Dâng Trào

Chương 72: Trần Nghiên học lại lớp 12 một năm




03.06.2024

Editor: Fino

Trần Nghiên nói xong, xoay người rời đi, không cho cô cơ hội giải thích.

Tống Tịnh Nguyên nhìn theo hướng anh, sau bao nhiêu năm, bờ vai anh vẫn gầy guộc và lạc lõng, nhưng không hiểu vì sao, cô luôn cảm thấy trên người anh có thêm vẻ cô đơn. Trong khi người nhà các bệnh nhân xung quanh vội vàng bước đi, anh lại giống như hoàn toàn tách biệt khỏi tất cả những ồn ào đó.

Hai câu nói của Trần Nghiên vẫn văng vẳng bên tai, trái tim cô như bị ai đó dội một ly đá, cảm giác lạnh lẽo từng chút một lan tràn xuống, trướng đến khó chịu.

Sao cô có thể không quan tâm chứ.

Khi đó cô mới xuất viện chưa được mấy ngày, thân thể vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, sau khi biết Trần Nghiên chuyển từ phòng ICU sang phòng bệnh bình thường, cô muốn qua thăm ngay lập tức, nhưng lại bị ông nội Trần lão gia tử chặn lại ngoài cửa.

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể chạy đến nhà cũ của nhà họ Trần, không ai chịu gặp cô, cô đành đứng ở ngoài cổng đợi suốt cả đêm. Đêm đó mưa rất lớn, chiếc váy màu vàng nhạt trên người cô ướt đẫm, những tia chớp như những lưỡi dao sắc cắt qua bầu trời đêm, khắc lên nền đất hình ảnh cô gái gầy gò.

Đó là khoảng thời gian chật vật nhất trong suốt 16 năm qua của cô.

Nếu như không quan tâm, sao cô lại chịu đựng gian khổ mà chờ đợi suốt cả đêm chứ?

Cô muốn ở bên Trần Nghiên hơn bất kỳ ai, nhưng cô thực sự không còn cách nào khác.

"Học bá." Thẩm Duệ ở bên cạnh gọi cô, kéo cô trở về thực tại.

Tống Tịnh Nguyên nhận ra mình có chút thất thố, cười ngượng ngùng: "Tôi không sao."

"Chúng ta qua bên kia ngồi nói chuyện một lát đi."

Tống Tịnh Nguyên đồng ý.

"Cậu có muốn uống gì không?" Trong sảnh bệnh viện có một máy bán hàng tự động, Thẩm Duệ chỉ vào đó, mỉm cười với cô, giống như trở lại thời trung học: "Tôi mời cậu."

Sau một hồi giằng co, cổ họng đã khô cứng, Tống Tịnh Nguyên cũng không từ chối: "Cho tôi nước khoáng là được."

"Được."

Thẩm Duệ đi đến máy bán hàng tự động, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị quét mã mua nước, vừa mới mở khóa màn hành, thấy trong wechat có hai tin nhắn chưa đọc.

Cậu bấm vào.

[Nghiên: Hỏi cô ấy bị bệnh gì, tại sao lại đến bệnh viện.]

[Nghiên: Đừng nói là tôi hỏi. ]

Thẩm Duệ: "..."

Cậu thật sự phục rồi.

Vừa rồi còn không cho người ta mặt mũi, bây giờ lại âm thầm quan tâm.

Cái này gọi là gì?

Cậu thực sự không hiểu Trần Nghiên muốn làm gì.

Thẩm Duệ trợn mắt nhìn hai dòng chữ kia, đảo mắt, sau khi xác nhận thanh toán xong, "cạch" một tiếng, chai nước rơi xuống, cậu cúi xuống lấy chai nước ra, vừa trả lời: [Tôi mặc kệ, muốn hỏi thì tự đi mà hỏi.]

[Nghiên: Nếu cậu không hỏi, tôi sẽ kể hết những chuyện xấu hổ hồi cấp ba của cậu cho bạn gái cậu nghe. ]

Thẩm Duệ: "..."

Trần Nghiên, cậu thật nhàm chán!!

Cậu thấp giọng mắng "Chết tiệt" một câu, nghiến răng nghiến lợi trả lời anh "được".

[Nghiên: Với lại, đừng ở nói linh tinh trước mặt cô ấy.]

Thẩm Duệ thoát wechat, cầm nước khoáng trở lại khu nghỉ ngơi, còn vô cùng lịch sự mở nắp chai, Tống Tịnh Nguyên nhận lấy nước, nói tiếng cảm ơn với cậu.

Tuy ngoài miệng cậu ghét bỏ người nào đó, nhưng vẫn là rất trượng nghĩa giúp anh hỏi thăm tình hình, chỉ vào cổ tay treo túi thuốc của Tống Tịnh Nguyên: "Cậu bị bệnh à?"

Tống Tịnh Nguyên cười trấn an, bên môi hiện hai lúm đồng tiền: "Viêm dạ dày, bệnh cũ thôi, bác sĩ đã kê đơn cho tôi rồi."

Thẩm Duệ sửng sốt mấy giây: "Sao trước đây không nghe nói cậu mắc bệnh này?"

"Là sau khi rời khỏi Khi Nguyên mới bị." Tống Tịnh Nguyên rất thản nhiên.

Vẻ mặt Thẩm Duệ rõ ràng hơi sững lại, dặn dò cô: "Cậu phải cẩn thận, loại bệnh như viêm dạ dày rất chậm lành."

"Cám ơn cậu."

"Bây giờ cậu đang ở Giang Bắc làm việc phải không?"

"Ừ." Tống Tịnh Nguyên uống một ngụm nước nhỏ, cổ họng khô rát được làm dịu, "Tôi học đại học ở đây, cũng không có nơi nào khác để đi, suy đi nghĩ lại, quyết định ở lại chỗ này, ở lâu cũng quen rồi."

"Vậy còn cậu?" Tống Tịnh Nguyên hỏi lại.

"Haha, thành tích của tôi cũng không phải cậu không biết." Thẩm Duệ gãi đầu, có chút ngượng ngùng cười cười, "Tôi thi đại học thử vận may, ai dè đỗ nguyện vọng 1. Học đại học ở Thịnh Dương, sau khi ra trường thì vào công ty gia đình làm việc, lần này tới Giang Bắc là đi du lịch."

"Vừa rồi cậu nói đưa người đi khám bệnh–?"

"Không phải Trần Nghiên." Thẩm Duệ giải thích, "Là bạn gái của tôi. Mấy ngày nay cô ấy ăn không ngon, bị đau dạ dày, Trần Nghiên là tôi gọi tới giúp đỡ."

Thì ra anh không bị bệnh.

Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, những Tống Tịnh Nguyên vẫn cảm thấy không dễ chịu.

Đồng thời, trong lòng cô cũng cảm thán, không nghĩ tới nhiều năm như vậy, Thẩm Duệ cư nhiên là người đầu tiên hết độc thân.

Thẩm Duệ tựa hồ hiểu được suy nghĩ của cô: "Không ngờ tới phải không? Mặc dù hồi trung học tôi không nói chuyện yêu đương, nhưng lên đại học đã tìm được bạn gái rồi."

Giọng nói của cậu mang theo vài phần bướng bỉnh như trẻ con, nhưng không khó để nghe ra, hiện tại cậu quả thực đang rất hạnh phúc.

"Có tin vui thì nhất định phải báo cho tôi đấy."

"Đó là đương nhiên."

Tống Tịnh Nguyên đột nhiên nhớ tới một người khác, vội vàng hỏi: "Đúng rồi, Chi Chi thế nào rồi?"

Từ nhỏ đến lớn, bạn bè của cô cũng không nhiều, Thẩm Chi Ý thật sự rất tốt với cô, hơn nữa nếu như không phải nhờ cô ấy, cô và Trần Nghiên cũng không có cơ hội tiếp xúc, chỉ tiếc sau khi rời khỏi Khi Nguyên, cô không thể không cắt đứt liên lạc với mọi người, qua nhiều năm như vậy trong lòng cô vẫn luôn có chút không bỏ qua được.

"Chị ấy." Nhắc tới Thẩm Chi Ý, Thẩm Duệ nặng nề thở dài: "Chị ấy ổn, không tốt cũng không tệ."

"Giang Vũ Đạc, cậu còn nhớ không?"

Tống Tịnh Nguyên gật đầu.

Lúc đó cô yêu thầm Trần Nghiên, Thẩm Chi Ý thì thích Giang Vũ Đạc, vào đêm Giáng sinh năm đó, hai cô gái vị thành niên ngồi dưới ánh đèn mờ ảo của quán rượu, bắt chước người lớn, vừa uống rượu vừa chia sẻ bí mật của mình, đó là hình ảnh mà cô vĩnh viễn không quên.

"Bây giờ họ ở bên nhau rồi à?"

"Không."

"Cậu ấy vẫn đang đợi anh ấy sao?"

"Ừ."

Tống Tịnh Nguyên lập tức thất thần.

Đều nói thời niên thiếu không nên gặp người quá tuyệt vời.

Những lời khó nói được viết trên tờ giấy nháp, những bóng dáng xuyên qua biển người tấp nập cũng phải len lén truy tìm.

Đều sẽ trở thành chấp niệm từ năm này qua năm khác, cắt không được buông bỏ cũng không xong.

"Bây giờ cậu ấy ở đâu?"

"Kinh Nam." Thẩm Duệ nói: "Chị ấy học đại học ngành thiết kế đồ họa, sau này mở một phòng thiết kế ở Kinh Nam."

Lúc còn học trung học, Thẩm Chi Ý đã thích vẽ vời trên sổ tay, công việc này đúng là rất phù hợp với cô ấy.

"Như vậy đi, cậu thêm wechat của tôi, tôi đưa phương thức liên lạc của chị ấy cho cậu."

Tống Tịnh Nguyên lấy điện thoại di động ra quét mã QR, Thẩm Duệ nhanh chóng gửi một tấm danh thiếp tới.

Sau khi chủ đề này chấm dứt, không khí đột nhiên im lặng trong vài giây.

"Không muốn hỏi gì về cậu ấy sao?" Thẩm Duệ lên tiếng trước.

Tống Tịnh Nguyên cắn môi dưới, chậm rãi hỏi: "Vậy – – Anh ấy thì sao?"

"Mấy năm nay anh ấy thế nào?"

"Không ổn." Giọng điệu của Thẩm Duệ trở nên kiên định, "Mấy năm nay cậu ấy sống không tốt."

Trái tim Tống Tịnh Nguyên thắt lại.

"Nói thế này có vẻ hơi sến. Dù sao thì ai cũng có những ngày tháng không dễ dàng. Năm đó sau khi cậu nghỉ học, một tin tức cũng không có, nhiều năm qua một mình cố gắng vượt qua khẳng định cũng rất khó khăn."

"Nhưng tôi và Trần Nghiên quen biết nhiều năm như vậy, tóm lại là có chút thiên vị." Thẩm Duệ cong môi, "Nhớ khoảng thời gian cô của cậu ấy vừa xảy ra chuyện, cả người cậu ấy đều suy sụp, tôi dẫn cậu ấy đến nhà bọn tôi ở, tuy cậu ấy không thoải mái, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ có điều trở nên lầm lì hơn, nhưng chung quy vẫn còn có thể sống tiếp."

"Nhưng cái đêm đó lúc cậu rời khỏi bệnh viện, nhân lúc bọn tôi không chú ý, cậu ấy đã lên sân thượng bệnh viện một mình."

Tống Tịnh Nguyên bỗng nhiên ngước mắt lên, chai nước khoáng trong tay bị bóp méo.

"Đúng vậy, cậu ấy muốn nhảy lầu tự tử."

Đầu óc Tống Tịnh Nguyên "ong" một tiếng, âm thanh xung quanh nhanh chóng rời xa cô, tứ chi đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn mãnh liệt.

Năm đó Trần Nghiên tận mắt nhìn thấy Trần Xu Phàm nhảy lầu trước mặt mình, cảnh tượng đó chắc chắn đã trở thành bóng ma trong lòng anh.

Sau đó, trên sân thượng trung tâm thương mại, là cô đã dốc hết toàn lực khuyên anh trở về.

Cô đi rồi, anh cũng không muốn sống nữa.

"Suốt một tháng đó tâm trạng của cậu ấy rất không ổn, ông nội Trần sợ cậu ấy lại xảy ra chuyện, cho người canh chừng rất chặt, chỉ có tôi mới có thể tới trò chuyện với cậu ấy, thỉnh thoảng xuống dưới lầu dạo chơi, cậu ấy không bộc lộ cảm xúc gì, tôi cho rằng dần dần cậu ấy sẽ tốt lên, cho đến ngày đó –"

Đến bây giờ Thẩm Duệ vẫn còn nhớ rất rõ ràng, hôm đó là ngày 20 tháng 5 [*], hoa tường vi dưới lầu bệnh viên đều đã nở, trong không khí tràn ngập hương vị đầu hè.

[*] Ngày 20 tháng 5: là ngày 520 tại Trung Quốc, cụ thể là ngày tình nhân 20/5 ở Trung Quốc. Bởi vì người Trung có thói quen đọc lịch theo thứ tự năm – tháng – ngày nên tháng 5 ngày 20 được viết thành "520" được phát âm gần giống với cụm từ "wǒ ài nǐ", tức là "tôi yêu bạn". Vì vậy, ngày 520 được xem là dịp để bày tỏ tình cảm và thể hiện tình yêu của mình với người khác tại đất nước này.

Trên đường phố đều là những đôi tình nhân tay trong tay chúc mừng ngày lễ, cậu và Trần Nghiên tựa vào ghế dài bằng gỗ màu trắng, tóc anh dài ra không ít, cũng lười cắt tỉa, trông có phần lộn xộn, gương mặt gầy gò đến đáng sợ, quanh mắt đều là quầng thâm.

Thẩm Duệ nghiêng đầu, nhìn Trần Nghiên khép hờ hai mắt, mi tâm nhíu lại, không biết đang suy nghĩ gì.

Cậu lo lắng Trần Nghiên lại có ý nghĩ xấu nên nhẹ nhàng đẩy vai anh: "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Thật lâu sau, Trần Nghiên mới chậm rãi mở miệng, lông mi đen nhánh có chút run rẩy, giọng nói khàn đến mức làm Thẩm Duệ giật mình.

"Thẩm Duệ, cậu nói xem đây có phải là báo ứng của tôi không?"

Lúc đó Thẩm Duệ còn chưa kịp hiểu chuyện gì.

Trần Nghiên mở mắt ra, hốc mắt đỏ hoe: "Hay là tôi đã làm gì sai, cho nên cô ấy mới không cần tôi nữa?"

"Có phải cô ấy trách tôi, ngày đó xảy ra hỏa hoạn, tôi đến muộn không? Hay cô ấy trách tôi không thể trực tiếp đón sinh nhật cùng cô ấy...?"

Anh không nghĩ ra tại sao cô lại rời đi, cho nên cố gắng tìm kiếm lỗi lầm trên người mình.

Đôi mắt của Tống Tịnh Nguyên đỏ hoe, nước mắt trào ra, vai cô run lên.

"Học bá, mình nói những lời này không phải để trách cậu, cậu là loại người gì trong lòng tôi rất rõ ràng, cậu rời đi khẳng định cũng có lý do của cậu, chỉ là tôi cảm thấy, giữa hai người khả năng có hiểu lầm gì đó rồi."

Y tá cách đó không xa gọi người nhà của bệnh nhân giường 13, Thẩm Duệ lập tức đứng dậy, giải thích với Tống Tịnh Nguyên: "Bạn gái tôi khám xong rồi, tôi vào xem đã."

"Tôi đi cùng cậu." Tống Tịnh Nguyên điều chỉnh lại cảm xúc, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ, "Bị bệnh thì nên đến thăm, chỉ là hôm nay có chút vội, tôi không mang theo thứ gì cả."

"Ai da, không cần khách khí như vậy đâu."

Tống Tịnh Nguyên đi theo Thẩm Duệ vào phòng, cô gái nằm trên giường nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ, lúng túng đến nỗi tóc mái thưa trên trán đều bị rối tung lên.

Mãi không nghe thấy động tĩnh gì, cô gái hé một mắt, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Thẩm Duệ.

Thẩm Duệ cười: "Còn giả vờ ngủ à?"

Bị vạch trần, cô gái cũng không tức giận, mở mắt oán giận "Vừa rồi anh đi đâu thế?"

"Gặp một người bạn." Thẩm Duệ giới thiệu với cô ấy, "Đây là bạn học cấp ba của anh, Tống Tịnh Nguyên."

"Đây là bạn gái của tôi, Triệu Tịch Nhi."

Triệu Tịch Nhi có ngoại hình tiêu chuẩn của một cô gái mạnh mẽ, với đôi mắt to và sáng, mái tóc ngắn ngang vai. Mặc dù cô ấy mặc bộ đồ bệnh viện màu trắng xám, sắc mặt có chút tiều tụy, nhưng sự vui vẻ hiện rõ trên khuôn mặt kia không giấu được.

Triệu Tịch Nhi mỉm cười với cô, ánh mắt biến thành hình trăng lưỡi liềm: "Xin chào."

Tống Tịnh Nguyên cười vẫy tay: "Xin chào."

Thẩm Duệ thử sờ lên trán Triệu Tịch Nhi: "Còn thấy khó chịu không?"

"Không còn nữa. Triệu Tịch Nhi lắc đầu, đáng thương giơ tay kéo góc áo Thẩm Duệ, làm nũng với cậu: "Em đói."

"Vậy anh đi mua cháo cho em."

"Em không muốn ăn cháo." Triệu Tịch Nhi phồng má, như mèo con xin ăn, "Em muốn ăn bánh bao ở tiệm dưới lầu."

Thẩm Duệ nhéo mặt cô ấy: "Đừng mơ nữa, bác sĩ nói trước khi em khỏi bệnh chỉ có thể ăn thức ăn lỏng thôi."

"Ăn một chút được không?" Cô ấy chớp mắt vài cái, trong mắt như giấu sao, lấy tay làm dấu một khoảng ngắn "Chỉ một chút thôi."

"Một chút cũng không được."

Triệu Tịch Nhi bĩu môi, cố ý không nhìn Thẩm Duệ.

Dáng vẻ kia thật sự đáng yêu cực kỳ.

Thẩm Duệ không có cách nào với cô ấy, cúi xuống nhẹ nhàng giải thích: "Không phải anh không muốn cho em ăn, hiện tại em chưa khỏe hẳn, ăn vào sẽ khó chịu."

"Em ngoan ngoãn ăn cháo, chờ khỏi bệnh thì anh đưa em đi ăn được không?"

"Được." Triệu Tịch Nhi rất dễ dỗ, sắc mặt từ u ám chuyển sang tươi sáng, "Em miễn cưỡng đồng ý với anh."

"Thật ngoan."

Tống Tịnh Nguyên nhìn hai người tương tác, trong lòng thầm nghĩ, Thẩm Duệ cưng chiều bạn gái như con gái, khóe miệng bất giác cong lên.

Thẩm Duệ xuống lầu mua cháo cho cô ấy, Tống Tịnh Nguyên ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường bệnh, bầu không khí có chút vi diệu, cô thoáng nhìn thấy giỏ trái cây cạnh giường, bèn quay người lấy một quả táo ra: "Tôi gọt một quả cho em ăn nhé?"

"Được ạ."

Có lẽ thiếu cái gì thích cái đó, từ nhỏ Triệu Tịch Nhi đã không là người có thể ngồi yên, cô ấy rất có thiện cảm với những cô gái yên tĩnh và dịu dàng như Tống Tịnh Nguyên, cô ấy chớp mắt, lông mi dài chớp theo: "Em có thể gọi chị là chị Tịnh Nguyên không?"

"Có thể nha."

"Chị Tịnh Nguyên, hình như em đã từng gặp chị rồi."

Tống Tịnh Nguyên sửng sốt, vỏ táo trong tay cô đứt đoạn.

"Tổng giám đốc Trần Nghiên của Niệm Nguyên, chị có biết không?"

Tống Tịnh Nguyên gật đầu một cách máy móc.

"Mấy ngày trước Thẩm Duệ dẫn em đến văn phòng của anh ấy, em nhìn thấy trên bàn làm việc của anh ấy có một tấm ảnh. Mặc dù bức ảnh trông hơi cũ nhưng em rất chắc chắn đó là chị."

"Hơn nữa tên công ty của bọn họ cũng rất đặc biệt, Niệm Nguyên." Ngón tay cô ấy chọc vào cằm, "Có phải là nhớ Tịnh Nguyên không?"

Tống Tịnh Nguyên nghe vậy, càng lúc càng loạn.

Thẩm Duệ đi rất nhanh, hơn mười phút sau đã mang một phần cháo trứng thịt nạc về, hương thơm tràn ngập khắp phòng.

Thẩm Duệ đặt chiếc bàn nhỏ lên giường bệnh, đỡ Triệu Tịch Nhi ngồi dậy, đưa cháo đã nấu vào miệng, Triệu Tịch Nhi mỉm cười: "Ăn ngon quá."

"Cám ơn bạn trai."

"Vậy tôi đi trước đây." Tống Tịnh Nguyên xoa đầu Triệu Tích Nhi, "Chờ em khỏi bệnh, có thể tới tìm chị, chị dẫn em đi chơi."

"Được ạ."

"Tôi tiễn cậu." Thẩm Duệ nói

Hai người sóng vai đi đến cửa bệnh viện, Tống Tịnh Nguyên mỉm cười: "Đến đây được rồi."

Vẻ mặt Thẩm Duệ có chút phức tạp, do dự hồi lâu, ngay lúc Tống Tịnh Nguyên quay người định rời đi. Cậu lên tiếng gọi cô lại: "Tịnh Nguyên."

"Sao thế?"

"Còn có một chuyện, tôi nghĩ nên nói cho cậu biết."

Tim Tống Tịnh Nguyên nhạy dựng lên, như thể đó là điềm báo gì đó, cô véo thật mạnh vào lòng bàn tay, để giữ bình tĩnh: "Chuyện gì?"

"Trần Nghiên học lại lớp 12 một năm."

"Năm đầu tiên cậu ấy thi trượt."

Tống Tịnh Nguyên có chút nghi nghi, trước khi đi, cô đã giúp Trần Nghiên ôn tập một thời gian, thành tích của anh tiến bộ rõ rệt, nếu thi đại học bình thường, hẳn là có thể thi đậu vào hầu hết các trường đại học ở Thịnh Dương, sao lại đến mức thi trượt được.

"Tại sao anh ấy lại trượt?"

"Bởi vì cậu ấy chỉ điền một nguyện vọng."

Một cảm xúc khó tả trỗi dậy, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy khó thở, lồng ngực phập phồng khó nhọc, như có một bàn tay vô hình trói buộc cô, sự cứng ngắc và lạnh lẽo lan dần lên sống lưng.

"Anh ấy điền nguyện vọng vào trường nào?"

Thẩm Duệ nhìn sắc mặt cô, thở dài: "Đúng như cậu nghĩ."

"Năm đó cậu ấy chỉ điền nguyện vọng vào Đại học Giang Bắc."

Đại học Giang Bắc.

Nơi Tống Tịnh Nguyên theo học.