trong lớp học lại càng nổi bật, thấy anh xuất hiện, không khí náo nhiệt trong phòng tăng lên.

Ánh đèn mờ khiến Tống Tịnh Nguyên vô thức híp mắt lại, Thẩm Duệ bận việc nên không đến được, phần lớn đều là những khuôn mặt xa lạ.

Chỉ có một vài người bạn cũ từng có quan hệ tốt với Trần Nghiên, cô mới thấy quen mắt hơn một chút.

Mấy chàng trai lao ra, khi thấy Tống Tịnh Nguyên đứng bên cạnh Trần Nghiên cũng sửng sốt, phản ứng đó giống y như đúc với Lục Tuấn Viễn vừa rồi, đứng im lặng chừng năm giây, sau đó đồng loạt hô lên: "Học bá!!!"

Tống Tịnh Nguyên: "..."

Từ trước đến nay, Trần Nghiên là người luôn công khai trong chuyện tình yêu, chưa bao giờ che đậy hay giấu giếm. Khi đó, anh thường đưa Tống Tịnh Nguyên đi chơi cùng các anh em, qua nhiều năm như thế, nhóm bạn này vẫn nhớ rõ.

Chỉ có câu chào hỏi nghiêm túc quy củ này, khiến Tống Tịnh Nguyên có cảm giác mình như giáo viên chủ nhiệm.

"Đừng đùa nữa." Trần Nghiên tiếp tục, dọa người chạy mất thì lỗi do các cậu đấy."

Những người trước mặt "ai ui ai ui" ồn ào, nhường chỗ cho Tống Tịnh Nguyên ngồi ở vị trí trung tâm, cười nói với cô "chị dâu ngồi nhanh".

Một vài nữ sinh trong lớp ban đầu vì sự xuất hiện của Trần Nghiên mà hơi kích động, nhưng nhìn thấy anh dính bên cạnh Tống Tịnh Nguyên, đều thức thời không sáp lại gần.

Thực tế Tống Tịnh Nguyên không quá thích ứng với tình huống này, nhưng không biết có phải vì Trần Nghiên ở bên cạnh hay không, cô lại thả lỏng một chút, chọn mấy quả cà chua nhỏ trong khay trái cây trước mặt ăn.

Cuộc tụ họp như vậy không thể thiếu rượu, thời cấp ba mọi người đã thích thử sức với tửu lượng, bây giờ lại càng hơn thế, Lục Tuấn Viễn và mấy người bạn gọi Trần Nghiên: "Đến đây nào anh Nghiên, không say không về."

"Về mẹ cậu." Trần Nghiên cười không nghiêm túc, "Ông đây còn phải ở bên vợ nữa, ai rảnh uống rượu với các cậu."

Nhóm người kia đã hiểu, chuyển mục tiêu sang Tống Tịnh Nguyên: "Chị dâu có cho anh Nghiên uống không?"

Tống Tịnh Nguyên cong môi, nói với tai Trần Nghiên: "Anh uống đi, hiếm khi mới có dịp tụ họp một lần."

Trần Nghiên dắt người đến trước bàn rượu, cầm bình rót cho mình một chén, hừ cười một tiếng: "Vậy đành bất đắc dĩ uống cùng các cậu một lát."

"Vẫn là lời vợ nói có tác dụng!"

"Trước đây không phát hiện ra nha, anh Nghiên thế mà lại bị vợ quản nghiêm à?"

"Lo cho bản thân các cậu đi." Trần Nghiên cười khẽ, vẫn kiêu ngạo như xưa, "Một đám đến cả người yêu cũng chưa có, muốn được người khác quản mà chẳng được, phải không?'

"Đệt, anh Nghiên, không được công kích cá nhân như vậy."

...

Những người quen biết đều biết về những cô bạn gái trước đây của Trần Nghiên. Nếu là người khác, đừng nói đến việc quản Trần Nghiên, ngay cả khi có chút xích mích, Trần Nghiên cũng mặc kệ.

Mọi người đều nhìn ra Trần Nghiên rất chiều chuộng Tống Tịnh Nguyên, anh không dám cho cô uống rượu, gọi phục vụ mang hai ly nước ép đến.

Mười sáu, mười bảy tuổi chính là giai đoạn nổi loạn nhất trong cuộc đời, khi mà các chàng trai, cô gái tụ tập ở trường học, gương cao ngọn cờ hào hoa phong nhã, mang một vẻ bất khuất tước trời đất. Bất cứ điều điên rồ nào họ cũng muốn thử một lần.

Họp lớp chính là cơ hội tốt nhất để lôi những chuyện xấu hổ này ra nói lại.

Lục Tuấn Viễn uống một ngụm rượu, nói với một chàng trai cao gầy bên cạnh: "Trương Bằng, cậu còn nhớ không? Có một hôm tự học tối năm lớp 11, cậu chui xuống dưới bàn học lén ăn mì gói, kết quả bị giáo viên chủ nhiệm bắt được, phạt cậu vừa ăn mì vừa chạy năm vòng sân thể dục, không được làm đổ mình!"

"Cậu còn dám nói tôi?" Trương Bằng cũng không cam lòng yếu thế, "Không biết là ai đến muộn giờ tự học sáng, lúc trèo tường bị kẹt ở trên không xuống được, cầu xin tôi ôm xuống."

Anh ta lộ vẻ ghét bỏ: "Còn là ủy viên môn Thể dục nữa, có mất mặt không cơ chứ."

Mọi người cười vang.

Thanh xuân là như vậy, dù lúc đó trải qua nhiều mâu thuẫn và đau khổ, qua thời gian lắng đọng cũng chỉ còn lại những khoảnh khắc cảm động và khó quên.

Chiếc quạt cũ trên đỉnh đầu vẫn quay không ngừng, tiếng ve ngoài cửa không dứt, chàng trai mặc trong áo thun chạy băng băng, mồ hôi nhỏ giọt trên sân thể dục, những sợi tóc bị gió thổi bay, đề thi dán trên cánh tay sau khi tỉnh giấc, ánh nắng dưới rèm cửa, bộ phim đã xem cùng nhau ở hàng ghế sau lớp học, bài toán hàm số khó giải, mỗi khung cảnh đều vô cùng sinh động.

Cuộc sống trung học của Tống Tịnh Nguyên thực sự rất yên bình, mỗi ngày vùi đầu làm bài tập, cuối tuần còn phải bận rộn làm thêm, không có quá nhiều oanh oanh liệt liệt, lần điên cuồng nhất, chính là khi cô ở bên cạnh Trần Nghiên.

Khi nhắc đến những ký ức xưa, mọi người dường như lại trải qua thời trung học một lần nữa.

"Nhưng điều đáng tiếc nhất vẫn là kỳ thi đại học." Trương Bằng nói, "Sớm biết vậy thì câu trắc nghiệm cuối cùng trong bài thi tổ hợp KHTN tôi đã không sửa bừa. Những sáu điểm đấy!"

"Mẹ nó, có được sáu điểm đó, ông đây đã trúng tuyển nguyện vọng một rồi."

"Nói đến kỳ thi đại học, có phải nên để anh Nghiên phát biểu không?" Không biết ai đề cập trước tiên, "Tôi nhớ bắt đầu từ học kỳ hai lớp 11, mẹ nó, anh Nghiên như thay đổi thành một con người khác, cái tinh thần đó, tôi thực sự nghi ngờ anh ấy bị người khác đoạt mất cơ thể."

"Đúng vậy, mẹ nó quá khủng khiếp, bây giờ nghĩ lại tôi còn cảm thấy không thể tin được, có lần tôi gọi anh ấy đi ăn cơm mà anh ấy cũng không đi, thật sự là không ăn không ngủ trong truyền thuyết đấy."

Vài chàng trai cười đùa vô tư, Tống Tịnh Nguyên lại sửng sốt.

Học kỳ hai lớp 11.

Chính là khoảng thời gian cô rời khỏi Khi Nguyên.

Cô quay đầu nhìn Trần Nghiên, nhưng anh lại làm như không có việc gì, lấy một trái dâu tây đưa vào miệng cô, ung dung nói: "Trái này ngọt lắm, em thử xem."

Thịt và nước của trái dâu tan trong miệng, chua ngọt ngon lành.

Nhưng trong lòng Tống Tịnh Nguyên lại không dễ chịu.

Dưới tác động của rượu, mọi người không ngần ngại nói, cũng quên mất chuyện Tống Tịnh Nguyên và Trần Nghiên đã từng chia tay, Trương Bằng tiếp tục nói: "Tôi vẫn còn nhớ, anh Nghiên dùng một năm rưỡi để nhảy vọt từ hạng cuối lên hàng đầu, cuối cùng thi đại học đạt hơn sáu trăm điểm."

"Có thể coi là một kỳ tích lớn trong lịch sử của Khi Nguyên!"

Tống Tịnh Nguyên bóp chặt lòng bàn tay, nghiêng đầu hỏi Trần Nghiên: "Lần thi đại học đầu tiên anh được bao nhiêu điểm?"

Trần Nghiên nhún vai, hờ hững, như thể người mà mọi người đang nói tới không phải anh: "Không nhớ nữa."

"Chắc khoảng hơn sáu trăm thôi."

"Đệt, hơn sáu trăm điểm còn phải học lại, anh Nghiên, anh có phải là người hay không?"

"Chị dâu, chị không biết đâu, năm đó sau khi có kết quả, chủ nhiệm lớp em thắp nhang ba ngày liền, chỉ vì anh Nghiên đây." Trương Bằng ngửa đầu uống rượu, "Thậm chí còn muốn tự mình đăng ký nguyện vọng cho anh ấy, thế mà anh ấy lại nhất quyết đòi học lại!"

"Đúng vậy, ai ngăn cản cũng không được."

Tống Tịnh Nguyên hơi khó thở.

Cô đã sớm biết chuyện Trần Nghiên học lại, nhưng chẳng bao giờ nghĩ tới, Trần Nghiên lại làm như vậy sau khi thi được hơn 600 điểm.

Với thí sinh ở khu vực của Khi Nguyên, 600 điểm đã là một thành tích rất tốt, đủ để vào hầu hết các trường 211, thậm chí có thể chạm tới mép trường 985.

Điểu số này đối với Trần Nguyên của trước đây mà nói, là một chuyện vô cùng khó khăn.

Phải nỗ lức đến mức người bình thường không thể tưởng tượng được.

Nhưng anh lại lựa chọn học lại.

Lông mi của Tống Tịnh Nguyên run lên: "Có đáng để làm như vậy không?"

Vì cô.

Trần Nghiên nghe thấy lời cô nói, nhéo lòng bàn tay cô: "Anh tự nguyện."

Cho nên em không cần cảm thấy áp lực.

"Có thể đừng show ân ái trước mặt nhiều người như vậy được không?!!!"

Hai người họ nhỏ giọng nói chuyện với nhau, nhóm người Lục Tuấn Viễn không nghe rõ, tưởng là đang tán tỉnh, than phiền vài câu, sau đó lại tiếp tục: "Không chỉ thế thôi đâu, tôi cũng học lại cùng anh Nghiên đấy, các cậu không biết, năm đó anh ấy còn điên cuồng hơn, cả ngày như sống trong lớp học, thành tích càng ngày càng cao, cuối cùng ổn định ở trong top 3 của khối."

"Ngày công bố kết quả kỳ thi tốt nghiệp, màn hình điện tử ở cổng trường phát suốt một tuần, từng từ trên đó tôi vẫn còn nhớ rõ..."

Lục Tuấn Viễn hắng giọng, cầm chai rượu làm micro, nói: "Tin vui! Tin vui! Học sinh tốt nghiệp của trường chúng ta, Trần Nghiên, đã đạt thành tích tốt là 687 điểm trong kỳ thi đại học mùa hè năm nay! Chúc bạn học Trần Nghiên tiền đồ tựa gầm, tương lại rực rỡ, bạn vĩnh viễn là niềm tự hào của trường!"

"Được rồi." Mắt thấy ánh mắt của người nào đó thay đổi, Trần Nghiên nhấc chân đá anh ấy một cước, "Mấy cậu ngại sống lâu quá à? Học được cách tìm niềm vui từ việc chọc tôi à?"

"Không dám, không dám." Lục Tuấn Viễn lấy lòng, nói "Chẳng phải đang giúp anh hồi tưởng lại thời thanh xuân sao?"

"Cút." Trần Nghiên cười.

Nửa hiệp sau Tống Tịnh Nguyên có chút không có tinh thần.

Cô không thể tưởng tượng Trần Nghiên đã trải qua hai năm đó như thế nào, đặc biệt là trong năm đầu tiên, khi anh đạt được thành tích không tồi, việc học lặp đồng nghĩa với việc đối mặt với áp lực mà người bình thường khó có thể chấp nhận được.

Anh đã vượt qua.

Nhưng không có ai ở bên cạnh anh.

Cô không ở Khi Nguyên, Thẩm Duệ và những người anh em trước kia cũng vào đại học.

Một mình anh trong lớp học xa lạ, đối diện với những bạn học xa lạ, ngày qua ngày vùi mình trong núi sách.

Trần Nghiên nghiêng người, dán sát bên tai Tống Tịnh Nguyên, trên người mang mùi rượu nhàn nhạt: "Chán à? Muốn về nhà không?"

Tống Tịnh Nguyên lắc đầu: "Không cần đâu."

Một đám người đang trò chuyện vui vẻ, lớp trưởng một cái hộp tới.

Trong hộp có rất nhiều hộp nhỏ, mặt trên mỗi hộp có tên được viết bằng bút mực đen, lúc này mọi người mới nhận ra, có lẽ là khi cách kỳ thi tốt nghiệp chỉ còn 100 ngày, giáo viên chủ nhiệm lớp 9 bất ngờ đưa ra một hoạt động gửi tin nhắn tới tương lai.

Nói thẳng ra, chính là viết những lời chúc thi cử của riêng mình lên giấy, có thể là nhiệt huyết, cảm xúc hoặc buồn bã, tất cả đều là một phần kí ức của tuổi thanh xuân

Khi đó mọi người chỉ tùy tiện viết vài dòng ứng phó rồi nộp lên, không nghĩ tới sẽ bị giữ lại cho tới hôm nay..

"Đây là chiếc hộp mà chủ nhiệm lớp yêu cầu tôi giao cho mọi người." Cô bạn lớp trưởng giải thích, "Hôm nay nhận buổi tụ họp, cũng đến lúc vật về với chủ rồi."

Nửa phút sau, trong tay mỗi người đều có thêm một cái hộp màu xám, nhưng không ai dám mở nó trước tiên, chỉ vì không muốn người khác nhìn thấy những lời trẻ con của mình.

Nhưng lại càng tò mò với nội dung trong tay người khác.

"Thế này đi, chúng ta tung xúc xắc nhé, số nhỏ thì để mọi người xem mình viết gì."

"Đã là người lớn rồi đấy, đừng có chơi không nổi."

"Chơi thì chơi! Sợ gì!"

"Sợ mẹ mày! Đến đây!"

Trần Nghiên ôm Tống Tịnh Nguyên ngồi cách xa ở bên cạnh, ngón tay quấn quanh sợi tóc của cô, không có ý định xen vào, nhưng đám Lục Tuấn Viễn không muốn dễ dàng buông tha cho anh, bắt đầu ồn ào: "Anh Nghiên cũng tới chơi với mọi người đi."

"Không chơi." Cơn nghiện thuốc lá không hiểu sao lại tái phát, Trần Nghiên lấy một điếu thuốc trong túi ra, cắn vào miệng, ngại Tống Tịnh Nguyên ở bên cạnh nên không châm lửa, cười nhạt: "Cái này có gì thú vị."

Càng nói như vậy mọi người lại càng tò mò, nhất định phải kéo anh vào cuộc chơi, nhưng Trần Nghiên không mắc câu.

Sau vài vòng chơi, Thần May Mắn không ưu ái ai, tờ giấy của mọi người đều được mở ra.

Hầu hết đều rất qua loa.

"Học hành chăm chỉ, ngày ngày tiến bộ."

"Thi đại học cố lên."

"Thế giới hòa bình."

...

Cuối cùng chỉ còn tờ giấy của Trần Nghiên chưa được mở ra, mấy người bắt đầu nghĩ cách dụ anh, nhưng Trần Nghiên không hề nhúc nhích.

Tống Tịnh Nguyên cũng có chút tò mò, ghé sát vào tai Trần Nghiên: "Rốt cuộc anh viết gì thế?"

"Em muốn xem?" Đôi mắt đen nhánh nhuộm ánh sáng nhỏ vụn, hai người ngồi gần nhau, hơi thở giao hào.

"Muốn."

"Vậy thì mở đi." Cánh tay thon dài vòng qua cổ cô, Trần Nghiên vươn tay lấy cái hộp kia, Tống Tịnh Nguyên khom lưng theo.

Ngón tay thon dài lấy tờ giấy kia ra, Trần Nghiên trực tiếp đưa tới tay Tống Tịnh Nguyên: "Xem đi."

Tống Tịnh Nguyên mở tờ giấy ra, cúi đầu xuống, ngây ngẩn cả người.

Trên tờ giấy trắng hơi ố vàng, hai hàng chữ được viết đầy mạnh mẽ và đường hoàng —

Sĩ chi trì hề, bất khả ngôn dã.

Anh rất nhớ em.