Đáng Tiếc Không Phải Anh

Chương 41




Tôi vốn nghĩ vì con chim nhỏ bé sẽ không thể bay qua được biển khơi mênh mông, không đủ can đảm để vượt qua biển khơi, nhưng sau này tôi mới phát hiện, không phải không thể bay qua được, mà có một điều biển khơi đó từ lâu đã không đợi cho qua...

Ngày hôm sau, hai mắt sưng như gấu trúc đi vào văn phòng làm việc.

“Tối hôm qua ngủ không ngon à?” Sau khi ăn cơm Ellen nhiệt tình chủ động mang quả dưa chuột của cô ấy cho tôi, “Thái mỏng rồi đắp mười phút, đảm bảo tinh thần sảng khoái.”.

“Cám ơn.” Tôi nhận, tay cầm ước lượng, chần chừ, cái này có hữu hiệu thật không?

Ellen liếc mắt ngạo mạn nhìn tôi, “Cậu dám không tin lời nói của chuyên da làm đẹp hả?”. Đương nhiên, danh hiệu này là cô ấy tự phong.

Tạm thời thử một lần, dù sao cũng không tổn thất gì.

Lúc ra cửa đã dặn mẹ ở nhà chăm sóc tốt Trình Anh, sau đó sẽ gọi điện về, biết rõ cô ấy ham ngủ nhiều, tôi cũng yên tâm phần nào.

Cho đến sáng nay tinh thần phờ phạc không yên, mặc dù Phong trên Q gửi đến bản truyện cười về bánh bao, mì sợi, mì tôm phần thứ ba, nhưng vẫn không thể khiến tôi thoải mái.

Hắn dường như cũng phát hiện tôi có tâm sự, sau khi thấy tôi liên tục không đáp lại, hắn rất cẩn thận hỏi tôi: “Có chuyện gì sao?”. Sau đó đánh liền ba dấu chấm hỏi.

Tôi do dự, hắn chỉ là một người bạn trên mạng, tuy trực giác mách bảo tôi, người này có lẽ ở bên cạnh tôi, hơn nữa đối với tôi rất quen thuộc, nhưng chúng tôi đã không đâm xuyên lớp giấy mỏng này, thì không nên làm trái với quy tắc trò chơi.

Tôi cười: “Không có gì.”.

Vào lúc này có một cuộc gọi chuyển từ tổng đài vào: “Tiểu Diệp Tử, mẹ đi mua một ít đồ ăn, về nhà bạn con đã không thấy tăm hơi đâu.”.

Tim chợt lặng xuống, “Mẹ, con đã dặn mẹ phải xem chừng cô ấy.”.

“Làm sao mẹ biết rõ sẽ như vậy...” Trong giọng nói của bà còn mang theo vài phần oan ức.

“Được, được rồi, con không trách mẹ.” Tôi đã phải giơ tay đầu hàng, chiêu này của mẹ, đến ba cũng bị hạ gục huống chi là tôi.

Đặt điện thoại xuống, tôi suy nghĩ, Trình Anh có thể đi đến nơi nào.

Điện thoại di động của cô ấy vẫn trong trạng thái mở, nhưng không có nghe điện.

Cô ấy không muốn gây thêm phiền phức cho tôi, có lẽ cũng không đến tìm Như Yên bọn họ. Trừ khi quay lại Nam Kinh.

Tôi rất nhanh phủ định giả thuyết này, lúc trước Trình Anh muốn đi Bắc Kinh nên gia đình rất vui mừng, dựa theo tính khí quật cường của cô ấy, tuyệt đối sẽ không trở về lúc này.

Còn có chỗ nào để đi đây. Tôi lo lắng đổ đầy mồ hôi. Nhìn tình hình hôm qua của cô ấy, ở một mình sẽ rất khó khăn.

Tôi lập tức đến phòng làm việc của Ariel, yêu cầu xin phép, mặc dù cô ấy bụng đầy nghi vấn, nhưng vẫn kí tên vào giấy xin phép nghỉ.

Gọi điện liên lạc Liễu Như Yên, cô ấy nghe kể sự tình từ đầu đến cuối, cũng nóng nảy, xung phong gia nhập hàng ngũ tìm kiếm Trình Anh.

Một mình tôi đi bộ như linh hồn lang thang trên khắp đường phố, có thể nghĩ đến nơi nào là đi ngay, nhưng có điều tốn công vô ích.

Tôi không thể nghỉ ngơi, bước chân một khi dừng lại bắt đầu tăng tốc đi tiếp, đầu óc nghĩ ngợi lung tung, tưởng tượng ngàn vạn khả năng, cho đến khi làm chính mình sức cùng lực kiệt, mới tìm một cửa hàng giải khát ngồi xuống.

Điện thoại gọi đến đều là của Trần Vũ Hoa, là số công ty, còn có số di động của anh.

Nhanh chóng gọi lại, điện thoại reo vài hồi là được nhận, “Diệp Tử, em ở đâu? Anh tìm em cả ngày.”.

Tôi đang mệt mỏi, giọng nói cũng thều thào, anh lập tức chú ý đến, “Diệp Tử, em đừng đi đâu, anh sẽ đến ngay.”.

Đã bao lâu rồi không có người nói những lời quan tâm đến tôi như vậy, đã bao lâu rồi không có người chia sẻ những bất lực sợ hãi đến tôi như vậy, nỗi cảm động nhè nhẹ thấm dần vào tim, làm cơ thể trở nên ấm áp hẳn.

Lúc Trần Vũ Hoa chạy vào cửa, còn xô vào nhân viên bưng trà, anh ấy vẫn luôn tao nhã, tôi chưa từng thấy anh có thái độ gấp gáp như thế.

“Diệp Tử.” Còn chưa ngồi xuống, anh đã vội vã gọi tên tôi.

Tôi vẫn chưa hiểu tình hình, bối rối hỏi: “Thế nào?”.

“Em mất tích một ngày, điện đến công ty em không ở đó, điện đến di động lại không người nghe, ngay cả...” Anh dừng lại, “Diệp Tử, anh rất lo lắng cho em.”.

Tôi mỉm cười, “Em chỉ đi tìm Trình Anh.”.

Anh không đợi tôi nói tiếp, nắm lấy tay tôi, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn thật sâu vào mắt tôi.

Tôi bị anh nhìn làm tay chân luống cuống, vô tình sờ lên mặt, “Mặt em có gì bẩn sao?”.

Anh lắc đầu, nhẹ nói: “Em không có gì cả.”. Anh như nhẹ thở ra, tôi cảm thấy biểu hiện hôm nay của anh có chút kì lạ.

“Người có chuyện là Trình Anh, không phải em.” Tôi bị hồ đồ rồi, tôi thì có thể có chuyện gì được.

“Anh biết, anh biết.” Anh ấy biết cái gì?

Tôi đơn giản thuật lại: “Sáng nay Trình Anh không nói gì mà đi, em và Như Yên phân công nhau tìm kiếm, đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.”

“Thì ra là như vậy.”

“Anh nghĩ em sẽ thế nào?”

“Không có gì.” Anh vỗ vai tôi, “Cô ấy có thể về trường học hay không?”.

“Sao có thể về trường học được? Kí túc xá sớm có sinh viên mới vào, cô ấy không có chỗ ở.” Tôi hiểu.

“Có lẽ chỉ là nhớ lại.”

“Anh nói rất đúng, em sẽ đến trường.”

Anh nhanh nói: “Anh đi cùng em.”.

Tôi gật đầu, Trần Vũ Hoa làm việc cẩn trọng, lại nghĩ chu đáo, có anh ấy giúp tôi thì không gì tốt hơn.

Lại kẹt xe, tôi trước giờ chưa từng ghét tình trạng giao thông ở Thượng Hải hơn lúc này.

“Đừng gấp.” Trần Vũ Hoa nhìn bộ dạng buồn bực của tôi, nhẹ nhàng an ủi tôi.

Tôi cũng biết lúc này gấp gáp là vô ích, còn dễ làm hỏng việc, nhưng tôi vẫn không kiên nhẫn được.

Không dễ dàng gì mới tránh được đoạn đường đông đúc vậy, lúc rẽ vào con đường nhỏ yên tĩnh, chuông điện thoại của tôi reo lên, tôi nhận điện.

“Xin hỏi có phải tiểu thư Diệp Tử không?” Là một giọng nói hoàn toàn xa lạ.

“Là tôi.”

“Trình Anh là gì của cô?”

Tôi ngạc nhiên, nhanh chóng trả lời: “Chúng tôi là bạn tốt của nhau. Xin hỏi, cô ấy giờ ở đâu?”.

Đối phương nói ngắn gọn tình hình: “Cô ấy cắt cổ tay tự sát, đã được đưa đến bệnh viên, bây giờ vẫn đang cấp cứu.”.

Tôi gần như không nắm vững điện thoại của mình, đột nhiên cảm thấy khó thở, đầu ong ong chấn động.

“Tiểu thư Diệp Tử...”

Tôi nỗ lực ổn định hô hấp, cố gắng giữ tỉnh táo, bình tĩnh nói: “Trình Anh giờ ở bệnh viện nào?”.

Khẩu khí anh ta lịch sự nhưng nghiêm trọng, “Bệnh viện RJ, tôi họ Nghê, ở cục Cảnh sát thành phố, tôi kiểm tra trên điện thoại di dộng của cô ấy thấy được cô là người cuối cùng nói chuyện với cô ấy, cho nên có một số thông lệ điều tra cần cô hợp tác.”.

Tôi vô lực gật đầu, “Tôi sẽ đến ngay.”.

Kết thúc cuộc gọi, tôi nói với tài xe: “Đến bệnh viện RJ.”.

Trần Vũ Hoa cầm tay tôi, nghiêm túc nói: “Diệp Tử, Trình Anh sẽ không có chuyện gì đâu. Em đừng lo lắng quá.”.

Tôi lúc này mới phát hiện mình sớm đã bật khóc, hai tay run lạnh. Trần Vũ Hoa trước ôm hai vai tôi, thấy tôi cả người run rẩy, anh dứt khoát ôm chặt tôi vào lòng, cằm tựa lên trán tôi: “Có anh ở đây, mọi chuyện đều có anh, em không phải sợ.”.

Tôi dựa đầu vào trước ngực anh, nghe nhịp tim trầm ổn của anh, cảm giác thật an tâm.

Tôi rất muốn có người có thể ở bên cạnh tôi, quan tâm đến tôi mọi lúc, có thể giải thích những nghi vấn cho tôi, khai sáng cho tôi, Trần Vũ Hoa chính là người duy nhất vào lúc này đã cứu mệnh tôi.

Đến bệnh viện, tôi xuống xe liền chạy thẳng vào trong.

Trần Vũ Hoa thanh toán tiền xe rồi giữ mạnh tay tôi, “Nơi đó là phòng khám bệnh, nơi này mới là khu nội trú và phòng giải phẫu.”.

Đầu óc tôi đang choáng váng, sớm không nhận biết được phương hướng, để mặc anh kéo tôi vào trong.

“Xin hỏi tiểu thư Trình Anh có phải ở trong phòng cấp cứu không?” Thấy y tá đứng đó tôi lập tức tỉnh tảo.

Cô y tá kiểm tra hồ sơ trực ban rồi nói: “Cô ấy đã được chuyển đến phòng bệnh.”, cô ấy còn tốt bụng nhắc thêm tôi: “Giường 320.”.

Tôi thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, “Cám ơn, cám ơn.”. Tôi không biết biểu đạt lòng cảm kích ra sao nữa, chỉ một mực lặp lại hai chữ này.

Trần Vũ Hoa giữ chặt eo tôi, trước mặt anh tôi không cần che đậy cảm xúc, nắm lấy vai anh, thì thầm: “Trần Vũ Hoa, Trình Anh cô ấy không sao, cô ấy nhất định không sao.”.

Anh chậm rãi vuốt tóc tôi, bên gò má còn thoảng qua hơi thở của anh. Tôi hơi đỏ mặt, nhẹ nhàng đẩy anh ra, “Chúng ta đến xem Trình Anh.”.

Ánh mắt anh xẹt qua một tia mất mát, nhưng rất nhanh che giấu đi, vỗ vai tôi, “Được.”.

Trình Anh như không có sự sống nằm trên giường bệnh, mái tóc dài che mặt, lộ ra cổ trắng ngần, cùng một sợi dây đeo miếng phỉ thúy giữa cổ trượt ra, tôi nhớ rõ đây là món quà lúc trước Dương Quá gửi tặng, hôm nhận được Trình Anh còn vui mừng cả đêm không ngủ.

Bọn họ đã yêu nhau từ trung học, nhưng những lời thề thốt tuyệt đẹp cũng không chống lại được sự thay đổi của thời gian.

Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải giữa sự sống và cái chết, mà là hai con người vốn ở rất xa, không quen biết nhau, bỗng một ngày họ gặp nhau rồi yêu nhau, khoảng cách đó trở nên rất gần. Sau đó có một ngày, vì một người quay lưng bỏ đi, khoảng cách đó vốn rất gần với hai người lại trở nên rất xa, thậm chí còn xa hơn trước kia.

Cũng giống như tôi và Hướng Huy.

Tôi quay đầu, không để người khác thấy những giọt lệ trong mắt tôi.

“Cô chính là Diệp Tử?” Phía sau có người nói to, liệu có phải người cảnh sát họ Nghê vừa gọi điện cho tôi. Tôi không ngừng dùng mu bàn tay lau nước mắt, quay đầu lại, “Làôi. Chúng ta ra đây nói, không để ảnh hưởng đến cô ấy nghỉ ngơi.”.

Trên hành lang, thỉnh thoảng có người khám bệnh và nhân viên chăm sóc ra vào. Cũng có bệnh nhân mới sắp bị đưa vào phòng bệnh và những bệnh nhân đang chờ phẫu thuật.

Mỗi lần đến bệnh viên, tôi đều cảm thấy cuộc sống này thật mong manh.

“Chúng ta vừa đã nói trên điện thoại.”

Tôi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Trước mặt người trẻ tuổi, mắt to mày rậm, thân hình cao lớn, chính khí lẫm liệt, so với những cảnh sát giữ gìn chính nghĩa trên TV cũng không khác nhiều, khiến tôi ngay lập tức sinh lòng hảo cảm.

Qua lời kể đơn giản của anh ta, tôi đại khái hiểu rõ tình huống của Trình Anh. Cô ấy ở trạm điện thoại cắt mạnh tự sát, bị người phát hiện đưa đến bệnh viện, đồng thời còn báo cảnh sát. Xét thấy tôi và cô ấy thường xuyên trò chuyện, về tình về lý đương nhiên tôi là đối tượng đầu tiên được cảnh sát gặng hỏi.

Tôi nói hết mọi chuyện đã biết, không hề giữ lại.

Cảnh sát Nghê vừa lắng nghe vừa cẩn thận ghi lại, anh ta nói: “Cô ấy còn đang mang thai một tháng, cô có biết rõ việc này không?”.

Tôi lắc đầu, chấn động, càng căm hận: “Nhất định là Dương Quá.”. Tôi tức giận bất bình nói.

“Dương Quá, Trình Anh...” Cảnh sát Nghê cười, nói tiếp: “Cô đã nói, tôi đã ghi lại hết trong hồ sơ, vụ án dân sự, chúng ta phối hợp hợp dựa vào đó.”.

Có gì đó buồn cười, ấn tượng của tôi về anh ta đã giảm đi đáng kể.

“Cô ấy tinh thần không ổn định, cô là bạn tốt của cô ấy, nên nói chuyện an ủi để cô ấy hiểu rõ hơn.”

Cái này còn cần anh nhắc sao, tôi mở lớn mắt.

“Trước mắt cứ thế này, nếu như có vấn đề gì, khả năng lại làm phiền cô.”

Người này thật dông dài, cùng với mẹ tôi nhất định hợp cạ.

“Tôi hiểu.” Tôi trả lời vội vàng.

Trong phòng bệnh, Liễu Như Yên ngồi đầu giường cạnh Trình Anh, tay còn đang gọt táo. Trần Vũ Hoa chẳng biết đi đâu.

Tôi lặng lẽ kéo Như Yên đến một góc, “Hai chúng ta luân phiên trông Anh Tử, không thể để cô ấy lại xảy ra chuyện.”.

Như Yên nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của tôi, cũng lo lắng, gật đầu, khóe mắt thỉnh thoáng liếc về phía giường bệnh Trình Anh.

“Này, hai các cậu đừng lén lút như vậy, yên tâm đi, chuyện này làm một lần là đủ rồi, tớ cũng không muốn đến Quỷ môn quan lần thứ hai.” Trình Anh yếu ớt đáp lại.

Tôi và Như Yên đưa mắt nhìn nhau.

Trình Anh trái lại cười, “Đứa trẻ là vô tội, tớ không có quyền quyết định nó sống hay chết.”.

Sự chuyển biến của cô ấy nhất thời làm chúng tôi không có cách nào thích ứng kịp.

Tôi đi đến bên cạnh Trình Anh, giúp cô ấy ngồi dậy, đặt một cái gối sau lưng cô ấy.

Cánh tay cô ấy quấn đầy băng gạc, cô ấy vuốt cái bụng bằng phẳng, “Nếu như sớm biết rõ trong bụng tớ của một sinh mệnh nhỏ đang lớn dần, tớ sẽ không làm chuyện dại dột thế này.”. Lúc cô ấy nói câu này, ánh mắt dịu dàng, khóe miệng hơi mỉm cười, cả cơ thể tỏa ra tình mẫu tử rực rỡ.

Tôi xoa mặt cô ấy, “Nghĩ thông là tốt rồi.”.

Như Yên cũng đi tới, nhẹ nhàng ôm chúng tôi, “Anh Tử, Diệp Tử, chúng ta phải hạnh phúc. Dù có xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không chia lìa.”.

Trình Anh cười nói: “Đương nhiên, hai mẹ nuôi các cậu nhớ chuẩn bị tiền lì xì, tớ nhất định sẽ nhớ đòi.”.

Tiếng cười vui vẻ làm giảm bớt những ưu thương, cũng vì không khí trầm lặng trong phòng bệnh mà thổi vào đó một chút sức sống.

Lúc Trần Vũ Hoa bước vào cửa thấy ba người chúng tôi đoàn kết, ngây cả người, nhưng rất nhanh đã buông một đống thứ trong tay, nào là hoa quả, đồ uống còn có vài thực phẩm dinh dưỡng.

Tôi nhìn anh hối lỗi: “Trần Vũ Hoa, tối nay em ở lại với Anh tử, đã mất nhiều thời gian của anh rồi, anh có việc cứ đi trước đi.”.

Anh ngại ngùng cười: “Anh không có việc gì cả.”.

Trình Anh đẩy tôi, trợn trừng mắt, “Tớ nói sẽ không làm chuyện dại dột nữa, cậu còn gì không yên tâm đây.”. Cô ấy chỉ vào chúng tôi, “Cậu, cậu, còn anh nữa, về hết đi.”.

Tôi bật cười, “Tay cậu không thuận tiện, cần phải có người phục vụ. Cậu cho rằng tớ tình nguyện ở lại à, chẳng lẽ bạn bè chúng ta lại còn phải ngại ngù thế.”. Tôi ra vẻ nhẹ nhàng nói.

Trình Anh cũng cười theo, “Ý tốt của cậu tớ xin nhận, tớ còn sợ cậu hấp ta hấp tấp làm đau tớ cơ. Lại nói, có cô y tá chăm sóc tớ, cậu không cần bận tâm đâu.”.

Liễu Như Yên đúng lúc nói leo, “Diệp Tử, ngày mai cậu còn phải đi làm, nha đầu này cứ giao cho tớ đi.”.

Cô ấy đẩy tôi ra cửa, tôi xoay người hỏi cô: “Một mình cậu được không?”. Tuy bây giờ tinh thần và diện mạo của Trình Anh đã khá hơn trước nhiều, nhưng tôi vẫn cảm thấy cần trông nom cô ấy. Dù sao không ai trong chúng tôi có đủ khả năng chấp nhận mất đi một lần nữa.

“Cậu coi thường tớ à?” Như Yên la nhỏ, tôi nhíu mày, chỉ vào cái biển nhỏ đầu giường cảnh cáo, “Không được ồn ào.”.

Cô ấy ngại ngùng thè lưỡi, “Đi đi, đi đi.”. Cô ấy đẩy tôi và Trần Vũ Hoa, hai tay chống nạnh như dáng điệu đàn bà chanh chua, “Anh giúp em đưa Diệp Tử an toàn về nhà. Nếu có xảy ra chuyện gì, em sẽ hỏi tội anh.”.

Trần Vũ Hoa gật đầu đồng ý, mặt mũi có chút không vui.

Tôi nắm chặt tay Như Yên, giao phó: “Có chuyện gì gọi ngay cho tớ.”. Cô ấy trịnh trọng gật đầu.

Vừa đi ra khỏi khu nội trú, đã có người gọi lại. Tôi nhìn theo tiếng nói, là Lâm Sâm.

“Quả nhiên là em.” Anh cười nói với tôi, ánh mắt dừng lại trên người Trần Vũ Hoa. “Vị này là? Hình như chúng ta đã từng gặp ở đâu rồi? ”.

Trần Vũ Hoa định thần, buông mấy chữ, “Cuộc thi biện luận trong khuôn viên trường.”.

Lâm Sâm vỗ đầu, “Phải, phải, xem bộ nhớ tôi đúng là...”.

Tôi đứng bên cạnh không tiện nói, cuối cùng nhịn không được hỏi, “Sao anh lại ở đây?”.

“Diệp Tử, dù em không quan tâm đến anh, cũng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy chứ? ”. Tim anh như bị bóp nghẹt, bộ dáng đau khổ tột cùng, nhưng đáy mắt vẫn tràn đầy ý cười, tôi không chắc liệu có phải anh đang nói đùa hay không, nhưng vẫn như trước không hiểu tại sao.

Tôi ngẩng đầu về phía anh, trong mắt anh gợn sóng nhẹ, nhìn không ra tâm trạng biến hóa, cho đến khi nhìn anh khoác chiếc áo blouse trắng, tôi mới giật mình hiểu ra. “Hóa ra anh làm ở chỗ này.”.

Vẻ mặt anh tựa hồ càng buồn bã, “Diệp Tử, anh học khoa Y năm năm, không phải em đã quên rồi chứ? Vì thế anh đến đây thực, có thể được giữ lại hay không còn chưa biết.”.

Tôi giờ mới biết anh đang đào tạo thành bác sĩ chính thức, hiện giờ mà có người quen cũng như vua. Tinh thần tôi run lên, “Lâm Sâm, em nhờ anh một chuyện, giường bệnh nội trú 320 là bạn của em, anh giúp đỡ chăm sóc cô ấy hộ em.”.

Anh nháy mắt mấy cái, “Không thành vấn đề, nhưng em muốn báo đáp anh thế nào? ”.

Vì sao tôi cảm thấy Lâm Sâm có gì đó không giống như trước kia, chẳng lẽ chỉ là ảo giác của tôi sao? Ngày trước, anh cẩn thận chặt chẽ, chu đáo tỉ mỉ, nhưng anh lúc này, mồm mép láu lỉnh, cười đùa cợt nhả, tuy như vậy càng dễ dàng tiếp xúc, cũng khiến người ta cảm thấy thú vị, nhưng tôi vẫn thấy khó chấp nhận sự thay đổi này của anh.

Tôi cẩn thận nhìn anh, bình thường anh ấy mặc lên người chiếc áo trắng trông khí chất rất nổi bật, đôi khi có vài y tá nhìn anh nhiều lần, có lẽ là ai cũng không thể cự tuyệt được nụ cười hoàn toàn mê hoặc sát người này.

Tôi thờ ơ lạnh nhạt, không biết anh ấy đã thông suốt chưa hay vẫn là người đập bình vỡ vẫn thành bình vỡ.[43]

Tôi tất nhiên sẽ không ngây thơ nghĩ rằng anh ấy thay đổi bởi vì tôi.

Lâm Sâm nhìn thật sâu vào tôi, ánh mắt hàm chứa nhiều tình cảm, nhưng cuối cùng anh chỉ cười nhạt, nếu như không phải tôi chú ý đến anh, thì biểu hiện đó rất khó phát hiện, “Cam đoan hoàn thánh nhiệm vụ thủ trưởng giao phó.”. Mới trong nháy mắt, anh lại khôi phục bộ dạng lưu manh.

Rời khỏi bệnh viện, tôi không cần giả vờ bình thường, vẻ mặt suy sụp, “Trần Vũ Hoa, em không muốn về nhà.”.

“Em muốn đi đâu?”

Tôi nghĩ, “Anh có thuốc lá không?”.

“Cô gái tốt không nên hút thuốc.” Anh thẳng thừng từ chối.

Cổ hủ thật. “Thế anh có đi cùng em uống rượu không?”.

Lần này đến phiên anh nghĩ rồi mới trả lời: “Có thể. Nhưng không được uống quá nhiều.”.

Chúng tôi đến siêu thị mua một ít bia Thanh Đảo, ra ghế dài đầu đường ngồi, cùng nhau nâng cốc.

Tôi đối với thứ ** chất lỏng màu vàng nổi bọt này cũng không có hảo cảm, nhưng bây giờ tôi thấy chuaót trong miệng, chỉ muốn một say giải đi ngàn sầu này.

“Trần Vũ Hoa, anh bảo chuyện tình yêu trong khuôn viên trường có phải đặc biệt buồn cười hay không?” Sau khi uống một hơi xử lý hết hai lon bia, tôi đã bắt đầu nấc cụt, không kiêng nể gì hỏi.

“Diệp Tử, em uống say rồi.” Anh với tay đoạt lấy lon bia tôi đang cầm chặt, tôi lắc tay, tôi làm sao có thể dễ dàng say được.

“Trần Vũ Hoa, trên đời này không có cái gì gọi là mãi mãi, tình yêu sông cạn đá mòn sao?” Tôi đoạt lấy lon bia cuối cùng trong ánh mắt chấn động của anh, bật nắp, uống cạn.

Mắt tôi say lờ đờ mông lung nhìn anh, nắm lấy cánh tay anh lay mạnh, “Anh nói đi, anh nói đi.”.

Anh ấy im lặng một lúc, “Có, đương nhiên có.”.

Tôi cười khanh khách không ngừng, có sao, thật sự có sao? Vì sao tôi lại không gặp được, bạn bè cạnh tôi cũng không gặp được?

Dạ dày thật là khó chịu, cứ như bị bỏng rát, tay tôi đặt trên bụng, bàn tay tuyệt vọng xoa, xoa hết, mỗi lúc mỗi nhiều, nhưng vẫn không cách nào ngăn được những giọt nước mắt.

“Trần Vũ Hoa, anh có thể cho em mượn bờ vai để em dựa vào một chút được không?” Tôi thì thầm cầu xin. Tôi mệt mỏi quá rồi, tôi không có cách nào một thân một mình chống đỡ được, mặc dù trong lòng tôi biết rằng, chỉ qua tối nay, tôi lại trở về chính con người kiên cường của mình, nhưng bây giờ, để tôi phóng túng một chút, cho dù chỉ là vài phút ngắn ngủi.

Trần Vũ Hoa nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tôi, “Diệp Tử, anh vĩnh viễn là nơi ẩn náu an toàn của em.”. Giọng nói của anh ấm áp, làm dịu đi những lo âu, giống như làn gió xuân thổi vào mặt vậy, dịu dàng rồi dần dần loại bỏ đi.

Do tác dụng của bia hơn nữa cả đêm qua ngủ không ngon nên cả ngày hôm nay mỏi mệt, càng khốn đốn càng không kham, cơ thể tôi thong thả trượt, vùi vào vòng tay anh, trong hoảng hốt nghe được giọng nói trầm thấp mạnh mẽ của anh, “Diệp Tử, anh yêu em. Mãi mãi tình yêu anh đều dành cho em. Em muốn, anh sẽ mang lại cho em tất cả. Anh sẽ mang lại cho em hạnh phúc, tin anh...”.

Tiếng nói dần dần mơ hồ, cuối cùng chôn vùi bên tai...

Lúc tỉnh lại, đầu vẫn rất đau.

Nơi hoàn toàn xa lại, làm tôi lập tức khôi phục bản tính cảnh giác.

Nhớ lại trước lúc mê man, tôi đột nhiên mở to hai mắt.

Đầu tiên xem lại quần áo mặc trên người, hoàn hảo, còn nguyên vẹn. Ngay sau đó khinh thường chính mình vì có tư tưởng dơ bẩn. Trần Vũ Hoa không phải hạng tiểu nhân hèn hạ, sao tôi lại hoài nghi anh.

Nhảy xuống giường, khua chân vào gầm giường lấy đôi giày.

Đánh giá khung cảnh xung quanh, sạch sẽ, ngăn nắp, không hề tồn tại bệnh chung vốn có của những người đàn ông độc thân.

Đây có lẽ là phòng ngủ của anh, không to, trang trí đơn giản, tôi rất thích cao phong cách này.

Đi giày, tôi rón ra rón rén ra ngoài.

Bên ngoài im ắng, phòng khách tối đen như mực, chỉ có ánh sáng mờ ảo từ góc phòng.

Tôi kiễng chân, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Trong phòng, chồng chất toàn là sách về máy tính, trên bàn máy tính xách tay làm việc liên tục, vừa rồi ánh sáng mờ ảo hóa ra từ nó.

Nơi này có lẽ là thư phòng, Trần Vũ Hoa sắp xếp tôi ở phòng ngủ, cho nên lúc này anh chỉ có thể ngủ trên ghế thư phòng. Bộ dạng ngủ của anh rất đẹp, nếu như là tôi, ước chừng sáng ngày hôm sau lúc tỉnh lại nhất định nằm ngay trên mặt đất. Tôi lấy chiếc áo khoác trên ghế, choàng lên vai anh.

Máy tính vẫn đang chạy, có một loạt ảnh dừng lại trước mặt tôi, sau đó lặp lại, bất luận là trừu tượng, ba chiều, trang phục cổ trang, hiện đại, giận dữ, cười ngây thơ, bàng hoàng hay thận trọng, vai chính chỉ có một người.

Tôi há to mồm lúc lâu không thể khép lại.

Những bức ảnh này chính tôi cũng chưa từng thấy qua, không biết anh ấy lấy từ chỗ nào.

Xem lại liên tiếp mấy lần, tôi phát hiện các ảnh bối cảnh đều ở đại học, chẳng qua anh dùng mấy thủ thuật của chuyên gia máy tính, vận dụng PS điều chỉnh và thay đổi, cho nên mới xuất hiện hình ảnh mới rực rỡ nhiều màu sắc.

Tôi mỉm cười, đồng thời cũng thấy cảm động vì thâm tình của anh.

Ngón tay vô thức chạm lên con chuột, hình ảnh biến mất, khôi phục trạng thái máy tính để bàn.

Một thư mục tên “Hướng Huy” đã thu hút tôi, tôi chần chừ, có nên hay không mở ra.

Cuối cùng tình cảm vẫn chiến thắng lý trí.

Trong thư mục chỉ có một tấm hình. Tôi hít sâu, cứ làm theo những mong muốn của rái tim.

Trong phút chuốc, cơ thể tôi run rẩy dữ dội, tôi chỉ cảm thấy toàn thân máu đọng lại một chỗ, tay chân lạnh buốt.

Trong tấm ảnh, Hướng Huy thân mật ôm một người con gái mặc chiếc áo cưới trắng tinh, khóe miệng mỉm cười, họ cùng tươi cười rất xứng đôi, rất hòa hợp. Ánh mắt Hướng Huy nhìn cô ấy rất dịu dàng, trước kia, chỉ có những lúc anh nhìn tôi mới biểu lộ được tình cảm, giờ phút này đây lại tái hiện. Nhưng là, khác nhau quá nhiều.

Tôi ngơ ngác ôm đầu gối ngồi ở bàn sách, đầu óc trở nên trống rỗng.

Tất cả chuyện xưa, kết cục đã sớm định đoạt, chúng tôi không thể nào thay đổi, điều duy nhất có thể làm, chính là chờ đợi, cho đến thời điểm cần thiết, sau khi toàn bộ nhân vật chính lên sân khấu, kết cục, mới từ từ hé mở, đó là “Ý trời”.

Nước mắt sớm đã chảy khô, lúc này tôi nhìn thấy ảnh người quen, ngoài trái tim vẫn còn đang đập, tôi không hề cảm giác ấm áp chút nào.

Có phải nỗi đau lên đến tột cùng, cũng đã chết lặng.

Thư mục lưu lại lúc mười hai giờ tối hôm qua.

Tôi bỗng nhiên hiểu vì sao hôm nay Trần Vũ Hoa gấp gáp như thế, anh ấy sợ tôi thấy được bức hình giống như vậy. Có lẽ anh ấy không muốn để tôi biết rõ về nó, nhưng tôi đã vô tình phát hiện ra bí mật này.

Ý trời là như thế, kết cục đã rõ ràng.

Tôi lặng lẽ đóng máy tính, mở cửa phòng, ra khỏi thư phòng, ra khỏi nơi ở của Trần Vũ Hoa.

Tôi không gọi taxi, chậm rãi đi bộ về nhà.

Con đường phía trước mờ mịt, làm thế nào đi đến tận cuối đường.

Đi đến khu nhà, tôi rốt cục giữ không vững, dựa vào thân cây mạnh mẽ thở gấp, mặc cho nước mắt dữ dội chảy xuống.

Trên đời này có rất nhiều cuộc gặp gỡ, nhưng có một loại, không bằng không gặp thì hợp.

Hướng Huy, đêm nay là lần cuối cùng em nghĩ đến anh. Qua đêm nay, em sẽ hoàn toàn quên anh, từ nay trời nam đất bắc, em sẽ coi anh như người xa lạ, anh sẽ không còn quấy nhiễu cuộc sống của em, cũng sẽ không còn xuất hiện trong những giấc mơ của em nữa.

Góc hành lang sáng sủa, dưới thân cây ngô đồng cao ngất, đã từng có rất nhiều kỷ niệm đẹp của chúng tôi. Cho đến sau cơn mưao gió lạnh, gió thổi xơ xác lá, cảnh vật hoang vắng, những ký ức ban đầu chúng tôi cũng cùng nhau, cùng với cảnh vật, sẽ mãi không còn tồn tại nữa...