Dâng Trào

Chương 117: Vĩnh hằng




Các đồng nghiệp phía sau bắt đầu bàn tán.

"Vợ đại nhân? Đang nói ai thế?"

"Dù sao cũng không phải tôi, tôi còn chưa có bạn trai."

"Chắc chắn không phải tôi rồi, chồng tôi làm sao có thể dùng máy bay không người lái để xin lỗi tôi."

"Không lẽ là ——"

Cuối cùng mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tống Tịnh Nguyên.

Khuôn mặt của người trong cuộc đã tối sầm lại, không còn để ý đến chuyện còn giận hay không nữa, cô cầm điện thoại trên bàn và gọi cho Trần Nghiên.

Anh bắt máy rất nhanh.

Chưa đợi Trần Nghiên lên tiếng, Tống Tịnh Nguyên đã cướp lời trước, giọng nói có chút gấp gáp, cô thậm chí không dám nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Trần Nghiên, anh đang làm gì thế?"

"Thấy rồi à?" Trần Nghiên chậm rãi nói, "Xem ra không đặt sai vị trí."

"Bảo bối." Giọng anh mang vài phần hối lỗi, "Có thể cho anh một cơ hội để giải thích được không?"

"Anh cất cái thứ ngoài kia đi đã." Bây giờ Tống Tịnh Nguyên chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống..

"Thế em xuống dưới đi, tới dưới gốc cây ngô đồng trước công ty em."

Tống Tịnh Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ theo lời Trần Nghiên nói, quả nhiên thấy một bóng dáng quen thuộc, không khác gì với ký ức của cô. Anh lười biếng dựa vào thân cây, một tay cầm điện thoại đặt bên tai, tay kia đút vào túi.

Ánh sáng buổi trưa khiến dáng người anh trông càng cao lớn và rắn rỏi, mái tóc đen bị gió thổi rối, mang theo chút kiêu ngạo.

Người như anh, đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn.

Nghe thấy tiếng động trong điện thoại, Trần Nghiên ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt trong veo của cô.

Anh nhướng mày, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, vẫy tay ra hiệu cho người bên cửa sổ rằng mình đang đợi ở đây.

Tống Tịnh Nguyên lùi lại một bước, tránh ánh mắt của anh: "Nếu em không xuống thì sao?"

"Cũng không sao, trên máy bay không người lái còn một tấm băng rôn thứ hai."

"...."

"Em xuống ngay đây."

Tống Tịnh Nguyên đi xuống lầu dưới ánh mắt tò mò của các đồng nghiệp.

Thấy cô ra khỏi công ty, Trần Nghiên nhét điều khiển vào túi, bước vài bước tới gần, giơ tay định ôm cô.

Tống Tịnh Nguyên nghiêng người, tránh khỏi vòng tay anh.

"Đừng giận nữa nhé?" Vừa rồi đứng ngoài gió lạnh một lúc, giọng Trần Nghiên hơi khàn, giờ lại càng thêm khàn, "Trưa nay anh bận quá, quên uống thuốc, không muốn làm em lo lắng nên mới ——"

"Nhưng em không muốn anh lừa em." Tống Tịnh Nguyên cúi đầu, hàng mi dài khẽ run, giọng nói nghèn nghẹn. Hôm nay cô mặc áo khoác tối màu, một nửa cằm bị che khuất, vài sợi tóc đen mềm mại rũ xuống sau gáy, khiến làn da càng trắng hơn.

Trần Nghiên không trách cô vô lý, ngón tay cái lướt qua vành tai cô, giúp cô vén những sợi tóc lòa xòa, giọng anh dịu dàng hơn: "Anh biết lỗi rồi, bảo bối tha lỗi cho anh được không?"

"Từ giờ trở đi, dù có chuyện gì, anh cũng sẽ nói thật với em, nhé?" Anh hơi cúi người, trán kề trán với cô, "Tuyệt đối không lừa em nữa, anh hứa."

Có lẽ Tống Tịnh Nguyên cũng cảm thấy mình như vậy quá nhạy cảm, cô ngượng ngùng chạm nhẹ vào đầu mũi, thử hỏi: "Trần Nghiên, anh có thấy em như vậy hơi phiền không?"

"Sao lại hỏi thế?"

"Chỉ là ——" Giọng Tống Tịnh Nguyên ngày càng nhỏ, cô lại nhớ đến chị Trương và người phụ nữ cô gặp ở văn phòng luật, "Chuyện bé xé ra to, rõ ràng chẳng phải vấn đề gì lớn mà em vẫn không kìm được mà cáu kỉnh với anh."

"Không hề." Trần Nghiên ôm cô vào lòng, "Chuyện này vốn dĩ là lỗi của anh, em giận là đúng."

"Anh có thấy em quản anh nhiều quá không?"

"Không." Giọng điệu Trần Nghiên khiến cô cảm thấy yên tâm lạ kỳ, "Anh còn mong vợ anh ngày nào cũng quản anh, tốt nhất là quy định luôn cả việc anh đi vệ sinh mấy giờ nữa."

Tống Tịnh Nguyên bật cười, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của anh: "Anh đang nói lung tung gì vậy?"

"Vậy nên đừng suy nghĩ lung tung nữa nhé?" Trần Nghiên vuốt ve đuôi tóc cô, rồi nhẹ nhàng cọ vào chóp mũi cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn xuống, chứa đựng đầy tình cảm: "Trong lòng anh, em làm gì cũng đúng."

Tống Tịnh Nguyên cảm thấy tim mình mềm mại, ấm áp, như thể đang được ngâm trong dòng nước ấm. Cô ngẩng đầu nhìn anh: "Anh không sợ sẽ chiều hư em sao?"

"Không sợ." Trần Nghiên hôn nhẹ lên trán cô, "Chiều hư rồi càng tốt."

Gió thu xào xạc, bóng cây rì rào in xuống mặt đất, lòng Tống Tịnh Nguyên cũng gợn lên những cơn sóng nhẹ.

Cô kể cho Trần Nghiên nghe những gì đã xảy ra vào buổi sáng.

"Em chỉ hơi sợ... " Tống Tịnh Nguyên cắn môi, "Sợ cuối cùng... chúng ta cũng sẽ trở nên như vậy."

"Không đâu." Trần Nghiên nắm tay cô, lòng bàn tay anh lúc nào cũng ấm áp, xua tan hết mọi lo lắng và bất an trong cô, "Chúng ta sẽ không như vậy."

Tống Tịnh Nguyên chớp mắt, nhìn chằm chằm vào gương mặt anh.

Vẻ mặt Trần Nghiên nghiêm túc, ngón tay anh nhẹ nhàng siết chặt lòng bàn tay cô, anh cúi xuống hôn nhẹ vào tai cô, lời nói dịu dàng đến cực điểm, từng câu từng chữ lọt vào tai cô.

"Bởi vì dù đến khi em tám mươi tuổi, tóc em đã bạc, mắt cũng đã mờ, thậm chí đi đứng không còn vững, anh vẫn sẽ nắm tay em, tự hào giới thiệu với mọi người rằng em là vợ anh, là bảo bối của anh, là người anh yêu nhất."

"Chúng ta sẽ mãi mãi yêu nhau."

Thật ra, Trần Nghiên thường xuyên nói những lời ngọt ngào với cô, và dù nghe bao nhiêu lần, Tống Tịnh Nguyên vẫn luôn bị tình yêu của anh làm tan chảy.

Vì thế, cô mỉm cười, hai lúm đồng tiền trên má hiện lên, trông như một đứa trẻ: "Vậy anh phải hứa đấy, chúng ta ngoéo tay."

"Được." Trần Nghiên mỉm cười, ngoéo tay với cô, "Ngoéo tay, trăm năm không thay đổi."

"Thế này được chưa?"

Tống Tịnh Nguyên gật đầu thật mạnh.

Chúng ta sẽ mãi yêu nhau, mãi đắm say.

...

Khi Tống Tịnh Nguyên trở lại phòng tin tức, chiếc máy bay không người lái bên ngoài cửa sổ đã biến mất.

Nhưng ánh mắt tò mò của đồng nghiệp không những không giảm, mà còn tăng thêm.

Cô cố gắng lờ đi những ánh mắt khác lạ đó, mạnh dạn ngồi xuống bàn làm việc của mình, tiếp tục xử lý công việc còn dang dở.

Trương Xán ngồi cạnh ôm một gói snack khoai tây vị dưa leo, trượt ghế tới gần cô, vẻ tò mò hiện rõ trên mặt, âm cuối kéo dài.

"Tịnh Nguyên, vừa rồi là bạn trai em à?"

Tống Tịnh Nguyên nhẹ nhàng gật đầu.

"Nhìn là biết, tình cảm của hai người rất tốt."

Tống Tịnh Nguyên không biết phải đáp lại thế nào, chỉ khẽ nở nụ cười.

Trương Xán nhìn chằm chằm vào một chỗ hai, ba giây, dường như không nhịn nổi nữa, cô ấy nhích lại gần hơn, khẽ cúi đầu, giọng nói cực kỳ nhỏ.

"Này... Tịnh Nguyên."

"Em nhớ soi gương nhé."

Nói xong, cô ấy dí dỏm nhét một miếng snack vào miệng Tống Tịnh Nguyên, sau đó trượt ghế quay về chỗ của mình, tiếp tục công việc.

Tống Tịnh Nguyên ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của cô ấy, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trong túi không có gương, Tống Tịnh Nguyên chỉ đành mở camera trước trên điện thoại. Vừa nhìn thấy hình ảnh trên màn hình, tim cô chợt đập mạnh, lập tức nằm rạp xuống bàn, đưa tay che cổ.

Sau khi chắc chắn không ai nhìn về phía mình, cô mở khóa điện thoại, khổ sở nhìn vào màn hình.

Có một dấu hôn trên cổ cô.

Màu hồng nhạt, vô cùng nổi bật trên làn da trắng như tuyết của cô, giống như một cánh hoa đào nở rộ trong tuyết.

Chẳng trách lúc nãy khi cô bước vào, ánh mắt mọi người lại có phần khác lạ, chắc chắn họ đã thấy hết rồi.

Xấu hổ chết đi được.

Cô lén chụp lại dấu hôn trên cổ, gửi cho Trần Nghiên, trong tin nhắn không giấu được giọng điệu trách móc.

【Y: Tất cả là tại anh.】

Sau đó là một biểu tượng chú mèo con phồng má tức giận.

Cô quên không chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng nên khi tin nhắn của Trần Nghiên đến, điện thoại rung lên, cô vội vàng giảm âm lượng.

【Chồng yêu: Sao lại trách anh?】

【Y: Đồng nghiệp của em đều thấy rồi.】

【Chồng yêu: Em tự hỏi lại lòng mình đi, ai là người bắt đầu trước?】

Ngay sau đó, một bức ảnh được gửi tới.

Tống Tịnh Nguyên nhìn chằm chằm vào bức ảnh, khuôn mặt dần dần nóng lên, trong đầu không tự chủ được mà nhớ lại tất cả những gì vừa xảy ra dưới lầu.

Những lời nói ngọt ngào của Trần Nghiên khiến cô bị mê hoặc, như có một bát socola đổ tràn trong lòng, vị ngọt lan tỏa khắp nơi. Vì vậy cô nhón chân lên, chủ động hôn lên cằm anh.

"Em làm gì vậy?" Trần Nghiên nhướng mày nhìn cô.

"Bù đắp cho anh một chút." Tống Tịnh Nguyên nháy mắt với anh, "Chiều nay là em nóng giận vô cớ với anh."

Trần Nghiên kéo dài giọng, "Ồ" một tiếng, đôi mắt đen láy ẩn chứa sự tinh quái, anh nhẹ nhàng véo má cô: "Chỉ hôn một cái thôi à?"

Tống Tịnh Nguyên xoa xoa chóp mũi, hơi ngượng ngùng, lại ngẩng đầu lên định hôn vào môi anh.

Trần Nghiên dùng ngón tay ngăn lại, dịu dàng nhắc nhở: "Cảm cúm vẫn chưa khỏi, anh không muốn lây cho em."

"Vậy..." Cô cắn môi dưới, đôi mắt long lanh.

Đôi mắt Trần Nghiên lập tức trở nên sâu thẳm, yết hầu khô khốc, ngón tay anh luồn vào mái tóc cô, ghé sát bên tai cô thì thầm: "Vậy anh hôn chỗ khác."

Anh ôm chặt cô trong vòng tay, dùng chiếc áo khoác bọc lấy cô, nhẹ nhàng vuốt ve gáy cô rồi cẩn thận cắn nhẹ vào phần da mềm mại trên cổ cô.

Tống Tịnh Nguyên phát ra tiếng rên rĩ khe khẽ, mỗi tấc da trên người cô đều nóng bừng, ngón tay không yên nắm chặt vạt áo anh, cảm nhận cơ bắp của anh căng lên. Cô nhắc nhở anh đang ở dưới công ty, sẽ có đồng nghiệp đi ngang qua.

Trần Nghiên đáp "Anh biết rồi" một cách qua loa, rồi lại dỗ dành cô bằng những nụ hôn ở những nơi khác.

Cuối cùng, anh chậm rãi chỉnh lại mái tóc bị gió thổi rối giúp cô, khẽ hừ một tiếng: "Con mèo hoang nhỏ."

"Anh nói gì?"

Anh chỉ vào dấu răng quanh yết hầu mình, cười trêu chọc: "Ai cắn?"

Tống Tịnh Nguyên không nói gì nữa.

Cô nằm dài trên bàn một lúc lâu, hơi nóng trên người vẫn chưa giảm bớt. Cô áp mu bàn tay lên mặt để tự làm mát. Đúng lúc này, tin nhắn của Trần Nghiên lại đến.

【Chồng yêu: Lát nữa đợi anh ở công ty, anh đón em tan làm.】

【Y: Dạ.】

Gần đến giờ tan ca, chị Lý gọi mọi người lại để họp gấp. Khi cuộc họp mới kết thúc, Tống Tịnh Nguyên vội vàng cầm túi xách chạy ra ngoài.

Trần Nghiên đứng dựa vào xe, giang tay ôm cô vào lòng, khẽ xoa đầu cô: "Chạy nhanh như thế làm gì? Cẩn thận ngã."

"Anh đợi lâu không?"

"Không lâu."

Trần Nghiên lái xe đưa cô đến một nhà hàng Nhật gần đó để ăn tối. Sau bữa ăn, anh lại chở cô đi về một hướng khác.

"Chúng ta đi đâu vậy?" Tống Tịnh Nguyên không nhịn được mà hỏi.

"Rồi em sẽ biết."

Chiếc xe lướt nhẹ trong màn đêm. Trần Nghiên sợ cô lạnh nên đã bật máy sưởi, cửa kính xe phủ một lớp sương mờ.

Tống Tịnh Nguyên vẫn như ngày nào, nghiêng người thích thú vẽ vời lên lớp sương ấy bằng ngón tay trắng mịn.

Trần Nghiên liếc nhìn cô, mỉm cười bất lực mà đầy yêu chiều.

Hơn hai mươi phút sau, xe dừng lại ở Viễn Dương Công Quán, Tống Tịnh Nguyên ngẩn người vài giây: "Đây là?"

"Đi theo anh." Trần Nghiên đưa tay về phía cô.

Tống Tịnh Nguyên nắm tay anh, cuối cùng hai người dừng lại trước một căn biệt thự.

Trần Nghiên đặt vào tay cô một vật lạnh ngắt, Tống Tịnh Nguyên mở lòng bàn tay ra, phát hiện đó là một chiếc chìa khóa.

Sự nghi ngờ trong lòng cô dần có câu trả lời, Tống Tịnh Nguyên quay sang nhìn anh, Trần Nghiên mở miệng: "Nhà tân hôn."

"Nhưng căn nhà chúng ta đang ở cũng rất tốt mà."

"Không giống nhau." Trần Nghiên ôm vai cô, "Anh muốn dành điều tốt nhất cho em."

Tống Tịnh Nguyên cắm chìa khóa vào ổ, đẩy cửa bước vào. Ngôi nhà này lớn hơn căn hiện tại của họ rất nhiều, tổng cộng có ba tầng. Kết cấu bên trong khá giống với căn của Trần Nghiên ở đường Hồn Hà Bắc. Biết Tống Tịnh Nguyên thích nghe anh đàn, tầng hai có một phòng đàn riêng, thậm chí còn có một phòng chiếu phim nhỏ trong nhà.

Ngôi nhà mới trang trí được một nửa, mọi thứ đều theo phong cách mà Tống Tịnh Nguyên thích, chỉ nhìn thôi đã thấy ấm áp và lãng mạn.

"Trong sân vừa hay có một khoảng đất trống." Trần Nghiên nắm tay cô, "Anh đã nghĩ xong rồi, chỗ đó sẽ được cải tạo thành một khu vườn nhỏ, chỉ để trồng dâu tây mà em thích nhất."

Một cảm xúc khó nói dâng lên trong lòng, Tống Tịnh Nguyên hỏi: "Anh mua căn nhà này từ lúc nào?"

"Để anh nhớ xem." Trần Nghiên nói, "Là ngay khi anh vừa trở về Giang Bắc."

Tim Tống Tịnh Nguyên khẽ run lại.

Khi đó, họ vẫn chưa làm lành.

Mọi hiểu lầm vẫn chưa được hóa giải.

Nhưng anh vẫn mua căn nhà này, tự mình lên ý tưởng từng chi tiết.

Anh luôn đặt cô vào tương lai của mình.

"Tịnh Nguyên." Trần Nghiên đột nhiên nhìn cô, ánh mắt anh sâu thẳm, "Cưới anh nhé."

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả đã ngất ngây vì độ ngọt này. Còn bạn??