Đáng Tiếc Không Phải Anh

Chương 40




Tình yêu trong tưởng tượng vẫn luôn đẹp hơn những gì thực tế mang lại, từ lúc gặp gỡ cho đến khi tạm biệt đều như vậy.

Chúng tôi đều nghĩ tình yêu rất sâu, rất sâu, cho đến một ngày kia, bạn sẽ biết được, nó thực ra rất nông, rất nông.

Ttình yêu sâu nặng nhất, vào một ngày nào đó cũng cần phải bắt đầu trưởng thành.

Thấm thoắt ba tháng đã trôi qua, tôi bình yên vượt qua thử việc trong ánh mắt ngạc nhiên của Ellen, chính thức trở thành nhân viên của vogm trời công ty.

Về sau, Trần Vũ Hoa quả thật hẹn gặp tôi vài lần, nhưng chúng tôi ngoài yên lặng ăn cơm, nói chuyện về trường học của họ sau khi tốt nghiệp và những vấn đề thú vị xảy ra khi đi làm, không còn gì khác.

Ngày hôm nay, trước khi tan sở tôi nhận được điện thoại của Trần Vũ Hoa, nói là anh ấy vừa mới hoàn thành một nhiệm vụ phát triển phần mềm máy tính, rất vui mừng, muốn tìm ai đó để chia vui, kết quả liền tìm đến tôi.

Tôi cũng mừng cho anh ấy, tự nhiên đồng ý.

Vừa muốn tắt máy tính, Phong nói trên Q: “Truyện cười về bánh bao, mì sợi, mì tôm phần tiếp theo, bạn có hứng thú nghe không?”

Tôi vui vẻ, người này ngoài mỗi buổi sáng đúng 9h lại nhắn tin dự báo thời tiết, muốn tôi chú ý giữ gìn cơ thể cho an toàn, còn thu thập các truyện cười, kể lại cho tôi, lâu dần, nếu như ngày nào đó hắn không xuất hiện, tôi ngược lại cảm thấy không quen.

Tôi trở lại hiện tại: chăm chú lắng nghe.

Sau khi mì tôm bị tập thể đánh đập xong, cảm thấy rất khó chịu, thế là gọi bún, mì udon, mì soba và mì đậu, muốn đi tìm bánh bao trả thù. Không ngờ, trên đường gặp bánh hấp, mì tôm cẩn thận xem xét một lúc, nói: Các huynh đệ, lên! Mì tôm khinh thường tự mình ra tay, xử lý xong bánh hẬ vênh mặt nghênh ngang bỏ đi. Sau đó, những người khác hỏi mì tôm: Ngươi đánh thật mạnh tay. Chúng ta không hề biết ngươi ghét hắn như vậy . Mì tôm nói: vốn định hơi K một chút thì thôi, không nghĩ hắn còn cải trang, còn mặc quần áo trẻ con... càng nghĩ càng tức.

Tôi không hề chú ý hình tượng cười to tiếng, Ellen cảnh cáo dường như chỉ về hướng phòng làm việc của Ariel, tôi lè lưỡi, nhanh chóng cúi đầu.

May mắn đã đến giờ tan làm, tôi rất vui vẻ gửi nhanh một tin nhắn: “Rất buồn cười, cám ơn, tôi đã tan làm, tạm biệt.”. Sau đó tắt máy.

Vốn hẹn với Trần Vũ Hoa tại đường Hoài Hải, quảng trường Hương Cảng, nhà hàng trà Tiêu Diệp, đây là một nhà hàng đồ ăn Thái nổi tiếng ở Thượng Hải, nhưng gần thời gian tôi đã thay đổi địa điểm, muốn trở lại cuộc sống sinh viên nên chuyển sang KFC.

Trần Vũ Hoa mặc âu phục thẳng còn tôi mặc áo sơ mi và váy công sở lại xuất hiện ở chỗ này, hình như có chút không hợp.

Cuối cùng, chúng tôi bị những ánh mắt khác thường của đám học sinh mặc quần jean áo T-shirt nhìn, lúng túng mua một ít đồ ăn rồi vội vàng thoát đi.

Ở giữa khu hoa viên chúng tôi tìm một ghế dài ngồi xuống, Trần Vũ Hoa đưa tôi một lon Coca và suất gà rán, “Đây, khẩu phần ưa thích của em.”.

Tôi ngẩn ra, đã lâu như vậy, anh ấy vẫn còn nhớ rõ.

Tôi lặng lẽ nhận, chậm rãi nhai.

Thỉnh thoảng có tốp năm tốp ba người đi đường ngang qua, có người già đi bộ sau bữa cơm, có những thành phần trí thức bước nhanh từ công ty, đương nhiên cũng có vài học sinh tan học về nhà.

Trong đó có một đôi, mặc quần áo tình nhân rất dễ thương, có lẽ ở độ tuổi trên dưới hai mươi, nam lái xe đạp, nữ ngồi phía trước, lúc vui vẻ còn giơ hai tay, chàng trai phối hợp làm động tác kinh điển Titanic, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng cười bao khắp khu hoa viên.

Đó là những năm tháng thanh xuân vô tư vô lo, tôi bỗng nhiên cảm thấy hâm mộ họ.

“Đang nhìn cái gì mà ngây người vậy.” Trần Vũ Hoa vỗ nhẹ tôi, tôi mới chú ý tới trong tay còn cầm chặt gà rán đưa vào miệng, động tác này đã giữ một lúc lâu.

Tôi cười không đáp.

“Anh còn nghĩ hôm nay muốn mời em một bữa ngon, nhưng em lại nhất định chọn KFC.” Trần Vũ Hoa dù đổ lỗi cho tôi nhưng đáy mắt tràn đầy nt cười.

“Em muốn nắm lấy cái đuôi tuổi trẻ.” Nghĩ đến bánh hấp mặc quần áo trẻ con, tôi không nhịn được cười.

“Rất lâu không nhìn thấy em cười, từ khi...” Trần Vũ Hoa bỗng nhiên khép miệng lại, sắc mặt tôi thay đổi, khóe môi cười đột nhiên dừng lại.

Tôi cụp mắt, nhẫn nhịn nỗi chua sót đang dâng lên, nhìn chằm chằm vào mũi chân mình.

“Diệp Tử, anh xin lỗi, anh không phải cố ý, anh...” Nhìn tay chân anh ấy luống cuống, bộ dáng không ra sao, tôi quay lại an ủi anh: “Đó đã là chuyện quá khứ.”. Tôi ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Em từ lâu đã quên rồi.”.

Bàn tay to lớn của Trần Vũ Hoa nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu tôi, rồi dần hạ xuống vai tôi.

Tôi kinh ngạc nhìn anh, thời gian nhất thời ngừng trôi.

Anh bỗng kéo tôi vào lồng ngực anh, ôm chặt, khiến tôi hô hấp có chút khó khăn.

Tôi cố gắng mở miệng: “Trần Vũ Hoa, đây là sao?”.

“Diệp Tử, cho anh một cơ hội để chăm sóc em được không?” Tiếng nói nồng hậu của anh vang bên tay tôi.

Tôi đẩy anh ra, nhưng anh vẫn không nhúc nhích.

Tôi khẽ thở dài: “Trước hết anh cứ buông em ra.”.

Anh lúc này mới buông tay, nhưng vẫn để tôi cố định trước ngực anh, ngón tay vuốt ve vài cái lên thái dương tôi: “Diệp Tử, anh rất nghiêm túc.”.

Câu nói của anh đầu tiên làm tôi rất chấn động, nhưng giờ tim tôi đã bình tĩnh nhiều. Tôi biết rõ Trần Vũ Hoa đối với tôi rất tốt, nhưng không nghĩ đến, anh ấy lúc này lại biểu lộ tiếng lòng với tôi.

Tôi thở sâu, ngẩng đầu, “Trần Vũ Hoa, anh rất tốt, anh thật sự là người rất tốt.”. Anh nhanh cắt ngang lời nói của tôi. “Nhưng không phải là những gì em muốn, phải không?” Nhìn anh rất cô đơn, trong giọng nói lộ ra nhiều thất vọng.

Tôi lắc đầu, “Bây giờ em không có cách tiếp nhận anh.”. Tôi rời khỏi cánh tay anh, nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Miễn là trong lòng em còn giữ lại hình bóng người khác, như vậy đối với anh không công bằng.”.

Anh mím chặt môi, không nói được một lời.

“Anh không quan tâm.” Khi tôi cho rằng anh sẽ không nói gì, thì giọng của anh trầm ấm vang lên.

“Nhưng em rất quan tâm.” Tôi không do dự nói.

Anh thở dài, xoa tóc tôi, “Anh tôn trọng quyết định của em.”.

Tôi như trút được gánh nặng.

“Diệp Tử, em hãy nhớ rõ, có lẽ trên thế giới này có rất nhiều người yêu thương em, nhưng anh tuyệt đối sẽ là người yêu em hơn tất cả.” Tôi như bị sét đánh qua lời nói của anh, một lời thú nhận trần truồng lõa lồ, ngay cả lúc trước chúng tôi từng yêu nhau anh cũng chưa từng nói với tôi.

Nói không cảm động là dối, nhưng tôi không thể phản bội lòng mình.

“Trần Vũ Hoa, em xin lỗi.” Ngoài câu này ra, tôi không còn câu nào khác để diễn tả cảm giác tội lỗi của mình. Lúc trước là tôi lợi dụng anh, nhưng anh không để ý, bây giờ, tôi lại một lần nữa phụ anh, Diệp Tử, tôi thì thầm hỏi bản thân mình, trên đời còn có người không biết phân biệt như mi sao?

Sự khoan dung của anh, sẽ làm tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Tôi nghĩ tôi cần thời gian.

Vì vậy, cũng mong cho tôi một ít thời gian.

Anh cười, cuối cùng tôi cũng không thể kiềm chế nước mắt, “Ngốc à, chuyện tình cảm vốn không có đúng sai. Anh yêu em, không có nghĩa em nhất định phải có tình cảm giống anh. Nếu như ngay cả tình cảm cũng muốn coi trọng bình đẳng, vậy không phải chẳng khác gì làm kinh doanh sao?”.

Tôi bật cười, gương mặt vẫn còn hai hàng nước mắt.

“Được rồi, đừng khóc nữa, người khác nhìn thấy lại tưởng anh bắt nạt em.” Anh trêu đùa, tay cố tìm khăn tay.

Đúng lúc này, điện thoại di động để trong túi của tôi phát ra giai điệu ngọt ngào.

Trần Vũ Hoa thấy tôi vẫn dùng điện thoại di động này, biểu tình gương mặt sáng rõ vẻ kiềm hãm.

“A lô.” Tôi nhận điện thoại, bên kia truyền tới giọng nữ mơ hồ, tôi nhìn địa chỉ người gọi đến, là Trình Anh, “Anh Tử, tớ nghe không rõ, để tớ gọi lại cho cậu.”.

Trần Vũ Hoa đưa điện thoại di động của anh cho tôi, “Dùng của anh, điện thoại đường dài công ty có thể thanh toán.”.

“Dạ.” Tôi không khách khí nhận, lúc điện thoại thông phát hiện Trình Anh khóc sướt mướt, “Anh Tử đã xảy ra chuyện gì?”.

“Diệp Tử, bây giờ tớ đang ở sân bay thủ đô, ngay lập tức sẽ trở về Thượng Hải.” Cảm xúc của cô ấy có gì đó bất ổn, vừa nói vừa khóc nức nở, tôi gấp gáp gọi to, “Anh Tử...”.

“Tớ phải vào, nói sau.” Đầu kia đã cắt điện thoại, tôi gọi lại, chỉ nghe thấy tiếng báo hiệu đối phương đã tắt máy.

Tôi cắn môi, có chuyện gì đó không tốt. Mấy tháng trước Trình Anh đi Bắc Kinh để đoàn tụ với Dương Quá, theo lý thuyết lẽ ra bây giờ phải hưởng thụ thế giới hai người hai người, sao đột nhiên nói muốn trở về.

“Trình Anh có chuyện gì vậy?” Trần Vũ Hoa cau mày hỏi, mấy ngày hôm trước tôi có nói với anh ấy chuyện Trình Anh đi Bắc Kinh, lúc ấy anh còn nói nếu như đối phương chân thành yêu cô ấy thì nên hy sinh tất cả tới Thượng Hải, mà không phải để cô ấy, thân gái một mình ngàn dặm xa xôi đi xa, nghe như vậy tôi đã nóng nảy cãi lại anh.

“Tạm thời không rõ, nhưng Anh Tử cứ khóc. Em không yên tâm, em muốn đến sân bay đón cô ấy.”

“Anh đi cùng em.” Anh quyết đoán nói.

Thượng Hải trong những ngày mưa, dù sớm hay muộn nhưng đến giờ cao điểm rất khó bắt taxi, bây giờ là tám giờ tối, lại là cuối tuần, là lúc bắt đầu cuộc sống về đếm, chúng tôi đứng ven đường, ước chừng đợi nửa tiếng, mới bắt được một chiếc xe trống.

“Sân bay Hồng Kiều.” Vừa lên xe tôi nói nhanh địa điểm.

“Tiểu thư à, tôi sắp thay ca rồi, nơi xa như vậy tôi không muốn đi, cô đổi xe khác đi.”

Tôi khó khăn lắm mới chờ được một xe, sao chịu từ bỏ ý đồ. Tôi lạnh lùng nói: “Được, anh không đi đúng không? Cho tôi số công ty, tôi sẽ đi khiếu nại anh từ chối tôi.”

Tài xế không nói hai lời, đạp ga, xe khởi động, vận hành cao tốc.

Tôi lộ ra nụ cười chiến thắng, Trần Vũ Hoa so vai, ghé tai nói: “Em có vẻ không giống như trước kia.”

“Là thay đổi tốt hay thay đổi thành xấu?” Tôi thuận miệng hỏi.

“Không quan trọng.” Câu trả lời của anh như hỏi một đằng, đáp một nẻo, nhưng kì thực lại ngầm có thâm ý.

Tôi bây giờ toàn bộ tâm tư đều hướng lên người Trình Anh, đối với ám hiệu của anh chỉ nhắm mắt làm ngơ.

Xe yên lặng chạy trên đường cao tốc, cố gắng đến nhanh, tới được sân bay Hồng Kiều cũng là cả một nỗ lực.

Tài xế ngượng ngùng nhận tiền taxi, phóng xe đi để lại một làn khói mù.

Sau khi hỏi mới biết chuyến bay từ Bắc Kinh đến Thượng Hải sớm nhất cũng phải một giờ sau mới đến nơi, chúng tôi tới đại sảnh tìm chỗ ngồi.

Tôi gửi tin nhắn đến Trình Anh nói đến đón cô ấy, sau đó phát hiện không thấy Trần Vũ Hoa.

Tôi còn đang buồn bực, một hộp sữa tươi giơ trước mặt tôi.

“Sữa bò có thể an thần.”

“Cám ơn.”

Vẫn còn nóng, nháy mắt làm ấm đôi bàn tay lạnh buốt của tôi.

Không nghi ngờ gì người đang rất nóng lòng, tôi bất an lo lắng thỉnh thoảng nâng cổ tay xem giờ.

Trần Vũ Hoa phân tán sự chú ý của tôi, nói về chuyện lý thú ở công ty, tôi đã hết hứng thú, anh có nói thế nào tôi cũng chỉ gật đầu phụ họa, cho đến khi anh nhắc tới một cái tên. “Bùi Tử Mặc là người rất thú vị, đúng rồi, chính là Jason, em và hắn đã từng tiếp xúc...”

Tôi nhịn không được hỏi, “Anh ấy là người nói chuyện như vậy sao?”.

Trần Vũ Hoa chững chạc đàng hoàng nói: “Hắn phóng điện em hả?”.

Tôi nghĩ nghĩ, gật đầu rồi lại lắc đầu.

“Điển hình công tử nhà giàu.” Chúng tôi đồng thanh nói.

Trong mắt anh hơi có ý cười, “Nghe nói sức quyết rũ của hắn không người nào có thể ngăn được, không người nào có thể kháng cự.”.

Tôi không cho là đúng, tôi không phải là ngoại lệ sao, tin những người như vậy cũng không phải ít. “Một ngày nào đó anh ấy vấp phải trắc trở, lúc đó chính là số phận của anh ấy đã đến.”

“Em lúc nào trở thành nhà tiên tri dự đoán tương lai vậy?” Trần Vũ Hoa cảm thấy buồn cười hỏi.

Tôi nháy mắt mấy cái, vẫn còn đang nghĩ trả lời thế nào, không nghĩ lời nói của anh thay đổi chủ đề: “Thế em có thể nhìn rõ tương lai của mình không?”.

Tại sao lại nói đến chủ đề này?

Tôi ngây người nhìn anh, chán nản đan ngón tay, Trần Vũ Hoa mỉm cười, chỉ vào màn hình lớn ra hiệu: “Máy bay sắp hạ cánh.”.

Mười lăm phút sau tôi nhận điện thoại của Trình Anh.

Khi tôi nhìn thấy cô ấy, tôi căn bản không thể tin vào mắt mình.

Thân hình Trình Anh vốn rất nhỏ bé, nhưng bây giờ chỉ nghĩ một cơn gió nhẹ là có thể thổi bay cô ấy. Hai mắt sưng đỏ, tinh thần uể oải, yếu ớt làm đau lòng người.

Tôi cẩn thận ôm lấy cô ấy, thậm chí không dám dùng lực. Giờ phút này cô ấy như mảnh thủy tinh dễ vỡ, tôi sợ chỉ một chút không chú ý có thể chạm vào vết thương lòng của cô ấy.

“Anh Tử, chúng ta về nhà.” Nhìn bộ dáng bây giờ của cô ấy, tôi không dám hỏi cô ấy vấn đề gì.

“Về nhà?” Cô ấy cuối cùng cũng có phản ứng, nhưng ngay lập tức hoang mang nhìn tôi.

Tôi thở dài nhẹ nhàng, ở Thượng Hải này ngoài chúng tôi là bạn bè thì cũng không có người thân nào khác. Cô ấy cuộn tròn người như quả bóng, lạnh run, tôi giữ chặt hai vai cô ấy, dịu dàng nói: “Anh Tử, tớ đưa cậu về nhà.”

Cô ấy dựa lên người tôi, dường như không có trọng lượng, Trần Vũ Hoa trước có thể chỉ lo lắng suông, hoàn toàn không nhúng tay vào, lúc này thấy vậy nhanh chóng vẫy một chiếc xe, sau khi lên xe anh hỏi: “Đi đâu?”.

Tôi quyết đoán nói: “Đến nhà em.”. Trong trường hợp này, tôi không thể để cô ấy sống một mình.

Xe đến trước cửa nhà, Trần Vũ Hoa do dự nói: “Diệp Tử, có muốn anh tiễn hai em lên không?”.

Tôi hiểu nỗi băn khoăn của anh, tôi cũng không biết giới thiệu anh thế nào với ba mẹ, cho nên, sau khi tôi suy nghĩ, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay mất nhiều thời gian rồi, thật ngại quá. Anh về sớm nghỉ ngơi đi, một mình em làm được.”.

Anh nhìn ánh mắt thất thường của Trình Anh, lo lắng nói: “Một mình em làm được không?”.

Tôi gật đầu, anh không cố kiên trì, “Có chuyện gì thì gọi điện cho anh.”.

Tôi lại gật đầu.

Sắp xếp cho Trình Anh xong, tôi mới dành thời gian tắm rửa.

Lúc trở lại phòng, thấy Trình Anh ôm chặt lấy chăn, tựa hồ ngủ rất yên tĩnh, nhưng lông mi dài không ngừng run, nước mắt trong suốt lặng lẽ chảy, rớt lên gối, rất nhanh liền biến mất.

Tôi vuốt mái tóc dài dịu dàng của cô ấy, im lặng suy nghĩ nên mở miệng thế nào mới không đột ngột.

Cô ấy ngoan ngoãn tựa vào đầu gối tôi, giống như mèo nhỏ.

“Anh Tử, cậu ngủ chưa?” Nói xong, tôi muốn cắn đầu lưỡi mình. Sao lại thế này, tôi đúng là không học được cách nào để khuyên người khác.

Cô ấy gọi một tiếng nhỏ mỏng manh: “Diệp Tử, tớ và Dương Quá, hắn, chia tay rồi.”

Tim tôi thắt lại, tuy sớm có dự cảm, nhưng từ Trình Anh nói ra, cảm thấy có gì đó rất khác.

Cô ấy không để ý tôi có đang nghe hay không, cũng không yêu cầu tôi trả lời, cứ thế nói tiếp, “Hắn có người phụ nữ khác.”.

Tôi biết rõ cô ấy cần phải nói hết, cũng không cắt ngang cô ấy, tôi chỉ cần làm người nghe trung thành là được.

“Thực ra tớ sớm phát hiện hắn không thích hợp, nhưng tớ vẫn không nguyện ý thừa nhận.”

“Tớ cho rằng đi theo đến Bắc Kinh, hắn sẽ trở lại bên cạnh tớ.”

“Lúc tớ gọi điện cho hắn, nhiều lần có tiếng phụ nữ nhận, tớ lừa mình dối người tự nói với chính mình, đàn ông gặp dịp thì chơi, không nên so đo với hắn quá nhiều, ai bảo tớ không thể ở bên cạnh hắn.”

“Bọn tớ quen biết từ trung học, tính đến bây giờ cũng đã tám năm.”

Cô ấy nói chuyện có chút lộn xộn, nhưng tôi vẫn hiểu.

“Hành động việc làm của hắn trước kia tớ có thể tha thứ, tớ chỉ hy vọng sau khi đến Bắc Kinh, mọi chuyện có thể bắt đầu lại từ đầu. Nhưng tớ đã sai rồi, tớ đã quá sai lầm rồi.”

Nói đến đây, cô ấy ôm lấy đầu gối tôi, thất thanh khóc lớn.

Tôi vỗ về lưng cô ấy, trước mắt dâng lên lớp sương mù dày đặc, “Anh Tử, khóc hết đi, khóc ra sẽ thoải mái hơn.”.

Nước mắt cô ấy rất nhanh đã thấm ướt váy ngủ tôi, tim tôi kiềm chế khó chịu, bây giờ Trình Anh giống như tôi lúc ấy, vào lúc Hướng Huy bắt đầu bỏ đi, bàng hoàng, lo lắng, nỗi đau xót đến nay không thể chữa khỏi, chỉ có tôi mới hiểu cảm giác của cô ấy vào giờ phút này.

“Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua đi.” Tôi nói cho cô ấy nghe, nhưng cũng nói cho chính mình nghe.

Cũng giống như tôi, không phải cũng sống đến giờ sao.

Không ai, nhất định phải một người khác, mới có thể vượt qua cuộc đời.

Thiên trường địa cửa, tình yêu không đổi trong cuộc đời này, chung quy chỉ tồn tại trong tiểu thuyết.

Trình Anh khóc mệt, cuối cùng cũng ngủ say.

Còn tôi, bị cô ấy gợi lên cảm xúc, những hình ảnh ngày xưa dần hiện về như một thước phim phát lại, mắt mở to, một đêm không ngủ, cho đến bình minh.