Dâng Trào

Chương 70: Anh không có bạn gái




31.05.2024

Editor: Fino

Trần Nghiên không hề trả lời tin nhắn của cô, Tống Tịnh Nguyên cũng dần quên mất chuyện này. Vài ngày sau cô lại vào xem khoảnh khắc của Trần Nghiên, những tấm ảnh đã không còn thấy nữa.

Lời nói ngày đó của Tang Lỗi hiện lên bên tai.

Tống Tịnh Nguyên lắc đầu, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, thầm nghĩ có lẽ lúc trước anh chỉ quên xóa đi.

...

Năm nay, tuyết đầu mùa ở Giang Bắc đến sớm hơn những năm trước, đầu tháng 11, trạm khí tượng thông báo đêm nay có thể có tuyết rơi, sáng hôm sau Tống Tịnh Nguyên rời giường, kéo rèm cửa sổ ra, dọc theo cửa sổ đã phủ một tầng tuyết mỏng.

Cô vào bếp nấu cho mình một bát cháo yến mạch, ngồi trước bệ cửa sổ nhâm nhi, gần đây công việc phức tạp và hỗn độn, khiến tâm tình cô cũng xốc nổi theo, hiện tại nhìn bông tuyết bay lả tả ngoài cửa sổ, khung cảnh nhìn thấy biến thành màu trắng thuần khiết, trong lòng cô lại bình yên hơn.

Cô đặt chiếc bát sứ trắng lên bệ cửa sổ, cầm điện thoại lên chụp cảnh tuyết rơi bên ngoài đăng lên weibo, nhấn vào thấy trên cột thông báo có một chấm đỏ nhỏ.

Là vị cư dân mạng vô danh lúc trước like bài của cô.

Cô thuận tiện vào trang chủ cá nhân của người đó, anh ta vẫn kiên trì chụp ảnh bình minh mỗi ngày, bức ảnh mới nhất đã được đăng cách đây một giờ.

Mặt trời ló dạng từ phía chân trời, những tia sáng dung hợp với màu xanh lam, là một cảnh tượng tuyệt đẹp, Tống Tịnh Nguyên vô thức phóng to bức ảnh, ngoài ý muốn phát hiện nơi đối phương đang ở cũng có tuyết rơi, trên núi xanh xa xa có thêm mấy điểm trắng.

Đúng lúc này, một thông báo hiện lên, đối phương đã thích bài viết của cô.

Tống Tịnh Nguyên không biết bản thân làm sao, bỗng nhiên nhắn tin cho đối phương.

[Nguyên: Chỗ bạn cũng có tuyết à?]

Bên kia trả lời rất nhanh.

[Y: Ừ.]

[Nguyên: Thật trùng hợp, chỗ tôi cũng vậy.]

[Y: Trời có tuyết, nhiệt độ hạ xuống, nhớ mặc nhiều một chút.]

[Nguyên: Vâng, cảm ơn bạn.]

Vào một ngày mùa đông lạnh giá như vậy, sự tốt bụng của những người xa lạ khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, có lẽ trời đang có tuyết, cô càng hưng phấn và nói nhiều hơn, có một điều mà cô đã nghẹn ở trong lòng từ lâu, hôm nay quyết định hỏi ra.

[Nguyên: Tôi có thể hỏi bạn một câu được không?]

[Y: Cậu hỏi đi.]

[Nguyên: Tại sao ngày nào bạn cũng chụp ảnh bình minh thế? Bạn rất thích sao?]

Lần này đối phương không trả lời.

Tống Tịnh Nguyên cho là mình động chạm đến chuyện riêng tư của anh, rất thức thời không tiếp tục hỏi nữa, chậm rãi ăn xong cháo, dạ dày ấm áp, cả người thoạt nhìn cũng có tinh thần, cô vào bếp rửa bát rồi thay quần áo chuẩn bị đi làm.

Cô đang đứng ở cửa chính mang giày, vừa lấy chìa khóa trên tủ giày lên, điện thoại "đinh" một tiếng – –

Thông báo có tin nhắn mới.

Tống Tịnh Nguyên mở weibo, phát hiện "Y" đã trả lời.

[y: Bởi vì trước đây tôi đã hứa với một người.]



Khi Tống Tịnh Nguyên đi tới dười lầu công ty, tuyết vẫn còn rơi, mặt trời cũng mờ mịt, khó nhìn rõ. Mùa đông Giang Bắc khô hanh, gió lạnh buốt mặt, tuy nhiên trước công ty có quán ăn sáng rất tiện, nhiều nhân viên đều đến đó mua một ly nước làm ấm tay trước khi đi làm.

Thể hàn trên người cô vẫn luôn không có chuyển biến tốt, ở bên ngoài quá mười phút, lòng bàn tay đã lạnh lẽo, cô dậm chân, quyết định đi mua chút đồ uống.

Lần này cô rút kinh nghiệm từ bài học trước, đặc biệt xem kỹ nhãn hiệu trên bàn vài lần, mua một ly sữa đậu nành ngọt.

Cô nhấp một ngụm, vị ngọt tan trong miệng, cùng với mùi thơm đậm đà của đậu, cái lạnh buốt cũng tiêu tan đi rất nhiều.

Lúc đi tời dưới lầu của công ty, Tống Tịnh Nguyên thoáng nhìn thấy một người đàn ông đứng cạnh chiếc Bentley màu đen trong bãi đậu xe, anh mặc một bộ vest đen, đường vai thẳng tắp, đang cầm điện thoại di động nói chuyện với ai đó. Cô vô thức liếc nhìn thêm vài cái, mơ hồ nhìn thấy nốt ruồi trên ngón trỏ tay phải của anh.

Bóng lưng thầm lặng theo đuổi từ thuở niên thiếu, dù qua bao nhiêu năm vẫn có thể nhận ra ngay lập tức.

Tống Tịnh Nguyên nhìn đi nơi khác, trước khi anh xoay người, cô đã vội vàng đi vào công ty, quẹt thẻ làm việc.

Trong nhà Tang Lỗi gửi tới không ít đặc sản phương Nam, đang chia cho người trong tổ, thấy Tống Tịnh Nguyên đi vào, anh ta nhiệt tình nói: "Tịnh Nguyên, mau tới đây xem có thích ăn cái gì không."

Tống Tịnh Nguyên đặt sữa đậu nành lên bàn, khoác áo khoác lông lên lưng ghê, đi tới chọn hai miếng bánh quế thơm ngọt, mỉm cười với anh ta: "Cảm ơn anh."

Cô ngồi xuống vị trí làm việc của mình, chuẩn bị làm tiếp PPT ngày hôm qua chưa làm xong, mấy đồng nghiệp đứng cạnh máy lọc nước vừa lấy nước vừa nói chuyện phiếm.

"Nghe nói gì chưa? Công ty chúng ta thực sự lấy được hợp đồng với Niệm Nguyên đấy."

"Đâu chỉ vậy, tôi còn nghe nói bộ phận tin tức của chúng ta cũng sẽ kết nối với họ, chịu trách nhiệm tuyên truyền các hoạt động liên quan."

"À đúng rồi, chị em bộ phận tiếp thị nói với tôi rằng chủ tịch của Niệm Nguyên rất đẹp trai đó! "

"Nhưng các cô không cảm thấy tên công ty của họ có chút đặc biệt sao? Niệm...Nguyên?"

Câu cuối cùng này vô tình rơi vào tai của Tống Tịnh Nguyên.

Một ý nghĩ vô hình thoáng qua trong đầu cô, nhưng ngay sau đó, cô lắc đầu.

Kinh nghiệm hai mươi bốn năm qua đã dạy cho cô rằng con người vẫn không nên tự mình đa tình.

Buổi tối lúc sắp tan làm, phó phòng bước vào nói rằng buổi tối có hoạt động xã giao, muốn tìm một nhân viên trong bộ phận đi cùng.

Một tuần trước, chị Lý đã đến nơi khác học tập bồi dưỡng, mọi công việc ở bộ phận tin tức đều do phó phòng đại diện xử lí. Phó phòng được điều động tạm thời từ bộ phận khác, là một người đàn ông trung niên tầm bốn mươi tuổi, bất quá ở trong công ty tiếng tăm ông ta không tốt lắm, có những tin đồn không đứng đắn với cấp dưới.

Bởi vậy toàn bộ bộ phận tin tức đều không mấy hoan nghênh sự xuất hiện của ông ta, đặc biệt là các đồng nghiệp nữ trẻ tuổi, cơ bản sẽ không ở cùng ông ta một mình.

Tang Lỗi xung phong nhận việc: "Phó phòng, tối nay tôi rảnh, tôi đi cùng anh."

Phó phòng quét mắt nhìn anh ta, vẻ mặt không hài lòng lắm: "Cậu vụng về lóng ngóng, đi theo chỉ thêm hỏng việc."

Vừa dứt lời, mọi người đều hiểu ý của ông ta.

Rõ ràng ông ta muốn tìm một đồng nghiệp nữ.

Những người còn lại đều cúi đầu, ánh mắt của phó phòng quét một lượt khắp phòng, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Tống Tịnh Nguyên đang ngồi trong góc.

Cô mặc một chiếc áo sơ mi mỏng màu trắng trơn, đường nét khuôn mặt thanh thoát, làn da trắng nõn, mái tóc đen được búi cao sau đầu, thoạt nhìn giống như học sinh trung học mười bảy, mười tám tuổi.

"Cô đi." Phó phòng gõ nhẹ lên bàn làm việc của cô, nói: "Tiểu Tống, tối nay đi cùng tôi."

Giọng điệu không thể từ chối.

Trước khi Tống Tịnh Nguyên từ chối, ông ta đã rời đi.

"Không phải chứ," Tang Lỗi nói, "Tịnh Nguyên, em thật sự phải đi cùng ông ta sao?"

Vẻ mặt Tống Tịnh Nguyên rất bình tĩnh, cô tiếp tục bận rộn với việc mình đang làm: "Anh cảm thấy em còn có thể lựa chọn không đi sao?"

"Nhưng –" Tang Lỗi muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nghẹn lại, nhìn cô, vẻ mặt lo lắng, "Vậy em cẩn thận một chút."

"Em sẽ cẩn thận."

Buổi tối, sau khi tan làm, Tống Tịnh Nguyên thu dọn đồ đạc, vừa đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cảm thấy bụng dưới đau nhói, không thoải mái.

Cô lấy băng vệ sinh trong túi xách, vào toilet thay xong, lúc rửa tay, cô thoáng nhìn mình trong gương, sắc mặt không được tốt lắm, bèn lấy son môi ra tô lại một chút.

Xuống lầu, cô đón một chiếc taxi màu xanh xám, báo địa chỉ cho tài xế, là một khách sạn cao cấp ở trung tâm thành phố, hai mươi phút sau, xe dừng lại.

Nhân viên phục vụ mặc váy đồng phục màu đỏ đưa cô đến một phòng riêng ở lầu hai, cửa gỗ màu đỏ sậm được chạm khắc hoa văn tinh xảo, Tống Tịnh Nguyên cảm ơn, đẩy cửa ra. Bên trong ngoại trừ phó phòng, còn mấy nhân viên cấp cao của các bộ phận khác của Gia Nhiên.

Phó phòng thấy cô vào, mỉm cười bảo cô ngồi xuống bên cạnh, Tống Tịnh Nguyên cau mày, không hoàn toàn nghe lời ông ta, kéo ghế ở góc phòng ngồi xuống.

Vì có những người khác ở đây, phó phòng cũng không nói gì thêm. Mùa đông năm lớp mười hai, lúc ở Tân Thành, cô tắm nước lạnh quá nhiều, khí lạnh xâm nhập vào cơ thể khiến mỗi lần đến kỳ sinh lí đều rất khổ sở, cảm giác đau đớn trên bụng ngày càng tăng. Tống Tịnh Nguyên rất không có tinh thần, cầm lấy ấm trà trước mặt rót cho mình một chén, nhấp một ngụm nhỏ mới phát hiện nước này không nóng, thậm chí còn hơi lạnh.

Nhiệt độ điều hòa trong phòng mở không cao, ngồi một lúc cũng không ấm lên.

Cô nhẹ nhàng lấy tay che bụng dưới, đầu óc trống rỗng, tiếng nói chuyện của vài lãnh đạo truyền vào lỗ tai, cô cũng không để ý.

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Tống Tịnh Nguyên nhìn về phía cửa, người phục vụ mở cửa ra, người đầu tiên bước vào chính là Trịnh Thần

Trịnh Thần hiển nhiên cũng nhìn thấy cô, trên mặt thoáng kinh ngạc, người đàn ông đi theo phía sau anh ta mặc áo khoác đen, trên vai còn vương chút tuyết, anh vẫn giống như trước, mùa đông không thích mặc áo bông, thời tiết có lạnh hơn nữa cũng vậy.

Phản ứng của Tống Tịnh Nguyên chậm mấy giây, chưa kịp thu hồi ánh mắt, Trần Nghiên đã nhìn qua, lúc ánh mắt hai người chạm nhau, cô nhận ra Trần Nghiên hơi cau mày, trong mắt có chút phức tạp.

Phần lớn thời gian anh đều lạnh mặt, không tỏ cảm xúc gì, loại động tác nhỏ như nhíu mày này rất khó phát hiện, nhưng Tống Tịnh Nguyên vẫn nhìn ra.

Tại sao anh lại cau mày?

Là không muốn nhìn thấy cô ở đây sao?

Đôi mắt hơi cụp xuống, Tống Tịnh Nguyên nhéo lòng bàn tay, hốc mắt có chút chua xót, da thịt mỏng bên trong môi bị cắn đến đau đớn.

Phó phòng đi qua quen thuộc chào hỏi Trần Nghiên, nhưng thái độ của anh rất lãnh đạm, thậm chí có chút lạnh lùng, sau khi bắt tay cũng không nói thêm gì nữa, mấy quan chức cấp cao nhìn nhau, không biết đây là tình huống gì. Bầu không khí trong phòng trở nên gượng gạo, may mà Trịnh Thần ra mặt điều tiết, cười nói chuyện phiếm với bọn họ, sự gượng gạo mới giảm bớt phần nào.

Tống Tịnh Nguyên ngồi trong góc không nói gì, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Trần Nghiên, bụng dưới như bị kim đâm, trên trán đau đến toát mồ hôi.

Phó phòng đột nhiên gọi cô: "Tiểu Tống, lại đây chào Trần Tổng."

Tống Tịnh Nguyên dùng tay ấn bụng hai cái để giảm đau, chống tay lên ghế đứng dậy, giống như búp bê máy móc mặc cho người ta điều khiển đi tới trước mặt Trần Nghiên, cố gắng không để lộ điều gì khác thường, nhẹ giọng nói: "Chào Trần Tổng."

Trần Nghiên đột nhiên nắm lấy tay cô, lòng bàn tay hai người đan vào nhau.

Tống Tịnh Nguyên sững sờ hai giây, xúc cảm ấm áp cuồn cuộn không ngừng truyền đến từ lòng bàn tay ấm áp, cô lại nhớ tới lúc còn ở bên nhau, nhiệt độ cơ thể trên người Trần Nghiên bao giờ cũng cao hơn cô, vào mùa đông, tay chân cô luôn lạnh lẽo, Trần Nghiên sẽ nắm chặt tay cô bỏ vào túi áo của mình, hoặc là dùng áo khoác ngoài bọc chặt cô vào trong lòng, chờ cô ấm lên mới buông ra.

Phó phòng nhìn thấy động tác của hai người, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, muốn hỏi gì đó, lại sợ mình nói sai, cuối cùng bèn nghẹn trở về.

Trần Nghiên hoàn toàn không để ý tới người bên cạnh, thấp giọng hỏi: "Không thoải mái sao?"

Tống Tịnh Nguyên cảm nhận tầm mắt của mấy vị lãnh đạo khác, rút tay lại lắc đầu: "Không sao đâu, cảm ơn Trần Tổng quan tâm."

Ánh mắt Trần Nghiên càng thêm phiền muộn, nhưng không nói gì, bị đoàn người phó phòng mời ngồi xuống.

Nhân viên phục vụ lần lượt bưng các món ăn vào, phân đoạn bàn chuyện làm ăn không cần cô tham gia, nhưng Tống Tịnh Nguyên lại không có cảm giác thèm ăn, gắp hai miếng rồi buông đũa xuống, ánh mắt ngơ ngác nhìn chằm chằm bàn xoay bằng kính, đèn chùm pha lê trên đỉnh đầu phản chiếu những tia sáng lấp lánh, nhìn lâu có chút chói mắt.

Tống Tịnh Nguyên ngẩng đầu, lặng lẽ liếc nhìn Trần Nghiên, anh đang nghiêng đầu nghe phó phòng nói chuyện, ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên mặt anh, đường nét khuôn mặt sắc bén, nếp gấp hai mí mắt rất sâu, sống mũi cao thẳng, mang theo vẻ lạnh lùng hờ hững.

Cô nhắm chặt ghê, yên lặng thu hồi tầm mắt.

"Tiểu Tống." Phó phòng lại gọi cô, đưa một ly rượu đặt trước mặt cô, "Tới kính Trần Tổng một ly."

Tống Tịnh Nguyên vô thức nói "A" một tiếng, âm cuối ỉu xìu, lông mày Trần Nghiên lại càng nhăn hơn.

Cô cầm chén rượu lên, chưa kịp mở miệng, Trần Nghiên đã khoát tay: "Hôm nay tôi lái xe, không uống rượu."

Phó phòng sửng sốt vài giây, cười hòa giải, gọi phục vụ tới, "Đổi hết rượu trên bàn thành nước trái cây."

Ngay lúc phục vụ chuẩn bị ra ngoài, Trần Nghiên đột nhiên gọi người lại, nói vào tai điều gì đó, người phục vụ gật đầu đồng ý.

Rất nhanh, phục vụ mang nước trái cây vào, mà bên cạnh Tống Tịnh Nguyên có thêm một hộp sữa ấm.

Vị dâu tây.

Kể từ khi rời khỏi Khi Nguyên, cô không bao giờ mua sữa dâu nữa.

Không biết bản thân đang trốn tránh cái gì.

Tống Tịnh Nguyên vô thức nhìn Trần Nghiên, phát hiện anh cũng đang chăm chú nhìn cô.

Cô mở ống hút ra, vị ngọt của dâu lan tỏa trong miệng, cô cảm thấy mũi mình có chút chua chát.

Trước đây khi còn đi học, Trần Nghiên thường mang cho cô một hộp sữa dâu vào mỗi buổi sáng.

Sau ngần ấy năm, anh vẫn nhớ sở thích của cô.

Nhưng tại sao anh lại phải đối xử tốt với cô như vậy?

Điều này sẽ chỉ khiến cho lòng cô thêm áy náy mà thôi.

Sau đó, cô không còn nhớ bữa tối kết thúc như thế nào, chỉ cảm thấy mỗi phút mỗi giây ở đây đều khó khăn. Phó phòng tiễn Trần Nghiên và Trịnh Thần ra khỏi phòng, Tống Tịnh Nguyên mặc áo khoác đi ra, bên ngoài tuyết vẫn đang rơi, cô chuẩn bị đón taxi về nhà.

Đúng lúc này, phó phòng chậm rãi dừng xe trước mặt cô, bước xuống xe, đứng cạnh Tống Tịnh Nguyên, tươi cười: "Tiểu Tống, tôi đưa cô về nhé."

Tống Tịnh Nguyên nhéo lòng bàn tay, lễ phép nói: "Không cần phiền đến phó phòng đâu."

Cách đó không xa, Trần Nghiên ngồi ở ghế sau, quan sát hết thảy mọi chuyện diễn ra phía trước, lạnh lùng nói: "Trịnh Thần. "

"Hả?"

"Tối nay cậu đón taxi về đi."

Trịnh Thần "?"

"Tôi đi đón người."

"..."

Nói xong, Trần Nghiên xuống xe, sải bước đi về phía Tống Tịnh Nguyên, phó phòng ỷ vào xung quanh không có người quen, dùng sức nắm lấy cổ tay cco, đột nhiên có một bóng dáng cao lớn chắn giữa hai người, đẩy tay ông ta ra.

Trần Nghiên cúi đầu xuống, nhìn thẳng vào Tống Tịnh Nguyên, dùng tay còn lại nắm tay cô.

"Tôi đưa cô ấy về."

Phó phòng sững sờ vài giây, trong lòng có chút không vui, nhưng Trần Nghiên là người ông ta không dám đụng vào, đành phải đè nén mọi cảm xúc trong lòng, thức thời lùi lại phía sau, mỉm cười nịnh nọt: "Vậy phiền Trần Tổng đưa Tiểu Tống về."

Trần Nghiên không nhìn ông ta, nhàn nhạt nói "Ừ".

Phó phòng không làm phiền nữa, nhanh chóng lái xe rời đi, Tống Tịnh Nguyên nhẹ nhàng nói cám ơn rồi muốn rút tay lại.

"Em có thể tự mình về nhà."

"Tống Tịnh Nguyên." Trần Nghiên cúi đầu nhìn cô, giọng rất nhẹ: "Có phải em thật sự cho rằng anh có rất nhiều kiên nhẫn không?"

Tống Tịnh Nguyên không nói gì.

Trần Nghiên chưa bao giờ là một người kiên nhẫn.

Trần Nghiên bực bội "chậc" một tiếng, không cho cô cơ hội suy nghĩ, anh trực tiếp bế cô lên, Tống Tịnh Nguyên cả kinh, vùng vẫy muốn xuống: "Trần Nghiên, anh thả em xuống."

Nhưng Trần Nghiên chỉ ôm cô chặt hơn, vững bước đi tới bên cạnh xe, đặt người lên ghế lái phụ.

"Nhà em rất gần." Tống Tịnh Nguyên thấp giọng nói: "Em gọi xe về là được rồi."

Trần Nghiên nhìn cô, đột nhiên nghiêng người cúi xuống, thân hình cao lớn bao phủ lấy cô, mùi tuyết tùng lạnh thấu xương xộc vào xoang mũi, mái tóc đen cọ vào làn da bên cổ cô, có chút ngứa ngáy, Tống Tịnh Nguyên căng thẳng, nhịp tim không thể khống chế tăng nhanh.

Trần Nghiên giúp cô thắt dây an toàn, khởi động xe, không ai nói gì nữa.

Những bông tuyết mịn màng rơi trên cửa sổ, nhanh chóng tan thành giọt nước, hệ thống sưởi trong xe được bật hết công suất, Tống Tịnh Nguyên cuộn mình trong chiếc áo khoác lông, cuối cùng cũng ấm lên, trên cửa sổ nhanh chóng hình thành một tầng sương mờ, cô vô thức muốn vẽ lên đó, nhưng nghĩ đến đây là xe của Trần Nghiên, cuối cùng vẫn thu tay về.

Trong đêm tuyết rơi, đường hơi tắc, lái hơn mười phút, xe dừng lại trước một siêu thị.

Tống Tịnh Nguyên khó hiểu nhìn Trần Nghiên, anh không giải thích, tháo dây an toàn xuống xe, không quên khóa cửa xe lại.

Tống Tịnh Nguyên: "..."

Cô đành phải ngồi đợi trong xe, mấy phút sau, Trần Nghiên quay lại, trên tay cầm một chiếc túi nilon màu đen, trực tiếp ném thẳng vào lòng cô.

Tống Tịnh Nguyên mở ra nhìn, bên trong là miếng dán giữ ấm và đường đỏ.

Cho nên, Trần Nghiên đã sớm phát hiện ra cô không thoải mái sao?

Cô lấy một miếng dán giữ nhiệt, xé nó ra: "Cám ơn anh."

Trần Nghiên không nói gì, xe tiếp tục đi về phía trước.

Tống Tịnh Nguyên lén lút nghiêng đầu nhìn anh, dáng vẻ lái xe của anh rất đẹp, những ngón tay khéo léo tùy ý đặt trên vô lăng, nốt ruồi đen kia khá nổi bật.

Nhìn theo hướng ngón tay, lên trên là cổ tay thon gọn, nhưng Tống Tịnh Nguyên đột nhiên chú ý tới, trên cổ tay Trần Nghiên có một thứ gì đó giống như một chiếc vòng tay, nhưng bị áo khoác che đi một phần, cô không thấy rõ.

Ngày hôm đó trong thang máy, lời nói của mấy thực tập sinh trẻ tuổi tự động văng vẳng bên tai cô.

——Vừa rồi mình thoáng nhìn thấy, trên cổ tay anh ấy đeo một thứ giống như vòng tay, tuy không thấy rõ, nhưng tuyệt đối không phải là trang sức của đàn ông.

——Hơn nữa các cậu xem, khuôn mặt lạnh lùng vô tình của anh ấy, giống người thích đeo vòng tay sao?

—— Nhất định là của bạn gái anh ấy.

Cô cảm thấy nhất định là do bản thân không thoái mái, ngay cả đầu óc cũng không tỉnh táo, nếu không cô sẽ không bao giờ nhìn chằm chằm vào nó hồi lâu, sau đó hỏi ra những lời này.

"Trần Nghiên, anh có bạn gái rồi sao?"

Nếu như vậy, cô ngồi ở chỗ này thật sự không thích hợp.

Trần Nghiên nghe cô hỏi, đột nhiên đạp mạnh phanh, lốp xe ma sát với mặt đường tạo ra âm thanh chói tai, phá vỡ sự yên tĩnh trong xe. Tống Tịnh Nguyên không kịp đề phòng, ngã về phía trước, nhờ dây an toàn giữ chặt nên mặt cô mới không tiếp xúc gần với bảng điều khiển.

Trần Nghiên quay đầu nhìn cô chằm chằm.

Trong con ngươi chứa đựng sự tức giận.

"Nếu không muốn ngồi thì xuống đi."

Tống Tịnh Nguyên quay đi, xoay người muốn mở cửa xe, nhưng Trần Nghiên đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, kéo cô trở lại, mạnh mẽ nắm lấy cằm cô, cảm xúc trên mặt không rõ.

Khoảng cách giữa hai người rõ ràng rất gần, nhưng Tống Tịnh Nguyên lại cảm thấy giữa họ cách nhau hàng chục triệu mét.

"Anh bảo em xuống là em xuống à." Trần Nghiên nghiến răng nghiến lợi, "Tống Tịnh Nguyên, em biết nghe lời anh từ lúc nào vậy?"

Cằm của Tống Tịnh Nguyên bị anh bóp mạnh đến mức đau nhức, ngón tay thô ráp đè lên làn da trắng nõn, rất nhanh đã để lại một vết đỏ, cô muốn quay đầu đi nhưng Trần Nghiên không cho, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô.

"Năm đó anh cầu xin em đừng rời xa anh, sao em không nghe lời?"

Tống Tịnh Nguyên không nói nên lời.

Cô cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc, nhưng đôi mắt vẫn hơi đỏ lên, một giọt nước mắt trong suốt trượt xuống khóe mắt.

Trần Nghiên buông cô ra, bực bội lấy hộp thuốc lá trong túi ra, rút một điếu đưa vào miệng, nhưng không châm lửa, có lẽ là muốn xem nhẹ sự tồn tại của người bên cạnh, anh giơ tay bật nhạc trong xe lên.

Tốc độ xe nữa chặng sau rất nhanh, như muốn trút hết cơn giận trong lòng ra ngoài, Tống Tịnh Nguyên siết chặt dây an toàn trước người, trong lòng đè nén hơi thở, không dám động đậy.

Hai mươi phút sau, xe dừng dưới tòa nhà Tống Tịnh Nguyên.

Giờ cô mới nhận ra, rõ ràng cô chưa bao giờ nói cho Trần Nghiên biết địa chỉ nhà mình, làm sao anh biết được?

Quên đi, không quan trọng nữa.

Cô tháo dây an toàn, đẩy cửa xe, phát hiện Trần Nghiên vẫn chưa mở khóa, cô ngập ngừng quay người nhắc nhở anh: "Trần Nghiên, em về đến nhà rồi."

"Tối nay cảm ơn anh."

Trần Nghiên dựa vào gjees, nhắm hờ mắt, ngón tay đặt trên vô lăng, khuôn mặt lưu manh kia lại thêm phần suy sụp.

Ánh đèn pha của xe đi ngang qua rọi lên mặt anh, Tống Tịnh Nguyên không biết anh làm sao, có nghe thấy lời cô nói hay không, cũng không biết anh đang nghĩ gì.

Giai điệu buồn bã của bài háy vang lên trong xe, một giọng nam trầm vang vọng bên tai:

"Hãy để thời gian cho chúng ta câu trả lời.

Nếu tình yêu bị lãng quên, nước mắt cũng không muốn rơi nữa.

Những hạnh phúc đó, hãy để cô ấy nhận lấy thay tôi."

Trần Nghiên nặng nề thở dài, lông mi khẽ run rẩy, giống như đang bị cuốn vào hồi ức nào đó, rất lâu sau mới lên tiếng.

Giọng nói của anh khàn khàn, từng chữ đều đánh vào trái tim Tống Tịnh Nguyên:

"Anh không có bạn gái."

"Nhiều năm như vậy vẫn không có."