Đấng Tối Cao Nơi Dị Giới

Quyển 1 - Chương 16




Vậy mục đích của chuyến đi này là gì? – Mocchi đang ngồi đối diện với Lio trong phòng ở tầng hai.

- Huấn luyện cho ngươi.

- Nó hẳn không phải là lý do chính đâu nhỉ?

- Phải, lý do thật sự là tên ma kiếm sĩ đó.

- Hắn chỉ là tên tự phụ thôi có gì mà ông phải để ý chứ?

- Hắn có lý do cho sự tự phụ đó.

- Thế nó là gì?

- Hắn rất mạnh, đơn giản là vậy.

- Hơ haha ông đùa tôi à, tôi chả thấy hắn mạnh chỗ nào cả.

- Rồi ngươi sẽ thấy.

==========================================================

- Touch chúng ta nên rời khỏi đây đừng đến thánh địa gì đó nữa! – Ninya cố can ngăn Touch.

Tuy nhiên, chỉ có mình cô cảm thấy bất an. Cô đã cảm thấy nguy hiểm từ khi nghe Lio nói về việc này. Nó thật sự rất nguy hiểm.

- Có gì mà cậu xoắn lên vậy? – Touch trưng ra bộ mặt khó hiểu.

Trước đó.

- A! nước ấm quá!

Lúc này Ninya vừa vào bồn tắm. Cô đang thảnh thơi tận hưởng, thì:

- Ngươi tới rồi nhỉ, Ninya?

- … ngươi muốn gì? – đối mặt với cô là một con mèo lông xanh, nó ngồi trên bệ cửa sổ mà đáng lẽ đã bị đóng. Cô ngồi thụt xuống trong bồn nước, hai tay c h e những thứ không nên phơi

- Ngươi thật sự quan tâm? – mép con mèo hơi nhếch lên.

- …

- Thôi được, ta tới đây để nói cho ngươi biết một chút về hầm ngục mà các ngươi sắp vào.

- Là gì? – Ninya tỏ ra thận trọng.

- Hắn ta sẽ chết.

Ninya thoáng giật mình.

- Ai?

- Ngươi biết mà, phải không?

- … - im lặng, Ninya có cảm giác bất an về Touch.

- Hehe, chính là hắn, ngươi thật sự muốn nhìn thấy hắn chết sao Ninya?

- …

- Mạng đổi mạng, ngươi dám không?

- …

- Thôi, ta có việc rồi, nghĩ kĩ đi nhá. Ngươi không nên nói với hắn đâu, chắc ngươi không muốn hắn chết sớm hơn đâu nhỉ?

Thực tại.

- Không … không có gì. – Ninya cúi đầu, cắn môi lo lắng. Cô lặng lẽ về phòng.

Kịch~ cánh của mở ra Ninya đi vào, Eri vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt.

- Hai người đã nói gì vậy? Nói xấu tôi à?

- Không phải đâu, chúng ta ngủ đi, mai sẽ mệt mỏi lắm.

- Ừ

==========================================================

- Khốn nạn! hắn ta là ai chứ? – Thần Đất bực bội đập tay vào phần gác tay.

Hiện tại, Thần Đất đang ngồi trên ngai vàng giữa thần điện của bản thân. Một chiếc ngai vàng được làm từ các loại kim loại quý hiếm tỏa ra ánh sáng lấp lánh nhè nhẹ.

- Để ta xem ngươi là ai, giết được cánh tay đắc lực của ta thì chắc không yếu đâu nhỉ? Dám ngăn cản kế hoạch chinh phục thế giới của ta, ta sẽ bắt ngươi trả giá đắt.

==========================================================

Thủ đô.

Cherry đang bố trí lại các chốt quân và vệ binh trong thành. Sau vụ tấn công của các dị thú, vương quốc Laventer nâng cao vấn đề an toàn trên toàn đất nước. Các thánh kị sĩ, ma pháp sư được điều động để bảo vệ sự an toàn cho vương quốc. Các làng mạc xa các thành trì đề được sơ tán và tái định cư ở các thành trì phù hợp. Vương quốc Laventer chiêu mộ những mạo hiểm gia nổi tiếng trong khắp đất nước để bổ xung vào các chốt quân trọng yếu. Nhất là sau khi quân trinh sát báo về có một đám dị thú lớn đang tiến đến.

Thư viện hoàng gia.

Một cô gái xinh đẹp từ đầu đến chân, môi đỏ má hồng, mày ngài mắt phượng đang ngồi bên chiếc bàn lớn kê giữa các dãy sách. Từng ngón tay rắng nõn đang vuốt trên trang sách cũ. Ánh sáng soi vào từ cửa sổ tôn lên vẻ đẹp nhẹ nhàng và khí chất hoàng gia của nàng. Nàng đang đọc một cuốn sách cũ kĩ với rất nhiều vết vàng ố và bị rách mất vài trang. Bên cạnh đó là một chồng sách cũ kĩ chẳng khác cuốn sách mà cô đang đọc.

- Công chúa vẫn ở đây à? – một giọng nói trầm vang lên

Nàng công chúa rời mắt khỏi trang sách đảo mắt sang hướng âm thanh đó phát ra. Một ông lão lọm khọm đang đứng ở đấy. Lão nhìn cô bằng một đôi mắt ấm áp.

- A! là ngài sao scribe. * (scribe: người trông giữ thư viện)

- Vâng thưa công chúa.

- Ngài có phần tiếp theo của cuốn sách này không? Ta tò mò không biết phần sau sẽ ra thế nào.

Lão nhìn vào bìa cuốn sách mà công chúa đang cầm trong tay, đó là cuốn sách nói về sự ra đời của đất nước Laventer. Lão buồn bã:

- Thưa công chúa, phần sau của cuốn sách đó đã bị hủy trong quá trình giao tranh từ rất lâu rồi. – lão cung kính đáp.

- Oh. Tiếc nhỉ? Cuốn sách này hay vậy mà …

- Nếu người muốn biết tôi có thể kể ngắn ngọn lại cho người nghe, tôi đã đọc qua nó rất nhiều lần.

- Thế sao? Được chứ! Ngài kể đi! – nàng công chúa xoắn lên vì vui mừng, nét mặt vui vẻ thấy rõ.

- Vâng thưa công chúa. Phần sau của cuốn sách là thế này. Như nguồi đã biết ở phần dầu có nhắc về một sinh vật bốn chân với sức mạnh mình, nó đã quét sạch quái vật ở nhiều khu vực dân sinh. Sinh vật bốn chân đó sau khi tiêu diệt bầy chimera thì tìm được viên ngọc Aquamarine, viên ngọc này có thể mang lại may mắn và sự thịnh vượng cho cả một quốc gia. Sinh vật này lấy đi và mang nó trên cổ. Sinh vật này đi tiếp về phía bắc, những nơi nó đi qua dân làng đều sợ hãi. Khi đi đến một làng nhỏ ở phía bắc, nó gặp một người nông dân nghèo, vì không đủ nước để tưới cho các ruộng lúa và lương thực nên lâm vào cảnh khốn khó. Bấy giờ không chỉ người nông dân nọ lâm vào khốn đốn mà là cả các làng mạc xung quanh. Nguyên nhân là do năm con rồng đã dùng đá chặng nguồn nước trên thượng nguồn. Sinh vật bốn chân kia đã tìm đế thượng nguồn. Ngay đêm hôm đó, dân làng nghe thấy những tiếng gào thét đầy đau đớn của bọn rồng vọng qua các khe núi. Rồi một âm thanh lớn vang lên và nước tràn xuống từ thượng nguồn ngập hết các con sông, ruộng lúa. Lại nó đến người nông dân nọ, sau khi gặp lại sinh vật đó, ông quỳ sụp xuống dập đầu ba lần để thể hiện lòng thành của mình. Tuy nhiên, khi ngẩn đầu lên ông không thấy sinh vật kia đâu, chỉ còn lại viên ngọc. Khi ông nhặc nó lên, kì lạ thay, vạn vật sinh sôi, mưa nắng, buốn mùa trôi qua trong một khắc. Lúc người ấy ngẩn đầu nhìn lên cao thì ông thấy một cảnh tượng hùng vĩ. Thần Đất, Thần Gió, Thần Nước, Thần Lửa, Thần Ánh Sáng, đang ở đó và bay đi ngay. Từ đó, nơi ấy bắt đầu phát triển thành một thành phố và dần trở thành một quốc gia và mở rộng dần thành vương quốc Laventer hiện tại. còn người đàn ông kia chính là vị vua đầu tiên của vương quốc này. Chuyện là vậy thưa công chúa.

- Nó có vắn tắt quá không? – nàn công chúa nghiên đầu, ngón trỏ đặt lên môi dưới.

- Xin thứ lỗi thưa công chúa, thần đã già lắm rồi nếu có gì sai sót xin công chúa bỏ qua cho lão già này.

- Không, không sao đâu, ngài đã làm tốt mà. Ta cũng đã thỏa mãn trí tò mò rồi, ngài không cần như thế. – nàng xua tay, cười xòa.

- À, mà sau đó, sinh vật bốn chân kia ra sao? – nàng công chúa lại tò mò.

- Thần xin lỗi công chúa. Câu chuyện chỉ đến đấy, nên thần cuãng không thể nói gì hơn. – lão cúi đầu buồn bả.

Thực ra lão cũng muốn biết sinh vật kia ra sao nhưng tiếc là câu chuyện lại kết thúc ở đấy nên lão cũng chẳng biết gì hơn. Tuy nhiên, lão đoán già đoán non sinh vật đó có liên quan đến các vị thần, nhưng phỏng đoán thì không thể biết đứng hay sai.