Có lẽ là mùa thu sắp đến, gần đây thời tiết ở Giang Bắc rất kỳ lạ, lúc nóng lúc lạnh, sự chênh lệch nhiệt độ giữa sáng và tối cũng lớn, thi thoảng còn có mưa rào ghé qua.
Sau khi ăn sáng, Tống Tịnh Nguyên định mặc chiếc váy nhung đen mới mua, nhưng mới mặc được một nửa thì phát hiện chiếc váy này khó mặc hơn so với vẻ ngoài của nó.
Phần lưng váy có một đoạn dây buộc, chỉ cần không cẩn thận một chút, dây sẽ vướng vào áo ngực, cô loay hoay mãi mà không tháo ra được, đến nỗi trán đã lấm tấm mồ hôi. Nhưng có câu: "Vội vàng không làm nên chuyện", cô càng vội, dây càng rối.
Trần Nghiên đứng ngoài đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng cô đâu, bèn mở cửa đi vào xem tình hình thế nào. Vừa mở cửa, anh nhìn thấy tấm lưng trần của cô lộ ra ngoài, làn da trắng mịn như được ngâm trong sữa.
Buổi sáng là lúc sinh lực tràn đầy nhất, yết hầu của Trần Nghiên bất giác chuyển động, ánh mắt cũng trở nên sâu thẳm.
"Em đang làm gì đấy?" Anh tiến lại gần Tống Tịnh Nguyên, ngón tay móc vào dây váy, dễ dàng kéo cô vào lòng mình. Lòng bàn tay lướt qua làn da của cô, nhanh chóng cảm nhận được hơi ẩm của mồ hôi.
"Sáng sớm đã cố tình quyến rũ anh à?" Giọng anh trầm xuống vài phần, cằm đặt lên hõm xương quai xanh của cô, hơi nóng lan tỏa khắp cơ thể như dòng điện, kích thích dây thần kinh Tống Tịnh Nguyên run lên.
"Anh đang nghĩ gì vậy?!" Tống Tịnh Nguyên đỏ mặt, thoát khỏi vòng tay anh, ngượng ngùng lườm anh: "Đúng lúc, anh giúp em chỉnh lại dây váy đi."
Trần Nghiên quan sát chiếc váy của cô: "Em định mặc cái này đi làm?"
"Dạ."
"Không được." Anh nghiêm mặt, "Thay cái khác đi."
"Tại sao?" Tống Tịnh Nguyên cau mày, tay vẫn đang đấu tranh với chiếc váy: "Không đẹp à?"
"Ừ." Trần Nghiên khoanh tay, "Không đẹp."
"..."
"Anh nói dối."
"Không nói dối, thật sự không đẹp." Trần Nghiên lấy từ tủ quần áo ra chiếc áo hoodie và quần jeans, đưa cho cô, "Mặc cái này đi."
"Em không muốn." Tống Tịnh Nguyên phản đối.
"Nếu em nhất quyết muốn mặc cái váy này." Trần Nghiên hừ nhẹ, rồi kéo cô vào lòng, thì thầm bên tai cô: "Vậy hôm nay đừng đi làm nữa."
Tống Tịnh Nguyên: "..."
Cuối cùng cô vẫn chọn nghe lời, mặc bộ đồ kín đáo đó, nhưng tâm trạng có phần không vui. Trên đường đến công ty, cô không nói một lời nào với Trần Nghiên, mặt hầm hầm ngồi ở ghế phụ, chăm chú ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Trần Nghiên nhìn dáng vẻ của cô, khẽ cười.
Xe dừng trước tòa nhà Gia Nhiên, Tống Tịnh Nguyên cầm túi xách chuẩn bị xuống xe, nhưng phát hiện cửa xe đã bị Trần Nghiên khoá, cô đẩy mãi cũng không mở được.
Tống Tịnh Nguyên cố tình không nhìn anh, chỉ để lại cho anh một cái gáy: "Cho em xuống."
Trần Nghiên đặt một tay lên vô lăng, hôm nay anh mặc vest, để lộ một đoạn xương cổ tay vừa quyến rũ vừa lạnh lùng, anh ung dung nhìn cô: "Muốn xuống? Việc cần làm còn chưa xong đâu."
Tống Tịnh Nguyên im lặng.
Chuyện Trần Nghiễn nhắc tới là thỏa thuận trước đó của hai người, rằng mỗi sáng khi chia tay, cả hai phải hôn nhau một cái.
Nhưng cô vẫn còn giận chuyện sáng nay, không muốn quan tâm đến anh, nên trả lời một cách khô khan: "Không hôn."
Cô nghe thấy Trần Nghiên "chậc" một tiếng, sau đó anh đưa tay ra, bàn tay rộng lớn nắm lấy phần da mềm phía sau cổ cô, hơi dùng sức một chút, kéo cô vào lòng mình.
Tống Tịnh Nguyên phản ứng chậm vài giây, vô thức ngẩng đầu nhìn anh, khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, Trần Nghiên nắm cằm cô rồi cúi xuống hôn.
Ban đầu anh chỉ nhẹ nhàng mút môi cô, sau đó xâm nhập vào sâu hơn, mang theo sự chiếm hữu. Tống Tịnh Nguyên chỉ có thể bị động đón nhận tất cả, vì mất cân bằng, cô chỉ có thể nắm lấy góc áo anh, lo sợ người ngoài sẽ nhìn thấy, ánh mắt thỉnh thoảng lại phân tâm.
Trần Nghiên hôn sâu hơn, ngón tay ấm áp vuốt nhẹ má cô, giọng anh khàn khàn đầy sức hút:
"Cục cưng, tập trung."
Đến cuối cùng, Tống Tịnh Nguyên cảm thấy mình nóng như một con cá sắp mất nước, hơi thở ngập tràn mùi hương tuyết tùng đen từ người Trần Nghiên, khiến cô khó thở.
Ba phút sau, Trần Nghiên mới buông cô ra.
"Em thù dai thật đấy." Trần Nghiên vòng tay qua cổ cô, ngón cái nhẹ nhàng chỉnh lại những sợi tóc lộn xộn trên trán cô, "Chẳng phải chỉ vì không cho em mặc chiếc váy đó thôi sao?"
"Anh đang xâm phạm quyền tự do ăn mặc của em." Tống Tịnh Nguyên hậm hực đáp, "Hơn nữa, em thấy chiếc váy đó rất đẹp, tại sao anh lại nói xấu."
"Đúng là hết cách với em mà." Trần Nghiên nắm lấy tay cô, đan các ngón tay vào nhau, "Dự báo thời tiết nói chiều nay nhiệt độ sẽ giảm xuống, chiếc váy đó quá mỏng, em mặc sẽ bị cảm, vì thế anh mới không cho em mặc."
Tống Tịnh Nguyên dừng lại vài giây.
"Vậy sao anh không nói thẳng với em?" Cuối cùng cô cũng chịu ngước lên nhìn Trần Nghiên, đôi mắt long lanh, mang theo cảm giác ấm ức khó tả.
"Lỗi anh, được chưa?" Trần Nghiên kiên nhẫn nói, "Sau này anh sẽ không như vậy nữa."
Tống Tịnh Nguyên chớp mắt, suy cho cùng Trần Nghiên chỉ đang quan tâm đến cô, vậy mà giờ lại phải quay sang xin lỗi cô.
Anh luôn như thế, trước mặt người khác thì kiêu ngạo lạnh lùng, nhưng với cô thì lại vô cùng bao dung, yêu chiều không dứt. Một khi phát hiện ra mình làm sai điều gì, anh sẽ ngay lập tức nhận lỗi và sửa sai.
Tóm lại, anh thật lòng yêu chiều cô.
Nghĩ đến đây, Tống Tịnh Nguyên mềm lòng, cô cũng bắt đầu tự ngẫm lại: "Lúc nãy em quá kích động, đáng lẽ phải nói chuyện với anh đàng hoàng."
"Anh... đừng giận nữa." Nói xong, cô chủ động tiến tới hôn nhẹ lên khóe môi anh.
"Nói gì ngốc thế." Trần Nghiên xoa nhẹ đầu cô, "Anh là đàn ông, giận em làm gì."
"Được rồi vợ, lên đi, sắp trễ rồi."
Hai giờ chiều, ngoài trời đột nhiên âm u, một cơn mưa lớn đổ xuống, nhiệt độ giảm đi khoảng năm, sáu độ. Mấy đồng nghiệp xung quanh đều phàn nàn rằng họ ra ngoài mà không xem dự báo thời tiết, bất cẩn mặc váy, giờ thì rét run.
"Vẫn là Tịnh Nguyên có tầm nhìn xa." Tang Lỗi đứng bên cạnh giơ ngón tay cái lên khen ngợi cô.
Tống Tịnh Nguyên cầm hộp mochi sữa đậu nành mà Trần Nghiên đã đặt cho cô, hơi nóng lan tỏa trên hàng mi, hai má lúm đồng tiền ẩn hiện bên môi, giọng cô có chút khoe khoang: "Thực ra là công lao của bạn trai em."
Nghe câu này, mấy nữ đồng nghiệp độc thân xung quanh bị tổn thương gấp đôi.
Tống Tịnh Nguyên được chăm sóc chu đáo mọi mặt, nhưng Trần Nghiên lại bị ốm.
Tối hôm đó, anh có một buổi tiệc, trước đó anh đã bảo thư ký đưa Tống Tịnh Nguyên về nhà, mãi đến 10 giờ tối anh về.
Tống Tịnh Nguyên vừa tắm xong, mặc đồ ngủ, đang sấy tóc trong phòng tắm. Hơi nóng làm mờ hết mặt gương, cô vừa tắt máy sấy tóc thì nghe tiếng mở khóa cửa bên ngoài.
Cô vội vàng ra khỏi phòng tắm, quả nhiên thấy bóng dáng của Trần Nghiên: "Anh về rồi à?"
"Ừ." Thấy cô, bao mệt mỏi trên người anh tan biến, Trần Nghiên giơ tay vẫy cô, môi khẽ nhếch lên, "Chờ anh lâu không?"
"Không."
Tống Tịnh Nguyên ngoan ngoãn đi đến bên cạnh anh, Trần Nghiên vòng tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng, cằm anh tựa vào hõm cổ cô, mắt khép hờ, thần kinh căng thẳng cả ngày cuối cùng cũng được thả lỏng.
Người ta nói thương trường như chiến trường, mà Tống Tịnh Nguyên chính là bến đỗ bình yên của anh.
"Anh mệt lắm đúng không?" Tống Tịnh Nguyên nhíu mày, lòng bàn tay áp lên mặt anh, phát hiện má anh nóng bừng, nhưng bàn tay đang đặt trên eo cô lại lạnh đến lạ thường.
"Trần Nghiên, anh không khỏe à?"
Giọng anh khàn thấy rõ, vẫn dính lấy cô: "Một chút, nhưng nhìn thấy em là anh thấy đỡ hơn rồi."
"Anh chờ em một lát."
Tống Tịnh Nguyên đỡ anh ngồi xuống ghế sofa, rồi tự mình chạy đến bàn trà, ngồi xổm xuống hộp y tế, lấy ra một chiếc nhiệt kế.
Cô đưa nhiệt kế cho Trần Nghiên, liếc nhìn đồng hồ trên tường: "Anh kẹp vào đi."
Mười phút sau, cô khẽ chạm vào Trần Nghiên, bảo anh lấy nhiệt kế ra, nhìn rõ số đo trên nhiệt kế, giọng cô không giấu được vẻ lo lắng: "Anh bị sốt rồi!"
"Thật à?" Trần Nghiên mở mắt nhìn cô, cười an ủi, "Chuyện nhỏ thôi, không sao đâu."
"Đã 38 độ rồi." Tống Tịnh Nguyên đưa tay sờ trán anh, lông mày nhíu chặt, "Để em đưa anh đi bệnh viện nhé?"
"Thật sự không cần đâu." Trần Nghiên nắm lấy tay cô, không biết có phải vì bệnh hay không mà đôi mắt anh đen hơn mọi khi, "Dạo này Trịnh Thần bị cảm, chắc là anh bị lây từ cậu ấy."
Tống Tịnh Nguyên thở dài, vào phòng ngủ lấy một tấm chăn mỏng, đắp lên người anh, sau đó vào bếp rót một cốc nước, pha một gói thuốc hạ sốt, điều chỉnh nhiệt độ nước cho vừa phải, rồi mới đưa đến trước mặt anh.
"Uống cái này trước đã."
Trần Nghiên nghiêng đầu nhìn: "Cái gì đây?"
"Thuốc hạ sốt."
"Không muốn uống." Trần Nghiên như một đứa trẻ đang giận dỗi, quay đầu đi, "Từ năm bảy tuổi anh đã không uống mấy thứ này rồi."
"Bị bệnh mà không uống thuốc sao được?" Tống Tịnh Nguyên dịu dàng dỗ dành anh, "Nhanh uống nào, uống xong mới sớm khỏe lại được chứ."
Cuối cùng Trần Nghiên cũng nể mặt cô, cầm lấy cốc nước mà uống.
"Anh còn thấy khó chịu ở đâu không?" Tống Tịnh Nguyên ngồi xổm bên cạnh anh, nắm tay anh, rồi kéo chăn lên cao hơn, cẩn thận đắp lại. "Anh ngủ một lát đi, ngủ một giấc sẽ thấy đỡ hơn."
Trần Nghiên trông rất mệt, chưa được bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Tống Tịnh Nguyên cũng không còn tâm trí làm việc khác, cứ ngồi bên cạnh chăm sóc anh, thỉnh thoảng lại kiểm tra xem anh đã hạ sốt chưa. Cô còn vào nhà vệ sinh lấy một chiếc khăn, thấm nước mát rồi đặt lên trán anh.
Trần Nghiên rất hiếm khi bị bệnh, chính vì thế Tống Tịnh Nguyên lại càng lo lắng hơn.
Căn phòng yên tĩnh vô cùng, chỉ còn lại tiếng tích tắc của đồng hồ. Qua gần ba tiếng mà nhiệt độ của Trần Nghiên vẫn chưa hạ, sắc mặt anh cũng nhợt nhạt hơn.
Tống Tịnh Nguyên thực sự không yên tâm, khẽ lắc vai anh. Trần Nghiên ngủ rất nông, nhanh chóng tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên là lo lắng cho cô: "Sao vậy cục cưng?"
"Em không sao." Tống Tịnh Nguyên nói, "Anh vẫn còn sốt, chúng ta đi bệnh viện."
Lần này không phải là câu hỏi, mà là câu khẳng định.
Trần Nghiên nhìn cô một lúc, không phản đối nữa. Hai người thay đồ, gọi xe đến bệnh viện.
Đêm khuya, phòng cấp cứu không hề vắng vẻ, mùi thuốc sát trùng nồng nặc khắp nơi.
Bác sĩ kiểm tra sơ qua cho Trần Nghiên, bệnh anh không quá nghiêm trọng, chỉ là cảm cúm thông thường. Thời tiết gần đây thất thường, nhiều người ở Giang Bắc cũng bị cảm cúm, chỉ cần truyền hai chai là ổn.
Phòng bệnh đã hết chỗ, họ được sắp xếp ngồi trên ghế dài ở sảnh. Y tá đến truyền cho Trần Nghiên, Tống Tịnh Nguyên đứng bên cạnh nhìn một lúc, rồi cẩn thận chạm vào mu bàn tay anh: "Có đau không?"
Nghe câu này, Trần Nghiên không khỏi bật cười, anh dùng tay còn lại kéo cô ngồi xuống: "Không đau đâu, vợ à. Thằng bé bên cạnh mới 5 tuổi mà còn không khóc, em nghĩ anh sẽ đau sao?"
Tống Tịnh Nguyên mím môi: "Em chỉ lo cho anh thôi."
"Không đau." Trần Nghiên véo nhẹ má cô, "Bác sĩ nói rồi, anh không sao, đừng lo lắng."
Tống Tịnh Nguyên không nói gì thêm.
Chưa đầy một phút sau, cô đã không thể ngồi yên, mấp máy môi, hỏi anh: "Anh có khát không?"
"Có muốn ăn gì không?"
"Thuốc này có lạnh không, để em đi mua miếng giữ nhiệt cho anh."
...
Trần Nghiên giữ cô lại, kéo dài giọng: "Anh không cần gì cả, em chỉ cần ngoan ngoãn ngồi yên ở đây là được."
"Không được." Tống Tịnh Nguyên lắc đầu, "Anh ngoan ngoãn ngồi đây chờ em."
Nói xong, cô đứng dậy đi ngay, Trần Nghiên không kịp ngăn lại.
Hơn mười phút sau, cô vội vã trở lại, tay xách theo một chiếc túi nilon trắng lớn.
Cô đặt túi lên đùi mình, như đang khoe khoang, trước tiên lấy ra miếng giữ nhiệt, dán lên ống truyền. Sau đó cô lấy ra vài món ăn vặt mà Trần Nghiên thích, mở ra và đút thẳng vào miệng anh.
Trần Nghiên cắn một miếng khoai tây chiên cô đút, nói chuyện không rõ ràng: "Sao em lại đối xử tốt với anh như vậy?"
"Thế này đã gọi là tốt sao?" Tống Tịnh Nguyên mở nắp chai nước cho anh, "Trước đây anh cũng chăm sóc em như vậy mà."
"Chỉ là cảm cúm thôi, không cần lo lắng thế đâu." Trần Nghiên hờ hững nói, "Hồi nhỏ bị bệnh, anh chẳng bao giờ đến bệnh viện, chịu đựng vài ngày là khỏi thôi."
"Nhưng giờ khác rồi." Động tác của Tống Tịnh Nguyên ngừng lại, giọng nói đột nhiên trở nên nghiêm túc.
Cô nhìn anh, anh vẫn mặc bộ vest chưa kịp thay, ngũ quan sắc nét, nhưng trước mặt cô lại dịu dàng đến lạ.
Tống Tịnh Nguyên nắm lấy tay anh, nói từng lời: "Trước đây anh chỉ có một mình, nhưng bây giờ anh có em."
"Trần Nghiên, bây giờ anh có em yêu anh."