Dâng Trào

Chương 116: Băng rôn




Trần Nghiên nhanh chóng hiểu ra ý của Tống Tịnh Nguyên khi nói những lời này.

Trần Chính và Lương Nguyệt là ba mẹ, nhưng chưa bao giờ cho anh tình yêu đáng lẽ anh phải nhận được. Vì thế, ngay cả khi bị bệnh, cũng không ai quan tâm anh. Về sau, Trần Xu Phàm gặp tai nạn, người duy nhất trên thế gian yêu thương anh cũng rời xa, không ai để ý đến sống chết của anh.

Giờ đây, cô đang dùng tình yêu của mình để bù đắp cho những tổn thương mà anh đã chịu suốt mười mấy năm qua.

Nhưng thực ra, tình yêu của cô đã cho anh rất nhiều sức mạnh rồi.

Trong khoảng thời gian vừa mới về nước, Trần Nghiên thường hồi tưởng lại những năm tháng nghèo túng và lạc lõng ở California, tự hỏi không biết vì sao anh có thể vượt qua được.

Những đêm không thể chợp mắt, những buổi sáng mờ mịt không ánh sáng, cô độc và bế tắc.

Cuối cùng anh cũng tìm ra câu trả lời.

Chính là nhờ tình yêu của Tống Tịnh Nguyên.

Là tình yêu mãnh liệt và chân thành của cô gái đã mang đến cho anh hy vọng để tiếp tục bước đi. Dù lúc chia tay có nhiều điều không vui, nhưng tình yêu đó vẫn đủ để nâng đỡ anh vượt qua những năm tháng vô danh và bấp bênh đó.

Nếu không có cô, có lẽ anh đã chết trong căn phòng trọ ở California từ lâu rồi.

Trần Nghiên khẽ cầm tay Tống Tịnh Nguyên, nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay cô, giọng nói đong đầy tình cảm không kể xiết: "Em cũng vậy."

Em cũng có tình yêu của anh.

Có anh ở đây, những năm tháng cô đơn lạc lối sẽ không bao giờ quay lại nữa.

...

Mặc dù bác sĩ nói rằng Trần Nghiên chỉ bị cảm cúm thông thường, nhưng đã kéo dài ba, bốn ngày mà không có dấu hiệu thuyên giảm.

Tống Tịnh Nguyên tự giác nhận lấy trách nhiệm chăm sóc bệnh nhân, mỗi sáng cô dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho Trần Nghiên, hai bữa còn lại cũng cố gắng làm sao cho đủ dinh dưỡng.

Trần Nghiên thương cô vất vả, nhưng không thể ngăn cô lại, đành đứng bên nhìn cô bận rộn.

Sáng, khi chuẩn bị đi làm, Tống Tịnh Nguyên nhét vào túi anh một gói thuốc, nói rằng đây là thuốc trị cúm rất hiệu quả, dặn anh nhất định phải uống sau bữa trưa.

Trần Nghiên ậm ừ đáp vài câu, sợ mình lây bệnh cho cô, cố nhịn không hôn, chỉ xoa nhẹ mái tóc cô rồi tiễn cô dưới tòa nhà Gia Nhiên.

Tống Tịnh Nguyên vừa bước vào phòng tin tức đã cảm nhận được bầu không khí có gì đó không ổn.

Chị Trương ngồi ngay bàn bên cạnh, sáng sớm đã gục đầu lên bàn, vai run lên, khóc nức nở. Vài đồng nghiệp xung quanh vừa đưa khăn giấy vừa lo lắng hỏi han.

Chị Trương luôn làm việc rất chăm chỉ và có trách nhiệm, tính cách hiền lành, nhiệt tình, đối xử rất tốt với những hậu bối như họ.

Tống Tịnh Nguyên còn chưa kịp đặt túi xuống đã vội bước tới hỏi thăm: "Có chuyện gì vậy ạ?"

Tiểu Tôn ngồi bên cạnh kể lại toàn bộ cho cô nghe.

Tối qua, chồng chị Trương bảo phải tăng ca, sẽ về nhà muộn. Trùng hợp, chị ấy đã hẹn vài người bạn ra ngoài ăn tối. Không ngờ, chị ấy lại gặp chồng mình đang ngồi uống rượu trò chuyện với mấy đồng nghiệp nam ở nhà hàng.

Lúc đó, chị Trương rất tức giận, bước tới chất vấn anh ta sao lại như vậy. Chồng chị chẳng nói gì, nhưng về nhà thì hai người cãi nhau to. Anh ta hỏi tại sao chị ấy không giữ thể diện cho anh ta ở bên ngoài, anh ta cũng đâu làm gì quá đáng, chị ấy ấm ức nói rằng "Nhưng anh đã lừa dối em". Chồng chị ấy lại không nghĩ vậy, cuối cùng còn hét lên đòi ly hôn.

"Em thấy chị Trương chẳng làm gì sai cả." Tiểu Tôn bực bội nói, "Rõ ràng là chồng chị ấy nói dối trước, tại sao lại quay ra đổ lỗi cho chị ấy chứ? Em nói thật, hôn nhân đúng là nấm mồ của phụ nữ, may mà em không có bạn trai, một mình thoải mái tự do."

"Thế thôi." Một đồng nghiệp khác đi ngang qua góp lời, "Ở với nhau lâu rồi ai cũng thế, có mấy ai còn thẳng thắn với nhau? Đặc biệt là đàn ông, nói dối một lần thì chắc chắn sẽ có lần thứ hai, rồi cứ thế ngày càng nhiều, đến mức mình không còn phân biệt được câu nào là thật, câu nào là giả."

"Chồng chị cũng thường xuyên nói dối lắm, nhưng chị cứ mắt nhắm mắt mở cho qua. Tình yêu gì chứ, sớm đã bị mài mòn theo thời gian sống chung lâu dài, bây giờ cùng lắm cũng chỉ là đối tác sống chung qua ngày, đừng quá xem trọng."

Nghe xong, tiểu Tôn càng cau mày: "Hả? Chị nói vậy làm em càng sợ kết hôn hơn."

Tống Tịnh Nguyên mím môi, không nói gì, lấy một gói khăn giấy đưa cho chị Trương, nói vài câu an ủi.

Nhưng gặp phải chuyện như thế này, người khác có khuyên bao nhiêu cũng chẳng ích gì, cuối cùng vẫn là chị ấy phải tự giải quyết.

Tống Tịnh Nguyên trở về bàn làm việc, trong đầu vẫn nghĩ về những lời đồng nghiệp vừa nói, trong lòng có chút không thoải mái.

Giờ nghỉ trưa chưa hết, Tống Tịnh Nguyên tựa lưng vào ghế, lướt điện thoại, lo lắng về tình hình của Trần Nghiên bên kia, cô lấy điện thoại gọi cho anh.

Điện thoại đổ chuông rất lâu mới được kết nối, đoán rằng chắc anh đang họp. Trong ông nghe có tiếng thảo luận của người khác, giọng điệu của Trần Nghiên thì uể oải, thậm chí Tống Tịnh Nguyên có thể hình dung ra dáng vẻ lười biếng của anh.

"Kiểm tra à?" Anh hỏi.

Tống Tịnh Nguyên cười, nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng, đi thẳng vào vấn đề: "Anh đã uống thuốc chưa?"

"Rồi." Trần Nghiên trả lời rất nhanh.

"Vậy thì được, anh đang họp à?"

"Vợ anh thật thông minh."

"Vậy anh họp tiếp đi." Tống Tịnh Nguyên nói, "Bên em không có việc gì."

"Được."

Ba giờ chiều, chị Lý mang tài liệu đến chỗ Tống Tịnh Nguyên, nói rằng có một bài báo cần người theo dõi, hỏi cô có thời gian không.

Tống Tịnh Nguyên gật đầu đồng ý.

Mười mấy phút sau, cô cùng một thực tập sinh trong nhóm đi xuống lầu, lên xe của công ty.

Thực tập sinh mới đến phòng tin tức nửa tháng, đây cũng là lần đầu cô nàng ra ngoài tác nghiệp, sự căng thẳng hiện rõ trên khuôn mặt. Tống Tịnh Nguyên cười an ủi vài câu, rồi chia sẻ một ít kinh nghiệm của mình. Cô nàng vội vàng lấy ra một cuốn sổ nhỏ trong túi, cẩn thận ghi chép.

Tống Tịnh Nguyên bật cười: "Thoải mái đi, không đáng sợ như em nghĩ đâu."

Thực tập sinh gật đầu, vẻ căng thẳng trên mặt cũng giãn ra một chút.

Hôm nay tài xế chọn con đường hơi kẹt, xe cứ chạy rồi lại dừng, cộng thêm không khí trong xe không lưu thông tốt, Tống Tịnh Nguyên hơi say xe, cô nhắm mắt tựa lưng vào ghế, với tay lấy một chai nước suối bên cạnh, mở ra uống vài ngụm, mới miễn cưỡng đè nén cảm giác buồn nôn.

Hôm nay họ phải đến một công ty luật nổi tiếng ở trung tâm thành phố để phỏng vấn một đối tác ở đó.

Chiếc xe dừng lại từ từ trước một tòa nhà văn phòng sang trọng, Tống Tịnh Nguyên cùng thực tập sinh xuống xe, sau khi nói rõ tình hình với nhân viên lễ tân, người đó dẫn họ đến phòng họp ở tầng năm.

Thang máy vừa mở ra, bên trong lại vang lên tiếng hét chói tai của một người phụ nữ, xen lẫn những tiếng khóc điên cuồng khiến người ta rợn tóc gáy.

Nhân viên lễ tân cũng sững lại một chút, rồi nhanh chóng nở một nụ cười chuyên nghiệp và giải thích rằng đó có thể là một khách hàng đến tư vấn, bảo họ đừng sợ.

Tống Tịnh Nguyên không nhịn được nhìn qua bên đó thêm vài lần. Vì khoảng cách khá xa, cô chỉ có thể nhìn rõ đó là một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, mặc bộ quần áo hơi cũ, đang ôm gối ngồi co ro trên mặt đất, toát lên vẻ tuyệt vọng và bất lực. Bên cạnh cô ấy là một người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng.

Cô mơ hồ đoán rằng đây có lẽ là một vụ tranh chấp ly hôn.

Hai người ngồi trong phòng họp chờ một lúc, khoảng mười lăm phút sau, nữ luật sư mới chậm rãi xuất hiện và gửi lời xin lỗi.

Cuộc phỏng vấn diễn ra rất suôn sẻ.

Nhiệm vụ hoàn thành mỹ mãn, thực tập sinh nhỏ thở phào nhẹ nhõm, ôm ghi chép phỏng vấn của mình, bước chân nhẹ nhàng hơn nhiều, vừa đi vừa trò chuyện với Tống Tịnh Nguyên.

"Chị Tịnh Nguyên, chị còn nhớ người phụ nữ mà mình gặp lúc nãy không?"

"Nhớ chứ, sao vậy?"

"Em vừa vào nhà vệ sinh, tình cờ nghe vài luật sư đang bàn tán về chuyện đó. Người phụ nữ đó đáng thương lắm chị ạ. Cô ấy vốn là người ngoại tỉnh, điều kiện gia đình khá tốt. Sau khi tốt nghiệp đại học, qua giới thiệu, cô ấy gặp người đàn ông hiện tại, hai người nhanh chóng xác định mối quan hệ. Người đàn ông đối xử với cô ấy rất tốt, nên chẳng bao lâu sau, cô ấy đề nghị kết hôn."

"Ban đầu nhà cô ấy không đồng ý cuộc hôn nhân này, nhưng cô ấy rất kiên quyết, nhất định đòi cưới anh ta. Sau đó, cô ấy cắt đứt quan hệ với gia đình và kết hôn. Nhưng sau khi kết hôn, cô ấy mới phát hiện ra rằng người đàn ông này vẫn luôn lừa dối cô ấy."

"Căn nhà mà anh ta dẫn cô ấy đi xem trước đó là giả, công việc cũng là giả, ngay cả điều kiện gia đình cũng là bịa đặt. Thực tế, trong nhà anh ta còn có một người già nằm liệt giường vì bệnh tật, anh ta còn phải nuôi em trai em gái ăn học. Điều quan trọng nhất là sau khi kết hôn, tính cách của anh ta thay đổi hoàn toàn, thường xuyên bạo hành cô ấy. Những tình cảm ban đầu cũng sớm tan biến. Cuối cùng, cô ấy không thể chịu nổi nữa, yêu cầu ly hôn, nhưng anh ta không đồng ý, dẫn đến việc phải đến đây giải quyết."

Tống Tịnh Nguyên nghe xong câu chuyện, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Thực ra, xung quanh cô có rất nhiều trường hợp như thế, các cặp đôi không thể thẳng thắn với nhau, cuối cùng rơi vào những tranh cãi không hồi kết.

Buổi sáng, chị Trương cũng vậy.

Hai người vừa trò chuyện vừa bước ra khỏi tòa nhà văn phòng luật. Tống Tịnh Nguyên khẽ vén tóc bên tai, chợt nhận ra tòa nhà Niệm Nguyên ở ngay phía trước.

Cả ngày không gặp, không biết bệnh của Trần Nghiên thế nào rồi, tiện đường qua thăm anh một chút.

Vì thế, cô quay lại, nói với cô thực tập sinh: "Em lên xe về công ty trước đi, lát nữa chị tự bắt xe về."

Thực tập sinh không hỏi nhiều, quay người lên xe công ty.

Tống Tịnh Nguyên mặc áo khoác bước vào tòa nhà Niệm Nguyên, những người ở quầy lễ tân đã rất quen với cô, mỉm cười chào cô. Tống Tịnh Nguyên đi thẳng vào thang máy, lên phòng tổng giám đốc ở tầng bốn.

Trong phòng không có ai. Tống Tịnh Nguyên nhìn quanh một lượt, thậm chí bóng dáng của thư ký cũng không thấy, cô đẩy cửa vào, ngồi trên ghế sô pha đợi Trần Nghiên quay lại.

Bàn làm việc của anh hơi bừa bộn, tài liệu và báo cáo chất đống, khung ảnh chụp chung của hai người bị đè ở dưới, mấy chiếc bút ký màu đen bị rơi mất nắp ở đâu, một vết mực nhỏ loang ra trên mặt bàn.

Tống Tịnh Nguyên thở dài ngao ngán, nghĩ mình cũng không có việc gì làm, bèn đứng dậy giúp anh dọn dẹp bàn làm việc, sắp xếp ngăn nắp các tài liệu.

Khi cô đang dọn dẹp, một chiếc hộp vuông vức rơi ra.

Chính là hộp thuốc mà sáng nay cô đã nhét vào túi của anh.

Tống Tịnh Nguyên cúi người nhặt lên, vô thức mở ra kiểm tra xem Trần Nghiên có uống thuốc đúng giờ không, và quả nhiên ——

Thuốc bên trong vẫn chưa hề động đến.

Nhưng trưa nay, khi cô gọi điện, rõ ràng anh đã nói là mình uống thuốc rồi.

Anh lừa cô.

Một ngọn lửa vô danh bùng lên trong lòng Tống Tịnh Nguyên, cô không muốn đợi anh nữa, bèn rời khỏi tòa nhà Niệm Nguyên.

...

Sau khi kết thúc cuộc họp, Trần Nghiên trở lại văn phòng, ngạc nhiên khi phát hiện bàn làm việc của mình ngăn nắp lạ thường, tài liệu được sắp xếp gọn gàng, giấy tờ bỏ đi được vứt vào thùng rác, ngay cả bụi trên khung ảnh cũng đã được lau sạch.

Người có thể tự do ra vào văn phòng của anh không nhiều, mà người chịu khó giúp anh dọn dẹp mấy thứ này chỉ có thể là một người duy nhất.

Trần Nghiên khẽ mỉm cười, nhắn tin cho Tống Tịnh Nguyên.

【Nghiên: Em đến văn phòng anh à?】

【Nghiên: Sao không đợi anh về mà đã đi rồi?】

Nhưng đợi mãi mà không thấy ai trả lời.

Trần Nghiên cau mày, gọi cho Tống Tịnh Nguyên.

Không ai nghe máy.

Anh định hỏi quầy lễ tân xem chuyện gì xảy ra thì ánh mắt bất chợt lướ qua hộp thuốc mà mình đã bỏ quên ở góc bàn.

Trong khoảnh khắc, anh hiểu ra chuyện gì đã xảy ra.

Tống Tịnh Nguyên mang theo cơn tức giận trở lại phòng tin tức, ngồi trước máy tính sắp xếp lại nội dung phỏng vấn vừa rồi.

Dù cô biết đây không phải là chuyện gì quá quan trọng, trước đây có lẽ chỉ cần hỏi qua Trần Nghiên là xong, nhưng hôm nay lại có chút khác lạ.

Buổi sáng vừa mới xảy ra chuyện của chị Trương và văn phòng luật.

Hai sự việc này đều nói rõ rằng, trong tình cảm, lừa dối giống như một quả bom hẹn giờ, không biết khi nào nó sẽ phát nổ, và khi nổ thì sẽ mang lại những kết quả khó lường.

Tống Tịnh Nguyên lớn lên trong một gia đình đầy rẫy sự lừa lọc và dối trá, năm đó hai người chia tay cũng là vì cô không đủ dũng cảm, không đủ thẳng thắn. Thêm vào đó, tính cách cô nhạy cảm, nên lần này cô thực sự hơi khó chịu.

Đúng lúc này, điện thoại bên cạnh vang lên.

Cô nghiêng đầu nhìn thoáng qua, thấy tên người gọi, cô để sang một bên không để ý.

Nhưng anh lại kiên trì gọi thêm lần nữa.

Tống Tịnh Nguyên vẫn không bắt máy.

Dường như anh quyết tâm gọi cho bằng được, liên tục gọi hơn hai mươi cuộc, cuối cùng Tống Tịnh Nguyên không chịu nổi nữa, cầm điện thoại lên và nhấn nút nghe.

Giọng nói trầm thấp truyền qua ống nghe: "Cục cưng, có phải em đang giận không?"

Tống Tịnh Nguyên thản nhiên đáp: "Không."

"Em có đến văn phòng của anh không?"

"Không, em đang ở công ty, đến chỗ anh làm gì."

"Nói dối, lễ tân đã thấy em rồi."

Tống Tịnh Nguyên: "... "

"Chuyện hộp thuốc, em nghe anh giải thích nhé? Anh không cố ý lừa em đâu, chỉ là ——"

Hôm nay Tống Tịnh Nguyên hơi nóng nảy, cô cắt ngang lời anh: "Uống hay không là việc của anh, không cần giải thích với em."

...

Sau khi cúp máy, Tống Tịnh Nguyên nhìn vào màn hình máy tính, tự hỏi liệu lần này mình có hơi làm quá lên rồi không.

Đột nhiên cô cảm thấy hối hận, vừa rồi lẽ ra cô nên cho Trần Nghiên cơ hội giải thích, dù sao thì giữa các cặp đôi cũng cần phải bình tĩnh mà nói chuyện với nhau.

Cô đã quá nóng vội.

Đang miên man suy nghĩ thì đồng nghiệp xung quanh bắt đầu ồn ào.

Tống Tịnh Nguyên giật mình, bối rối nhìn họ: "Có chuyện gì vậy?"

"Nhìn ra ngoài cửa sổ đi." Tang Lỗi nhắc nhở cô.

Tống Tịnh Nguyên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một chiếc máy bay không người lái màu đen đang từ từ bay lên, cuối cùng dừng lại ngay bên cửa sổ cạnh bàn làm việc của cô.

Tống Tịnh Nguyên:...

Cô có một dự cảm không lành.

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, một tấm băng rôn màu trắng từ từ được thả xuống từ chiếc máy bay không người lái.

Chữ viết trên đó đầy phóng khoáng, rõ ràng là nét bút của người nào đó ——

"Vợ đại nhân xinh đẹp và tốt bụng của anh, anh thực sự biết sai rồi, xin hãy tha thứ cho anh."

"..."