Dâng Trào

Chương 120: Tin vui




Một năm sau khi kết hôn, hai vợ chồng nhận được một tin vui.

Chiều hôm đó, tuyết vừa tan, bầu trời trong xanh trở lại. Mặt trời đã biến mất mấy ngày nay cuối cùng cũng ló dạng, khiến khung cảnh trắng xóa bên ngoài cửa sổ mang lại cảm giác yên tĩnh lạ thường.

Trương Xán ngồi bên cạnh, kéo ghế đến gần Tống Tịnh Nguyên, nói gần công ty có một nhà hàng Nhật mới mở, khá ngon, hỏi cô có muốn cùng đi thử cùng mình không.

Tống Tịnh Nguyên đã ngồi viết bài suốt cả buổi sáng, mắt cô gần như hoa lên, đầu óc quay cuồng. Cô lập tức gập máy tính lại, vươn người một cái thật dài, giọng có chút uể oải: "Được thôi."

Cả hai khoác áo bông, đi theo chỉ dẫn trên bản đồ khoảng mười phút thì đến nhà hàng. Trước cửa vẫn còn những lẵng hoa chúc mừng khai trương, rất nhiều người xếp hàng. Họ phải đợi một lúc mới có chỗ ngồi.

Gần đây, Tống Tịnh Nguyên ăn uống không thấy ngon miệng, cô kén ăn, cuối cùng chỉ gọi một phần cơm lươn. Trương Xán gọi một phần sushi cuộn California và sashimi cá hồi.

Không gian trong nhà hàng rất đẹp, trên tường treo những lá cờ cá chép kiểu Nhật và rèm tre, ánh đèn màu nâu nhạt trên trần tạo không khí ấm cúng dễ chịu, khiến người ta tự nhiên cảm thấy thư thái.

Nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, Tống Tịnh Nguyên vừa cầm muỗng lên, chưa kịp múc thì đột nhiên cảm thấy buồn nôn.

Cô vội đẩy đĩa cơm ra xa, cố để mùi thức ăn trong khoang mũi tản đi, nhưng cảm giác buồn nôn vẫn không biến mất. Cô vội vàng bước vào nhà vệ sinh, chống tay lên tường, cúi người nôn khan.

Chẳng bao lâu sau, bên ngoài có tiếng gõ cửa, theo sau là giọng nói lo lắng của Trương Xán: "Tịnh Nguyên, em không sao chứ?"

Tống Tịnh Nguyên cố hít thở sâu, mở cửa bước ra, chân cô bỗng trở nên mềm nhũn, như thể đang bước trên bông: "Em không sao."

"Nhưng sắc mặt em tệ lắm, có phải bị bệnh không?"

Tống Tịnh Nguyên lắc đầu.

Trở lại chỗ ngồi, cô uống mấy ngụm nước mới cảm thấy khá hơn, nhưng hoàn toàn không còn cảm giác muốn ăn gì nữa.

Trên đường quay lại công ty, Tống Tịnh Nguyên có vẻ hơi thẫn thờ. Cô thực sự cảm thấy có điều gì đó không ổn, trong lòng dấy lên một suy nghĩ mơ hồ. Cô bảo Trương Xán về trước, còn mình có chút việc cần giải quyết.

Trương Xán không yên tâm, dặn cô cẩn thận, nếu không khỏe thì gọi cho cô ấy.

Tống Tịnh Nguyên đồng ý.

Cô quay người bước vào một tiệm thuốc gần đó. Tay chạm vào tay nắm cửa lạnh ngắt, cô do dự vài giây, cuối cùng vẫn quyết định bước vào, mua hai hộp que thử thai.

Năm đó ở Tân Thành cô mắc quá nhiều bệnh vặt, cộng thêm từ nhỏ cơ thể đã lạnh, nên kỳ kinh nguyệt của cô luôn không ổn định, trễ nửa tháng chẳng phải chuyện lạ, nên cô không để tâm lắm.

Nhưng những phản ứng gần đây thực sự có chút bất thường.

Sau khi về công ty, cô cởi áo khoác ra đặt lên lưng ghế, cầm que thử thai vào nhà vệ sinh.

Nhìn hai vạch đỏ rõ ràng trên que thử, cô ngẩn người hồi lâu.

Sợ kết quả không chính xác, cô lại mở hộp thứ hai, nhưng kết quả vẫn như vậy.

Tống Tịnh Nguyên hơi hoang mang.

Cô và Trần Nghiên chưa từng bàn bạc rõ ràng về chuyện có con. Anh cũng không có vẻ gì là thích trẻ con, nên cô không biết anh sẽ phản ứng thế nào.

Cả buổi chiều, đầu óc Tống Tịnh Nguyên rối bời, như bị ai đó nhét một đống bông vào trong, chẳng thể suy nghĩ ra được điều gì.

Cô không biết phải nói với Trần Nghiên về chuyện này như thế nào.

Gần đến giờ tan làm, điện thoại trên bàn rung hai lần, là tin nhắn của Trần Nghiên.

【 Chồng yêu: Lát nữa anh đến đón em nhé? 】

Tống Tịnh Nguyên xoa mắt, trả lời: 【 Dạ. 】

【 Chồng yêu: Tối nay muốn ăn gì? 】

【Y: Gì cũng được. 】

Trần Nghiên là người có khả năng đặc biệt, chỉ dựa vào mấy chữ cô nhắn, anh đã có thể nhận ra tâm trạng của cô.

Ngay sau đó, anh gọi video tới.

Tống Tịnh Nguyên chần chừ vài giây, sợ Trần Nghiên lo lắng, cô vội vàng lấy thỏi son trong túi ra tô lên để trông mình tươi tắn hơn, rồi nhanh chóng bắt máy.

Một khuôn mặt điển trai xuất hiện trên màn hình, ánh mắt đen láy, môi khẽ mím thành một đường thẳng, trông có vẻ hơi mệt mỏi.

Cô mỉm cười dịu dàng: "Sao vậy?"

"Tâm trạng không tốt à?" Trần Nghiên đi thẳng vào vấn đề, giọng điệu lười biếng nhưng lại khiến người nghe cảm thấy yên tâm: "Kể chồng nghe xem ai bắt nạt em."

Tống Tịnh Nguyên khẽ cứng người: "Không có mà."

"Nói dối."

Tống Tịnh Nguyên không biết mình lộ sơ hở ở đâu, nhưng vẫn cứng đầu: "Thật sự không có."

Đầu lưỡi của Trần Nghiên khẽ chọc một bên má, anh hơi không hài lòng "chậc" một tiếng, nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ cười nhạt gật đầu: "Được."

"Không có gì thì tốt."

Sau giờ làm, Tống Tịnh Nguyên xách túi xuống lầu. Chiếc Bentley màu đen của Trần Nghiên đã dừng sẵn dưới bậc thang, anh đứng dựa vào cửa xe, một tay bỏ vào túi áo, một lọn tóc rủ xuống che đi nửa đôi mày.

Ban đầu, cô còn lo anh sẽ giận vì cuộc gọi lúc nãy, nhưng xem ra tâm trạng của anh vẫn ổn.

Thấy cô đi ra, Trần Nghiên bước vài bước về phía cô, cầm túi xách từ tay cô, rồi dùng áo khoác của mình bọc người cô lại. Lòng bàn tay ấm áp của anh áp vào má cô, anh cúi người để trán mình chạm vào trán cô: "Mệt không?"

"Không mệt." Tống Tịnh Nguyên nhìn anh cười: "Anh đợi lâu không?"

"Anh vừa đến."

"Lên xe đi, bên ngoài lạnh."

...

Trần Nghiên lái xe đưa cô về nhà.

Biết dạo này cô ăn uống kém, ăn ít như mèo, Trần Nghiên thay đổi món ăn mỗi ngày, anh làm đủ món mới để dỗ cô ăn thêm một chút.

Hôm nay anh làm món sườn xào chua ngọt, Tống Tịnh Nguyên vừa ngồi xuống bàn ăn, chưa kịp cầm đũa thì cảm giác buồn nôn quen thuộc lại ập đến. Cô chạy vào nhà vệ sinh, lần nôn nghén này lại dữ dội hơn, cuối cùng cô chẳng còn sức đứng lên, phải nhờ Trần Nghiên bế cô.

Trần Nghiên hốt hoảng, sắc mặt cũng tái nhợt theo cô. Anh đặt cô xuống sofa, nhẹ nhàng gạt tóc cô sang một bên, giọng nói đầy lo lắng: "Cục cưng, em sao vậy?"

"Anh đưa em đi bệnh viện."

"Không cần đâu." Tống Tịnh Nguyên kéo vạt áo anh, khẽ cắn môi, nói nhỏ: "Em có chuyện muốn nói với anh."

"Chuyện gì để về rồi nói." Trần Nghiên quay người định lấy áo khoác: "Đi bệnh viện trước đã."

Nhưng Tống Tịnh Nguyên kéo anh lại, vòng tay qua cổ anh: "Anh bế em đến giá treo áo đi."

Cô gần như dùng giọng nũng nịu: "Được không?"

Trần Nghiên bán tín bán nghi nhìn cô một lúc, thở dài bất lực rồi làm theo lời cô. Anh ôm chặt cô trong vòng tay, bước về phía giá treo áo.

Tống Tịnh Nguyên lấy một thứ gì đó trong túi áo khoác, nhét vào tay Trần Nghiên.

Anh cúi đầu nhìn hai vạch đỏ rõ ràng, ngây người mất vài giây, khuôn mặt hiện lên vẻ căng thẳng pha lẫn vui mừng. Hàng mi đen dài hiếm khi run rẩy, anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tống Tịnh Nguyên.

Tống Tịnh Nguyên chớp mắt nhìn anh: "Hình như... em... có thai rồi."

"Vẫn phải đến bệnh viện kiểm tra đã." Trần Nghiên ôm cô chặt hơn, sợ làm cô ngã. Đêm đông ở Giang Bắc luôn lạnh cắt da cắt thịt, Trần Nghiên tìm cho cô một chiếc áo khoác dày hơn, quấn kín mít, chỉ để lộ mỗi đôi mắt.

Tống Tịnh Nguyên cười như mếu: "Nhìn em như một con chim cánh cụt vụng về ấy."

"Bên ngoài lạnh, sợ em và con bị lạnh." Trần Nghiên hôn nhẹ lên mí mắt cô: "Không vụng về, đáng yêu lắm."

Hai giờ sau, bác sĩ cầm kết quả xét nghiệm bước ra.

"Bác sĩ, thế nào rồi?" Trần Nghiên hiếm khi lo lắng như vậy.

"Chúc mừng hai bạn." Bác sĩ nữ mỉm cười chân thành: "Đã hơn hai tháng rồi, các chỉ số đều bình thường."

Trái tim căng thẳng cả đêm cuối cùng cũng thả lỏng, Trần Nghiên nhận tờ kết quả, cảm ơn bác sĩ, rồi hỏi thêm rất nhiều điều cần chú ý.

Người ra vào bệnh viện rất nhiều, Trần Nghiên không muốn xảy ra bất kỳ rủi ro nào nên dứt khoát bế ngang cô lên, tay giữ chặt eo cô, cẩn thận tránh những người xung quanh.

Nhưng khuôn mặt điển trai của anh quá thu hút, cộng thêm hành động thân mật công khai như vậy khiến Tống Tịnh Nguyên nghe thấy mấy cô gái gần đó thì thầm:

"Trời ơi, bạn trai của cô ấy cưng chiều cô ấy quá, ôm chặt thế kia kìa."

"Sao tôi không gặp được người đàn ông tốt như vậy chứ?"

"Nhưng nói thật, nếu là tôi, tôi cũng không muốn được bế như vậy, có vẻ hơi làm màu."

...

Tống Tịnh Nguyên cắn môi, nắm lấy cổ áo của Trần Nghiên: "Em tự đi được mà."

Trần Nghiên lại cúi đầu hôn cô: "Bế em, anh mới yên tâm."

"Nhưng nhiều người đang nhìn."

Trần Nghiên chẳng bận tâm: "Mặc kệ họ."

Tống Tịnh Nguyên bị anh bế lên xe. Trần Nghiên đặt cô ngồi ở ghế sau. Không gian rộng rãi hơn, anh chỉnh nhiệt độ ấm lên, chạm nhẹ lên trán cô: "Còn thấy khó chịu ở đâu không?"

"Không." Tống Tịnh Nguyên lắc đầu: "Bác sĩ đã nói là không sao mà."

Trần Nghiên không đưa cô về nhà ngay mà dừng xe trước trung tâm thương mại gần đó, nói rằng muốn mua vài thứ, bảo cô ngoan ngoãn chờ trong xe.

Tống Tịnh Nguyên đòi đi cùng, nhưng anh không đồng ý, nói sẽ về nhanh thôi.

Cô không lay chuyển được anh, chỉ có thể chờ đợi.

Trần Nghiên không nói dối cô, anh đi rất nhanh, chỉ khoảng mười phút sau đã trở lại. Tống Tịnh Nguyên dựa vào cửa sổ xe, thấy anh xách hai túi đồ lớn, đầy ắp, trông chẳng hợp với khí chất của anh chút nào.

Tống Tịnh Nguyên suy nghĩ một lúc, hình như ở nhà chẳng thiếu thứ gì.

Vậy Trần Nghiên mua gì thế nhỉ?

Cửa xe được mở ra, gió lạnh ùa vào, Trần Nghiên đặt túi lên ghế phụ. Tống Tịnh Nguyên tò mò nhích lên phía trước, nhưng Trần Nghiên nhẹ nhàng dùng tay ấn nhẹ vào vai cô: "Em cần gì, anh lấy cho."

"Em muốn xem anh mua gì."

"Về nhà rồi xem."

Tống Tịnh Nguyên hừ khẽ, khoanh tay dựa vào ghế sau, ánh mắt vẫn chăm chăm nhìn vào túi đồ.

Vừa về đến nhà, Trần Nghiên đặt đồ lên bàn trà, Tống Tịnh Nguyên lập tức mở ra xem.

Kết quả khiến cô vô cùng sửng sốt.

Trần Nghiên mua rất nhiều sách, toàn là sách liên quan đến kiến thức về thai kỳ, còn có nhiều loại thực phẩm bổ dưỡng và đồ ăn vặt dành cho bà bầu, đủ loại, khiến cô hoa cả mắt.

Tống Tịnh Nguyên ngơ ngác nhìn anh.

Trần Nghiên ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng véo má cô, rồi ôm cô lên đùi mình. Tay anh nhẹ nhàng đặt lên bụng cô, ôm cô như một con thú lớn, cằm tựa vào xương quai xanh của cô.

"Bảo bối." Giọng Trần Nghiên không hiểu sao lại hơi run run, "Cảm ơn em."

"Cảm ơn em vì điều gì?"

Yết hầu anh khẽ chuyển động: "Cảm ơn em đã cho anh thêm một người thân trên thế gian này, cũng cảm ơn em đã cho anh một gia đình trọn vẹn hơn."

Giữa thế giới hỗn loạn này, có một gia đình của riêng mình, thậm chí là có một đứa con mang dòng máu của mình, đó là điều Trần Nghiên trước giờ chưa từng dám mơ đến.

"Em yên tâm, dù không có kinh nghiệm, nhưng anh sẽ cố gắng chăm sóc tốt cho em và con. Có anh ở đây, hai mẹ con sẽ không phải chịu bất kỳ uất ức nào."

Nghe anh nói vậy, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy hơi nghẹn ngào, cô tiến lại gần hôn anh: "Em tin anh mà."

"Với lại, em đã rất hạnh phúc rồi."

Mỗi ngày ở bên Trần Nghiên, cô đều cảm thấy hạnh phúc không sao kể xiết.

Tống Tịnh Nguyên lại đặt tay lên bàn tay anh, từ khi sinh linh bé nhỏ này xuất hiện, cô như trở nên dịu dàng hơn, ánh mắt và nụ cười chứa đựng sự mềm mại như gió xuân ấm áp: "Hơn nữa, sau này chúng ta sẽ chỉ càng thêm hạnh phúc. Con của chúng ta sẽ lớn lên khỏe mạnh, sẽ có ba mẹ bên cạnh trải qua mỗi dịp sinh nhật, sẽ được anh ôm trên đùi để học đàn piano, sẽ thấy hoa xuân, đêm hè, lá thu, và cả tuyết đông. Con của chúng ta sẽ yêu bốn mùa luân chuyển, và sẽ nhận được rất nhiều, rất nhiều tình yêu."

Con của họ sẽ không phải trải qua tuổi thơ cô độc, vất vả như họ, không phải đơn độc bước đi trong bóng tối.

Con của họ sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên thế gian này.

Khóe mắt của Trần Nghiên cay cay, mắt cũng đỏ lên, anh ôm cô chặt hơn một chút: "Cảm ơn em, bảo bối."

Sau khi trải qua một hồi vất vả, cuối cùng Tống Tịnh Nguyên cũng hơi thèm ăn, Trần Nghiên hâm nóng lại đồ ăn và ngồi ăn cùng cô.

Tắm xong, hai người tựa vào giường xem phim truyền hình, Trần Nghiên lại quay trở lại chủ đề lúc trước.

"Vậy chiều nay sao em lại không vui?"

Tống Tịnh Nguyên không nói dối nữa: "Vì em không biết phải mở lời với anh thế nào."

"... Sợ bây giờ anh không muốn có con."

"Ngốc quá." Trần Nghiên hôn mạnh lên môi cô, "Anh mừng còn không kịp nữa là."

"Sau này anh sẽ có hai bảo bối, nghĩ thôi đã thấy hạnh phúc rồi."