Dâng Trào

Chương 2: Cậu đã từng thích cậu ấy chưa?




20.02.2024

Editor: Fino

Nương theo ánh trăng, lần này Tống Tịnh Nguyên đã thấy rõ hắn.

Hắn có mái tóc đen dài hơn đầu đinh một chút, dáng người cao gầy, làn da trắng lạnh, đôi mắt hai mí sâu, đuôi mắt hơi nhếch lên, đường nét khuôn mặt góc cạnh, quai hàm đặc biệt đẹp. Là diện mạo rất có tính công kích.

Hắn một tay cầm điếu thuốc đã tàn, tay kia nghịch chiếc bật lửa màu bạc, ngọn lửa chập chờn, hắn uể oải dựa vào tường, tuy nhìn ngỗ ngược nhưng lại không khiến người ta cảm thấy phản cảm.

Trong con ngươi đen nhánh không có một chút cảm xúc nào, cứ như vậy dừng ở trên người cô.

Màn mưa dần dần trở nên dày đặc, tiếng mưa càng lúc càng lớn, Trần Nghiên vẫn không rời mắt, Tống Tịnh Nguyên bại trận, xấu hổ quay đầu đi chỗ khác, lao vào màn mưa, chỉ còn lại một bóng lưng hoảng hốt.

....

Tống Tịnh Nguyên chạy được nửa đường thì mưa tạnh, nhưng cô vẫn ướt sũng, bộ đồng phục bằng vải bông ướt sũng dính chặt vào người khiến cô có chút khó chịu.

Tòa nhà nơi cô ở cách âm rất kém, một đôi vợ chồng trẻ sống ở tầng dưới đang cãi nhau kịch liệt, người phụ nữ tức giận hô to: "Không chịu được nữa thì ly hôn đi"

Người đàn ông không cam lòng yếu thế: "Ly hôn thì ly hôn, ông đây không có cô thì không sống được chắc?"

...

Đèn trong hành lang đã "đình công" hơn nửa tháng, Tống Tịnh Nguyên nương theo tiếng cãi nhau, lần mò vách tường bước lên lầu. Cô tra chìa khóa vào ổ rồi mở cửa, một bà lão tóc bạc ngồi trên ghế trong phòng khách, đưa lưng về phía cô.

"Bà nội."

"Ừ." Bà đặt đồ trong tay xuống, quay người lại, "Tịnh Nguyên về rồi."

"Ôi, sao lại ướt thế này?" Bà chậm rãi đứng lên, sờ sờ mái tóc ướt của cô, "Bên ngoài trời mưa sao?"

"Vâng ạ." Tống Tịnh Nguyên cười cười, "Cháu quên mang theo ô."

"Sao không tìm chỗ trú mưa?" Bà lo lắng nói, "Ngốc đến mức đội mưa chạy về thế này."

"Không sao đâu ạ." Tống Tịnh Nguyên đặt cặp sách lên ghế, "Cháu cũng không bị ướt nhiều mà."

Bà cụ đột nhiên ho kịch liệt mấy tiếng, Tống Tịnh Nguyên vội vàng chạy tới, đưa tay vuốt lưng bà: "Bà nội không sao chứ ạ?"

"Không sao đâu." Bà vỗ vai cô, "Mau đi tắm rửa thay quần áo đi, nếu không sẽ bị cảm lạnh."

Tống Tịnh Nguyên tắm rửa thay quần áo xong, bà nội bưng một bát mì từ trong bếp bưng đi ra, cười với cô: "Tịnh Nguyên, cháu chưa ăn tối đúng không? Lại đây ăn chút gì đi." Tống Tịnh Nguyên đi qua nhận lấy tô mì trong tay bà, đặt lên bàn ăn, cô thực sự không thèm ăn nhưng vẫn ăn hết.

"Ngon không?" Bà hỏi.

Tống Tịnh Nguyên cong môi cười: "Ngon lắm ạ."

Vừa dứt lời, bà lại ho dữ dội.

Tống Tịnh Nguyên có chút lo lắng: "Bà nội, gần đây hình như bà ho rất nhiều, cháu đưa bà đi bệnh viện xem sao.''

"Không sao. Lớn tuổi nên có chút bệnh vặt thôi." Bà cười hiền từ

"À đúng rồi." Bà lại lấy một cái túi giấy dai từ trong tủ bếp ra, trong đó đựng một ít bánh quy vị đào, "Đây là của chú Trương dưới lầu, mau nếm thử đi."

Tống Tịnh Nguyên cầm lấy một cái đặt vào trong tay bà: "Bà nội, bà cũng ăn đi.''

"Ừ." Bà cụ ngẩn ngơ nhìn bánh, như là rơi vào đoạn hồi ức nào đó, hồi lâu, bà mới nói: "Bà nhớ lúc nhỏ ba cháu thích ăn cái này nhất."

"Đã lâu không thấy nó trở về, cũng không biết dạo này thế nào?"

Tống Tịnh Nguyên nhớ lại những tin nhắn lúc chiều, nhớ tới thái độ thờ ơ của Tống Hồng Minh đối với bọn họ nhiều năm như vậy, không khỏi nhíu mày.

"Bà nội." Tống Tịnh Nguyên nhéo lòng bàn tay bà, lên tiếng ngắt lời bà, "Ông ấy có gì mà phải lo lắng chứ?"

Giọng điệu của bà có chút bất đắc dĩ: "Đừng nói như vậy, ba cháu có nỗi khổ riêng."

"Được rồi." Bà vỗ mu bàn tay cô, "Ăn xong rồi thì về phòng nghỉ sớm một chút, học cả ngày cũng mệt rồi."

Tống Tịnh Nguyên nói "Vâng ạ", "Bà nội cũng đi ngủ sớm đi."

Đèn trong phòng hơi mờ, đồng hồ báo thức trên bàn phát ra những âm thanh có quy luật. Tống Tịnh Nguyên cắn một nửa miếng sô cô la, cúi người học bài.

Cuốn tập này do giáo viên tiếng Anh gửi riêng cho cô, độ khó tương đối cao.

Đang viết được một nửa, cô mắc kẹt ở một câu hỏi, trong đầu vô thức hiện lên hình ảnh người mà cô vừa nhìn thấy ở trên đường.

Hình như họ đã không gặp nhau hơn hai tháng rồi.

So với lần trước gặp mặt, người nọ có vẻ như gầy hơn một chút.

Cô cúi người lấy từ ngăn kéo dưới cùng ra một cuốn nhật ký, nội dung bên trong phần lớn đã được ghi, mép giấy đã hơi ố vàng, hiển nhiên là bị lật qua lật lại rất nhiều lần.

Cuối cuốn nhật ký kẹp một tấm ảnh tốt nghiệp có chút phai màu, Tống Tịnh Nguyên lấy ra, liếc mắt một cái đã tìm được bóng dáng quen thuộc kia. Hắn chỉ mặc một chiếc áo phông màu đen, đứng ở góc của hàng cuối cùng, một tay đút vào túi quần, thần sắc lười nhác nhìn ống kính, như thể còn chưa tỉnh ngủ.

Tống Tịnh Nguyên nghiêm túc mặc một bộ váy trắng tinh, quy củ đứng ở hàng đầu tiên, trên mặt nở nụ cười ngây ngô.

Đây là bức ảnh duy nhất của họ.

Hai người học cùng lớp hồi cấp hai, lên cấp ba lại học cùng trường, nhưng lại không gặp nhau nhiều.

Có lẽ Trần Nghiên chưa bao giờ chú ý đến cô – một nữ sinh ngoại trừ học tập thì chẳng có gì thu hút.

Tống Tịnh Nguyên cất cuốn nhật ký đi, đưa mắt nhìn lại tờ giấy, ngòi bút bất giác viết xuống một chữ "CY", sau vài giây bàng hoàng, cô lại nặng nề xóa đi, sợ bị người ta phát hiện.

Một người rất quan trọng.

Luôn xuất hiện ở nhiều nơi dưới dạng viết tắt.



Buổi chiều cuối tuần, Tống Tịnh Nguyên làm việc ở quán trà sữa như thường lệ, lúc không bận rộn cô đều ở quầy lễ tân học bài.

Không lâu sau, Đinh Thi Dao mở cửa, trên tay xách một túi giấy màu nâu đi vào: "Tịnh Nguyên!"

Tống Tịnh Nguyên ngẩng đầu lên, "Sao cậu lại tới đây?"

"Hôm qua mẹ tớ mang về rất nhiều sô cô la, không phải cậu rất thích ăn sao?" Đinh Thi Dao nhét túi giấy vào trong tay cô, "Cho cậu một ít đây, thuận tiện tới thăm cậu."

Tống Tịnh Nguyên mỉm cười, bên môi có lúm đồng tiền: "Cám ơn Thi Dao."

"Mà này, mình nghe lớp trưởng nói, lớp chúng ta có một bạn học mới."

Tống Tịnh Nguyên "a" một tiếng: "Bạn học mới sao?"

"Đúng vậy, nghe nói là từ tỉnh thí điểm chuyển tới, hình như có thân thích ở trường chúng ta. Ai da mình thực sự không hiểu, tỉnh thí điểm rất tốt mà, vì sao lại muốn chuyển đến Khi Nguyên chứ? Không chỉ đồng phục xấu mà nhà ăn còn khó ăn muốn chết đi."

Tống Tịnh Nguyên cười nhéo nhéo mặt cô ấy: "Mỗi buổi trưa tan học, cậu đều chạy nhanh hơn ai hết còn gì."

"Tại mình đói mà!" Đinh Thi Dao không phục nói.

Tống Tịnh Nguyên lấy một viên sô cô la trong túi nhét vào trong miệng, hương vị ngọt ngào lan tràn, khóe miệng nhếch lên một độ cong rất nhỏ.

"Cậu thật sự không thấy chán sao?" Đinh Thi Dao chọc chọc lúm đồng tiền của cô, "Mình thấy quá ngọt."

"Không có đâu, mình cảm thấy vẫn ổn."

"Sao cậu lại thích đồ ngọt như vậy?" Đinh Thi Dao một tay chống cằm, "Hơn nữa còn ăn không béo, thật sự hâm mộ cậu quá đi."

Tống Tịnh Nguyên chỉ mỉm cười, ánh mắt vô tình liếc nhìn cảnh vật ngoài cửa.

Bầu trời quang đãng, gió nhẹ ấm áp.

Tất cả mọi thứ được tắm trong ánh sáng mặt trời đều thật đẹp và rực rỡ.

Nhưng cuộc sống có thực sự như vậy không?

Không.

Cuộc sống đã đủ khó khăn, đầy rẫy những điều vặt vãnh, vô số bài tập làm không xong và vô số sách giáo khoa học thuộc không hết.

Và có cả tình cảm âm thầm dâng trào trong lòng cô.

Cho nên, cô chỉ có thể dựa vào đồ ngọt để làm tê liệt các giác quan của mình, tự nhủ với bản thân rằng hy vọng đang ở tương lai không xa.

Tống Tịnh Nguyên đẩy Menu đến trước mặt Đinh Thi Dao:"Cậu muốn uống gì? Mình mời."

"Mình không uống đâu." Đinh Thi Dao vỗ vỗ tay cô, "Cậu làm thêm ở đây cũng không dễ dàng gì."

"Không sao đâu." Tống Tịnh Nguyên nói, "Nhân viên nội bộ không tốn tiền."

"Thật sao?" Đinh Thi Dao bắt đầu lật thực đơn, "Vậy thì Ô Long bạch đào đi, ít đường một chút nha."

"Được."

Tống Tịnh Nguyên tiến vào khu pha chế, không qua bao lâu bưng ra một ly trà sữa cho cô ấy, vừa đặt lên bàn, Đinh Thi Dao đã bật thốt lên: "Chết tiệt, bạn trai mới của Chúc Lan là Trần Nghiên sao?"

Tống Tịnh Nguyên cả kinh, nhìn theo hướng cô ấy, một đám người đứng đối diện cười nói trò chuyện phiếm, cô liếc mắt một cái là tìm được bóng dáng Trần Nghiên trong đó. Hắn vẫn mặc chiếc áo khoác đen hôm qua, một tay đút túi, trông có vẻ mệt mỏi, còn có chút không kiên nhẫn. Chúc Lan dán sát vào người hắn thì thầm gì đó, hôm nay cô ta thay một chiếc váy bó sát người, đôi chân trắng nõn lộ ra ngoài, đặc biệt bắt mắt.

Trần Nghiên dửng dưng đáp lại, những người xung quanh không biết nói cái gì, hắn quay đầu nhìn Chúc Lan một cái, sau đó giật giật khóe miệng, khom người nói gì đó, cười xấu xa. Giây tiếp theo, Chúc Lan đỏ mắt kéo góc áo hắn xuống.

Tống Tịnh Nguyên cảm thấy miếng sô cô la trong miệng trở nên đắng một cách khó hiểu, vì vậy cắn nát thành từng miếng nhỏ nuốt xuống.

Đinh Thi Dao nhìn hơn nửa ngày mới thu hồi tầm mắt, líu lưỡi cảm thán "Hôm qua mình vừa nghe nói Chúc Lan có bạn trai mới, không ngờ lại là Trần Nghiên."

"Bất quá Trần Nghiên thực sự rất đẹp trai. Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy hắn, nhưng mình vẫn cảm thấy rất đẹp trai."

Tống Tịnh Nguyên vừa định nói gì đó, cửa tiệm bị đẩy ra, giọng nói ngọt ngào của Chúc Lan truyền đến: "Cho tôi một ly trà sữa."

Tống Tịnh Nguyên lấy lại tinh thần, ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy Trần Nghiên đứng ở bên cạnh Chúc Lan.

Cô bất đắc dĩ mím chặt khóe miệng, cúi đầu đi tới quầy lễ tân: "Muốn uống gì?"

Chúc Lan cầm thực đơn chọn hồi lâu: "Tôi muốn loại nho mọng nước này. Có thể cho tôi thêm đường không?" Chúc Lan hỏi, "Tôi thích ngọt."

"Có thể."

Trần Nghiên đứng dựa vào quầy lễ tân, Tống Tịnh Nguyên không thoải mái, cúi đầu trả lời.

"A Nghiên, anh muốn uống gì?" Chúc Lan kéo cánh tay của Trần Nghiên, lấy lòng hỏi.

"Không uống." Trần Nghiên né ra sau, tay Chúc Lan vồ hụt.

Giọng hắn có chút khàn, lấy bao thuốc lá ra khỏi túi áo, rút ​​một điếu, vừa định châm lửa, ánh mắt hắn quét tới trên người Tống Tịnh Nguyên, lại thả bật lửa trở về.

"Ra ngoài hút điếu thuốc, chờ em ở bên ngoài."

Chúc Lan có chút thất vọng. Mặc dù Trần Nghiên nói rằng hắn không muốn uống, nhưng Chúc Lan vẫn kéo thực đơn về: "Lấy thêm một ly nước ép dưa hấu đi, bỏ ít đường một chút, bạn trai tôi không thích ngọt."

Tống Tịnh Nguyên thu hồi sự cay đắng trong đáy mắt, gật đầu: "Được"

Hai ly rất nhanh đã chuẩn bị xong, Chúc Lan trả tiền rồi cầm trong tay, vui vẻ cười nói: "Cảm ơn."

Tống Tịnh Nguyên nhìn theo sau lưng cô ta, nhìn ra ngoài cửa hàng, Trần Nghiên đã sớm biến mất.

Cô ngồi xuống bên cạnh Đinh Thi Dao, cô ấy tiếp tục buôn chuyện với cô: "Cậu xem vẻ mặt đặc ý vừa rồi của Chúc Lan đi, hận không thể viết hai chữ Trần Nghiên lên mặt, ánh mắt cũng không dời đi được. Nhưng là vẫn phải nói một câu..."

Cô ấy nâng cằm, cắn ống hút trà sữa, "Dáng người Chúc Lan thật đẹp."

Đinh Thi Dao đột nhiên nhìn Tống Tịnh Nguyên, nói: "Tịnh Nguyên, mình nghĩ cậu nên ăn nhiều đu đủ một chút đi."

Tống Tịnh Nguyên: "..."

"Thi Dao!"

Đinh Thi Dao biết mặt mũi cô mỏng, mới mở một nói đùa một câu mặt đã đỏ bừng, cô ấy cười an ủi: "Được rồi, mình không nói nữa."

"Bây giờ như vậy cũng tốt" Cô ấy vỗ vỗ gò má của mình, "Chúng ta đi theo kiểu thanh tú."

"..."

Thấy Đinh Thi Dao chống cằm trầm mặc hồi lâu, Tống Tịnh Nguyên gõ nhẹ trên đầu cô ấy: "Đang nghĩ gì vậy?"

"Đột nhiên nhớ tới một nam sinh lớp Chín." Đinh Thi Dao chớp mắt, "Dáng dấp cũng rất đẹp trai nhưng không giống Trần Nghiên, hắn không có hứng thú với tất cả nữ sinh xung quanh, thanh tâm quả dục như nam Bồ Tát."

Nhắc tới đề tài này, Đinh Thi Dao bắt đầu tâm sự với cô: "Mình cũng không nói rõ cảm giác đối với cậu ấy rốt cuộc là như thế nào, chỉ theo bản năng tìm kiếm bóng dáng cậu ấy trong đám đông."

Tống Tịnh Nguyên ngồi đối diện cúi đầu ngẩn người, sự chua xót trong lòng lại một lần nữa lan rộng.

"Này Tịnh Nguyên, mình nhớ cậu và Trần Nghiên đều học trường trung học số 1 đi?"

"Ừ." Tống Tịnh Nguyên gật đầu.

"Hai người không nhận ra nhau sao?"

Tống Tịnh Nguyên cười khổ: "Học chung một trường cũng không nhất định phải quen biết mà."

"Vậy hồi cấp hai cậu chưa từng nghe nói qua cậu ta sao?"

"Mình có nghe nói."

"Hồi đó người theo đuổi hắn khẳng định cũng rất nhiều đi?''

"Ừ."

Nhìn dáng vẻ ôn hòa của Tống Tịnh Nguyên, Đinh Thi Dao đột nhiên muốn trêu chọc cô.

"Tịnh Nguyên, cậu đã từng thích cậu ấy chưa?"

*Tác giả có lời muốn nói: "Dâng Trào" không chỉ có nghĩa là biến thanh xuân thành cô ấy, mà còn đại biểu cho những thầm kín trong lòng ngàn vạn lần xoay chuyển vẫn không thể nói ra. Tôi rất vui khi được cùng bạn chứng kiến những câu chuyện của họ trong mùa hè nóng bức. Tôi cũng hi vong cuộc sống của bạn có thể ngọt ngào hơn, dù chỉ một chút.