*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quả nhiên.
Lão hòa thượng này từ trước đến nay đều ham món lợi nhỏ, bốn năm trước sau khi sống sót sau tai nạn Ma Tông đá quán, ông ta vẫn không quên nói bóng nói gió muốn mình tự tay viết nửa bộ cuối 《 Kinh Kim Cương 》.
Chỉ một trang giấy còn không buông tha, đừng nói chi là cây trâm này.
May mà tam quan của em gái Đạm Đài Mộng không bị nghiêng lệch, còn muốn trả lại cho người mất của.
Tạ Tri Vi bất động thanh sắc nói: “Mạo muội hỏi một chút, một cô nương như cô nương vì sao lại bái nhập làm đệ tử của Thiền Tông?”
“Mấy năm trước lúc Huyền Vân Kiếm Phái vẫn còn tồn tại, sư phụ đến nơi hẹn, lúc đi ngang qua một con sông, phát hiện ta nằm hôn mê ở bờ sông mấy ngày, vì thế nhờ các vị sư huynh đệ đưa ta về Thiền Tông cứu trị. Nhưng chuyện trước kia ta chẳng còn nhớ gì cả, sư phụ đành thu nhận ta.”
Tạ Tri Vi xem như đã hiểu.
Trách không được Đạm Đài Mộng giống như biến thành người khác, thì ra đã bị mất trí nhớ.
Có điều thân thế của nàng vốn dĩ cũng đơn giản, chính là con gái của một vị tông chủ mà môn phái đã bị Ma Tông tiêu diệt, tiến vào Đạo Tông với mục đích học nghệ để báo thù. Chỉ là thật không khéo, bản tính nàng vốn tâm cao khí ngạo, lại bái nhập vào môn hạ của Hạ Tri Ỷ vốn vô cùng lãnh ngạo, thế nên đem cao lãnh bồi dưỡng đến cực hạn.
Nhưng Độ Sinh thì khác, lão hòa thượng này luôn dẻo miệng, vẻ mặt như Phật cười, nữ chính bị người như ông ta hun đúc, chắc chắn ngạo không nổi.
Tạ Tri Vi gật đầu nói: “Độ Sinh đại sư thật có lòng dạ từ bi.”
“Đúng vậy.” Đạm Đài Mộng mỉm cười đáp lời, bỗng nhiên nổi lên nghi hoặc, lẩm bẩm: “Kỳ quái, nữ khách hành hương tại sao lại xuất hiện ở sau núi?”
Câu này chỉ là thuận miệng nói ra, lại tựa như một cây búa, tức khắc gõ tỉnh Tạ Tri Vi.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới, ngày ấy lúc Thu Trọng Vân đi ngao du khắp nơi ở trấn Phi Hoa, trên đầu mang đúng là cây trâm này.
Đúng lúc này, một tiếng sấm rền ầm vang, rõ ràng là truyền đến từ phía trước ngọn núi.
Đạm Đài Mộng ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, chỉ thấy sóng khí khổng lồ quay cuồng trên đỉnh núi, cả mảnh mây trời đều bị lôi kéo về đây, hình thành vòng xoáy không ngừng khuấy động.
Tựa như đang truyền đạt tín hiệu gì đó, lại tựa như có thứ gì sắp sửa xông ra từ bên trong vòng xoáy.
Đạm Đài Mộng ngẩng đầu nhìn cảnh quan xa lạ kia: “Tại sao trời đang nắng lại có sét đánh?”
Đang khi nói chuyện, trong núi có gió nổi lên, cỏ cây rất nhanh đã lay động ngã nghiêng, một mảnh cát bay đá chạy.
Tạ Tri Vi chắc chắn nói: “Không phải sét đánh.”
Tình hình này hắn quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Bốn năm trước, trước khi hắn độc phát thân “chết”, hắn ở trấn Phi Hoa nhìn thấy phía trên Nhất Bộ Nhai chính là cái kỳ quan này.
Từ lúc bò ra khỏi quan tài cho đến nay, hắn chỉ lo quan tâm nam chính, vậy mà đã quên tình tiết khác của cốt truyện. Tính toán thời gian một chút, quả thật đã đến đoạn Xích Viêm dẫn người lên Kim Quang Thiền Tông đoạt Kim Liên.
Khó trách ở chỗ này lại nhặt được đồ vật của Thu Trọng Vân.
Đạm Đài Mộng đang định hỏi lại, chợt thay đổi sắc mặt. Nàng trông thấy đỉnh núi trung tâm nổi lên khói đặc cuồn cuộn, cùng với sóng khí xông thẳng lên trời, tựa như có một tấm màn sân khấu hỗn độn phủ xuống nó, mười phần đáng sợ.
“Đại Hùng Bảo Điện bốc cháy.” Tay nàng buông lỏng, cây trâm rơi trên mặt đất, nàng nhấc chân xông về hướng sơn môn.
Tạ Tri Vi xoa xoa thái dương, cúi người nhặt trâm lên, theo sát phía sau.
Nếu là trước kia, Tạ Tri Vi chắc chắn sẽ không quản chuyện của Kim Quang Thiền Tông—— cốt truyện trong nguyên tác đã hoàn toàn thay đổi, có thể giữ lại được bao nhiêu thì cứ giữ lại, cho dù…… trả giá hơi đắt một chút.
Nhưng bây giờ nữ chính cũng bị liên lụy vào, hắn không thể ngồi yên không để ý tới, có điều không biết còn tới kịp để cứu người hay không.
Đạm Đài Mộng đã không lo nổi lệnh cấm người ngoài không được tự tiện xông vào sau núi, mặc kệ Tạ Tri Vi cùng chạy theo với nàng. Nàng cũng đoán được, những thay đổi khác thường phát sinh hôm nay, tuyệt đối không thể nào là chuyện nhỏ.
Cũng không thể nào là chuyện tốt.
Càng đến trước núi, bụi mù xông vào mũi càng dày đặc.
Tiếng than khóc của các vị hòa thượng vang lên liên tục, nhưng không có một người đi xách nước hoặc là cầm đồ vật dập lửa, một tấm chắn màu đỏ đã ngăn cách bọn họ với ngôi đại điện ngàn năm.
Tất cả mọi người đều bất lực, vừa gấp vừa giận, lại không thể không trơ mắt nhìn thế lửa càng ngày càng mạnh.
“Oan nghiệt ——”
Hai lão tăng râu bạc trắng đứng trước mọi người bên miệng bị dính không ít vết máu, hiển nhiên là đã bị thương, lại vẫn muốn xông vào bên trong tấm chắn.
Tiếng cười tùy tiện từ trên trời giáng xuống, đồng thời rơi xuống đất còn có một thân ảnh chói lọi.
“Tội gì phải uổng phí sức lực, Tế Sinh Hóa Sinh, hai con lừa trọc các ngươi nhanh chóng giao Kim Liên ra, ta có thể tha cho các ngươi không chết.”
Hóa Sinh tiến về phía trước một bước: “Xích Viêm!”
Tế Sinh nổi giận nói: “Ma đầu! Ngươi muốn giết cứ giết, cớ gì hủy đại điện của ta, thiêu bảo tượng Phật Tổ của ta!”
Một đạo ánh sáng lóe lên trên mặt nạ của Xích Viêm, hắn lạnh lùng nói: “Giao hay không giao?”
Tế Sinh quả quyết từ chối: “Ma đầu như ngươi cầm Kim Liên muốn làm gì? Mấy năm trước Tạ chân nhân của Ngọc Kinh Đạo Tông đã huỷ đi Hắc Liên Bạch Liên, ngươi còn vọng tưởng cái gì!”
“Đây không phải là chuyện ngươi nên nhọc lòng.” Xích Viêm vung tay lên, “Trọng Vân, ngươi tới đi.”
“Vâng, Thánh Quân.”
Thu Trọng Vân trong y phục đỏ đi ra từ trong đám người Ma Tông đủ loại màu sắc, nàng cười duyên đến gần Tế Sinh và Hóa Sinh. “Xem ra hai vị đại sư đã có thương tích trong người, có điều hai vị yên tâm, nô gia cũng sẽ không lười biếng nha.”
Nàng một bên nói, một bên tạo lan hoa chỉ*, một dải hồng lăng** giống như rắn độc gào thét lao thẳng về phía Độ Sinh và Hóa Sinh.
“Yêu nữ chớ có làm càn!”
Một cây thiền trượng xuất hiện ngang trời, vừa lúc ngăn cản trước mặt Độ Sinh và Hóa Sinh, rồi sau đó nó giống như bị một bàn tay vô hình cầm vung vẩy múa may mấy cái, đánh cho hồng lăng văng ra ngoài.
Hồng lăng vòng trở lại bên hông Thu Trọng Vân, nàng giương mắt vừa nhìn, cất giọng quyến rũ: “Ồ, Độ Sinh đại sư cũng ra mặt rồi. Ba vị thần tăng tề tụ, nô gia thật là vinh hạnh.”
Độ Sinh đang lúc tu luyện cưỡng ép xuất quan, kinh động đến chân khí, hiếm có dịp nổi giận: “Ma Tông các ngươi khinh người quá đáng!”
Thu Trọng Vân cười tủm tỉm nói: “Nếu như ngài không vui, có thể tới đây khi dễ nô gia nha.”
Đang khi nói chuyện, thiền trượng và hồng lăng lại va chạm nhau, sát khí bắn ra bốn phía, chỉ trong giây lát đã qua mấy hiệp.
Nối tiếp sau đó, các ma tu đã cùng các tăng nhân hỗn chiến với nhau, cảnh tượng khó mà chấm dứt.
Tuy rằng Thiền Tông có Kim Liên là một trong năm bảo vật, nhưng Kim Liên chuyên về hồi sinh không chuyên về diệt vong, là bảo vật duy nhất trong năm bảo vật không hề có giá trị vũ lực.
Bởi vậy Thiền Tông ở trước mặt Ma Tông chỉ có thể bị treo lên đánh.
Cánh của Hồng Liên mở ra tấm chắn, lờ mờ có thể thấy được ngọn lửa vây quanh kim thân phật tượng ở bên trong đại điện, Tế Sinh đau lòng không thôi, lại muốn xông vào trong.
“Muốn gặp Phật Tổ của ngươi sao, được thôi, bổn tọa thành toàn cho ngươi.”
Xích Viêm nói xong, Hồng Liên chuyển động, trên tấm chắn xuất hiện một khe nhỏ.
Ánh mắt Tế Sinh sáng lên, lập tức xông vào.
Hóa Sinh theo sát ông ta, cũng rất nhanh biến mất phía sau tấm chắn.
Độ Sinh kéo đứt một đoạn hồng lăng, giương mắt nhìn lên, bật thốt ra: “Sư huynh, trở về!”
Ông ta vung một thiền trượng đánh lui Thu Trọng Vân, muốn đuổi theo đi vào, ngờ đâu vừa đụng vào tấm chắn, Hồng Liên cũng vừa thu lại, khe hở kia nhất thời không thấy đâu.
Độ Sinh đụng vào hết lần này tới lần khác mà không được, xoay người căm tức nhìn Xích Viêm: “Ma đầu, ngươi……”
Tấm chắn kia không chút sứt mẻ, đánh cách nào cũng không phá tan, đứng cách bên ngoài nhìn vào, không có bóng người chỉ có ánh lửa, trong lòng ông ta lạnh ngắt.
Xích Viêm cười nói: “Để con lừa trọc ngươi nhìn hai con lừa trọc bên trong bị đốt sống thiêu chết, cảm giác nhất định không tệ.”
Lửa của Hồng Liên, sức người tầm thường không thể nào ngăn cản. Chỉ có thể chờ đốt tới một mảnh hư vô, thế lửa tự động tắt.
Đại điện này xem như phế, bao gồm tất cả mọi thứ bên trong.
“Ta, ta liều mạng với ngươi!” Độ Sinh vung thiền trượng lên chạy thẳng đến chỗ Xích Viêm, nhưng Xích Viêm người đông thế mạnh, chính hắn căn bản không cần cử động, Thu Trọng Vân cũng đã thay hắn cản Độ Sinh lại.
Tình hình này so với bốn năm trước ở Đăng Thiên Thành Ma Tông thất vọng mà về, vô cùng sảng khoái.
Nhưng Xích Viêm vẫn có chút thất vọng.
Bị lửa cháy hừng hực vây quanh, phía bên trong Đại Hùng Bảo Điện lại không hề truyền ra tiếng gào thét đau đớn do bị lửa của Hồng Liên đốt cháy, thậm chí bất kỳ âm thanh nào đại biểu cho âm thanh thống khổ cũng không có.
Có người ở bên trong gõ mõ từng chút từng chút một, còn có người niệm lên kinh Phật.
Mặc dù trầm thấp khe khẽ, nhưng trong đại viện tràn ngập tội ác tàn nhẫn ở Thiền Tông, lại truyền rõ ràng vào tai mỗi người. Thật giống như đây là mỗi lần chuông sớm hoặc trống chiều, hai vị cao tăng vẫn như thường lệ ngồi ở nơi đó đả tọa niệm kinh.
Đây không phải là điều mà Xích Viêm muốn nghe, bởi vậy hắn lập tức nổi trận lôi đình.
Cánh hoa của Hồng Liên mở ra, có chút rung động tựa như phun ra nuốt vào, thế lửa càng thêm hung mãnh, cách tấm chắn vẫn có thể nhìn thấy ngọn lửa xông thẳng phía chân trời.
Đại điện ầm ầm đổ sụp. Trong chớp mắt tiếng vang lớn lắng xuống, tất cả lại quay về yên tĩnh.
Ngay sau đó, tiếng kêu rên của các tăng lữ nổi lên bốn phía, nhưng lại không có cách nào quỳ xuống dập đầu hành lễ, người của Ma Tông càng giết càng hăng hái, không cho bọn họ có cơ hội này.
Độ Sinh nhìn ngây ngốc, sau một lúc ông ta mới kịp thời phản ứng, khàn giọng kêu: “Sư huynh!”
Cũng vào lúc này, Thu Trọng Vân nhắm chuẩn thời cơ, cách không đánh ra một chưởng vào giữa lưng ông ta.
Sắc mặt Độ Sinh như tro tàn, đờ đẫn nhìn bụi mù nổi lên đầy trời chung quanh phế tích, có vệt máu men theo khóe miệng chảy ra.
Thu Trọng Vân khoanh hai tay, ngẩng đầu nói: “Đại sư không nghiêm túc nha, xem ra là nô gia vẫn chưa dùng hết sức.” Tuy rằng nàng đang cười, khóe mắt lại xuất hiện một tia sát ý, lòng bàn tay giấu trong tay áo tụ lực, dự định lại bổ thêm một chưởng khiến cho đối phương mất mạng.
Đúng lúc này, một điểm hồng quang rất nhỏ, tựa như sao băng đánh nhanh về phía nàng, mắt thấy sắp quẹt làm bị thương mặt của nàng.
Ánh mắt Thu Trọng Vân run lên, lắc mình tránh thoát.
Hồng quang kia không có thương tổn nàng, thẳng tắp đâm về phía Xích Viêm ở phía sau nàng.
Nhưng hồng quang kia mới đến chỗ cách Xích Viêm ba bước lập tức ảm đạm xuống, tựa như đụng phải một bức tường vô hình bị bắn ra rất xa. Không đợi rơi xuống đất, nó một lần nữa trở lại giữa không trung đánh hai vòng xoáy mới bị một người thu vào trong tay.
Xích Viêm híp mắt nhìn về phía nơi hồng quang biến mất, hỏi: “Kẻ nào?”
Đạm Đài Mộng sớm đã kinh hô chạy đến bên cạnh Độ Sinh, góc tường cháy đen lúc này không còn người khác.
Tạ Tri Vi sửa sang lại quần áo chưa rối loạn lắm, siết thật chặt khăn vải che mặt, đứng dậy tiến lên phía trước một bước: “Một tán tu mà thôi, không đáng nhắc đến.”
Hắn ép cho giọng nói trở nên thô đi, cơ hồ nghe không ra chất giọng ban đầu.
Thu Trọng Vân lắc eo đi về phía hắn, cười như không cười nói: “Một gã tán tu, vậy mà có thể ném pháp khí tới hai lần, cũng rất lợi hại.”
Nhiều năm trôi qua, lại gặp em gái này lần nữa, Tạ Tri Vi vất vả lắm mới nhịn xuống xúc động lùi về sau né tránh.
—— nam chính không ở đây, sợ con chim***.
Hắn giơ lên đồ vật trong tay, thành khẩn nói: “Vừa mới nhặt được, ngoài ý muốn tiện tay lấy ra dùng.”
Đó là cây mộc trâm phía trên có đính viên đá màu đỏ sáng lấp lóe.
Thu Trọng Vân sửng sốt, sờ soạng lên búi tóc trống rỗng một cái, hiểu rõ cười rộ lên: “Đáng ghét, đồ vật cũng không thể nhặt loạn nha.”
Xích Viêm không kiên nhẫn nói: “Trọng Vân, ngươi phí lời làm gì, giết.” Những lời này vừa chấm dứt, hắn ta chợt nhăn mày lại.
Linh lực của hắn ta bỗng nhiên đứt đoạn.
Hồng Liên tan biến tựa như một làn khói mỏng, nháy mắt quay về trong thần thức của Xích Viêm. Tấm chắn phủ lên phế tích Đại Hùng Bảo Điện cũng theo đó không thấy bóng dáng, thế lửa tuy rằng vẫn còn, nhưng bởi vì đồ vật thiêu đốt đã biến mất nên càng ngày càng yếu.
Khóe miệng Tạ Tri Vi bị che khuất hơi hơi cong lên.
Để cho ngươi biết cái gì gọi là “ông nội ngươi vĩnh viễn vẫn là ông nội ngươi”.
Lời tác giả: Chương mới ~
Xin quý khách quan đừng gấp, sinh thời nam chính chắc chắn sẽ online, lúc này mới qua bao lâu nha
Nhớ trước đây thời điểm tui viết Sư huynh, Huyền Thiên chính là sau một phần ba cốt truyện mới bắt đầu chân chính có cốt truyện, tui đối với Hộp Gỗ đã rất tốt
Nhân tiện tui muốn nói chuyện này, linh tinh nghi vấn cái gì “tu tiên cũng ăn cơm đi ngủ” khiến cho tui vẻ mặt mộng bức, ai quy định tu tiên không thể ăn cơm đi ngủ… giả thiết như vậy trong truyện này của tui cũng không mâu thuẫn, không cần nghiêm túc như vậy nha. Vốn dĩ chỉ là truyện nhẹ nhàng phun tào, chỉ cần logic không xấu là được, không nên lấy thế giới quan trong truyện khác mang vào đây, bằng không bạn sẽ càng mộng bức hơn tui nữa
P/S: Đếm ngược thời gian Hộp Gỗ online ing~~~
—
FM: *Lan hoa chỉ 兰花指 ngón tay tạo dáng như hoa lan
**Hồng lăng 红绫 dải lụa màu đỏ. Hồng lăng nổi tiếng nhất chắc là cái ở trên người Na Tra =)))
***Sợ con chim: nguyên văn 怕个鸟 Phạ cá điểu, vốn nó là như thế, ai bảo tui nói bậy là tui khóc à~