Thảo Mãng Anh Hùng: “Bởi vì áng văn mới của kẻ hèn này cho phản hồi không tồi, đa số độc giả đều vô cùng cảm động trước cảnh cuối sư phụ liều mình cứu đồ đệ, chủ hệ thống đã phái tôi tới để phỏng vấn nguyên mẫu của hai nhân vật linh hồn. Dưới đây, xin nhiệt liệt hoan nghênh Tạ thần tượng và đồ đệ Mục Hạc đại đại đến với đại sảnh hệ thống.”
Tiếng vỗ tay hoan hô ~~~
Tạ Tri Vi (cười lạnh): “Bớt lừa gạt đi, đừng tưởng là tôi không biết do chủ hệ thống chê cái đáp án kia của tôi quá qua loa, cho nên phái cậu tới để nói nhảm. Đồ đệ, đi.”
Mục Hạc: “Đệ tử tuân mệnh!”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Đừng đừng, thần tượng anh cũng biết đây là do chủ hệ thống yêu cầu, hãy đồng ý đi, nếu không nó mà lên cơn động kinh thì không biết lại hố hai người thế nào nữa.”
Tạ Tri Vi: “…… Đậu xanh, vậy cũng được, trước mặt nhiều người như thế, cậu đừng có quá đáng.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Vâng. Đầu tiên chính là vấn đề tình cảm của hai vị, thần tượng bắt đầu từ khi nào thì anh nảy sinh cái kia với Mục Hạc đại đại khụ…… Ý nghĩ?”
Tạ Tri Vi (nhíu mày): “Cái quỷ gì?”
Mục Hạc (nhỏ giọng): “Sư tôn, đệ tử cũng muốn biết.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Nói đi thần tượng, anh nhìn ánh mắt chờ mong của đồ đệ nhà anh kìa. Rốt cuộc anh động tâm với người ta từ lúc nào?”
Tạ Tri Vi: “Đây mẹ nó là cái bí ẩn nghìn đời…… Đồ đệ ngươi đừng nhìn ta, vi sư cho đến bây giờ vẫn còn không rõ, làm sao lại ở chung một chỗ với ngươi đây.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Chỉ cần cố gắng hết sức, thẳng nam cũng có thể cong thành kẹp giấy, đây là sức mạnh của nước ấm nấu ếch xanh! Vậy thần tượng, anh luôn có cảm giác không đúng đi, anh cảm thấy sau khi mình động tâm với đồ đệ rồi thì nội tâm ra sao?”
Tạ Tri Vi: “Ừm…… Hình như cũng không tệ lắm? Lúc ấy mạng cũng không cần rồi, sao có thể quan tâm tới những thứ khác.”
Mục Hạc (đỏ mặt): “Đệ tử rất vui vẻ!”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Vui vẻ đúng không, vậy làm phiền Mục Hạc đại đại cũng trả lời đôi câu.”
Mục Hạc (lãnh đạm): Ừm.
Thảo Mãng Anh Hùng: “Không hổ là nam chính bá đạo dưới ngòi bút của tôi, chỉ nhiệt tình với một mình thần tượng. Ấn tượng đầu tiên của hai vị đối với đối phương là gì?”
Tạ Tri Vi: “Cái đó còn phải nói sao, một nhân vật nguy hiểm, phải cẩn thận, phải lấy lòng, phải giữ khoảng cách.”
Mục Hạc: “Kiếp trước sư tôn thoạt nhìn có vẻ hiền hòa, nhưng tương đối xa cách. Sau khi trùng sinh gặp mặt lại lần nữa, phát hiện kỳ thật sư tôn là một người rất thân thiết.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Vậy Mục Hạc đại đại động tâm với sư tôn ngươi từ khi nào?”
Mục Hạc: “Đại khái là lúc ở Huyền Vân Sơn, ta dính máu sói đen, thấy sư tôn tắm rửa thì cực kỳ muốn……”
Tạ Tri Vi: “Nhiều người như vậy, chú ý một chút.”
Mục Hạc: “Vâng, sau khi trở về đệ tử chỉ nói cho một mình sư tôn nghe!”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Hai người mắt đi mày lại quả thực là không nhìn thấy…… Khụ, thần tượng cảm thấy đồ đệ khiến cho anh động lòng nhất là khi nào?”
Tạ Tri Vi: “Động lòng thì rất ít, đa phần là đau lòng đi…… Tôi lúc trước cũng không có mềm lòng như vậy. Có điều, lúc hắn thổ lộ với tôi, dáng vẻ nghiêm túc kia quả thật cũng không tệ lắm.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Vậy nguyên nhân cuối cùng khiến cho thần tượng bị đả động là gì?”
Tạ Tri Vi: “Chính là sau ba ngày ba đêm kia, lời hắn nói đều rất đâm lòng tôi, ừm.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Hành trình trái tim thần tượng từ sắt thép thẳng nam biến thành nhang muỗi diễn ra như thế nào?”
Tạ Tri Vi: “Đại khái chính là…… Lúc vừa bắt đầu cảm thấy hắn như vậy rất đáng thương, đối xử với hắn tốt một chút đi. Sau đó chính là đậu xanh hắn thích ta, tránh xa một chút đi, thế nhưng hắn ốm yếu rồi hay là chờ hắn khỏe lại đi. Lại sau đó, chính là đậu xanh hắn thích ta, tránh xa một chút đi, nhưng vẫn luôn tiện tiện muốn gặp hắn. Cuối cùng là thích ta thì cứ thích đi, hắn vui vẻ thì tốt, dù sao ta cũng thích hắn.”
Mục Hạc (lã chã chực khóc): Sư tôn nói thật là hay.
Thảo Mãng Anh Hùng: “Mục Hạc đại đại có nguyện ý để sư tôn ngươi phản công không? Để cho hắn XXX ngươi?”
Tạ Tri Vi: “Ta cũng muốn biết, luôn là ngươi ở phía trên, nếu không thay đổi?”
Mục Hạc (đáng thương): “Sư tôn…… Sẽ rất đau ư?”
Tạ Tri Vi: “Không đổi, kỹ thuật của tôi không giỏi như hắn, đau khóc tôi còn phải dỗ ngọt.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Cưng chiều đồ đệ không có hạn cuối chính là đây, nói đến đau, thần tượng anh cảm thấy lần đầu tiên như thế nào?”
Tạ Tri Vi: “Ba ngày ba đêm, cậu tới thử xem?”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Đừng đừng đừng, tôi là thẳng nha, cho dù tôi có là cong, nam chính người ta cũng phải đồng ý cho tôi thử mới được.”
Tạ Tri Vi: “…… Đậu xanh, nói cứ như ai đó chưa từng thẳng qua vậy.”
Mục Hạc: “Ta chỉ cần sư tôn, ai khác cũng không được.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Tôi vẫn rất muốn biết ba ngày kia làm tổng cộng bao nhiêu lần.”
Tạ Tri Vi: “Trước đám đông, tốc độ xe rất ổn. Có điều tôi cũng không biết là bao nhiêu lần, cậu cảm thấy lúc ấy ai có tâm trạng đi đếm cái này?”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Được rồi, vậy thần tượng anh có cảm tưởng gì?”
Tạ Tri Vi: “Tự an ủi mình đang bị cẩu XXOO, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn là XXOO cẩu rồi.”
Mục Hạc (căm giận): “Từ hôm nay trở đi, thiên hạ sẽ không còn Tuyết Ly Thú.”
Tạ Tri Vi: “…… Khả năng đọc hiểu của ngươi có vấn đề nha thiếu niên.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Đột nhiên khẩu vị nặng là chuyện gì xảy ra vậy? Có điều rất kích thích nha, vậy thì kích thích thêm chút nữa. Bình thường Mục Hạc đại đại có đa dạng nhiều không, thích tư thế gì? Đúng rồi, lúc ba ngày ba đêm có chơi kiểu gì đa dạng không?”
Tạ Tri Vi: “Giống như nướng bánh rán bị lật tới lật lui, thứ đa dạng này, không hề tồn tại.”
Mục Hạc: “Nếu sư tôn không hài lòng, chúng ta có thể nếm thử tư thế mới?”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Ví dụ như đạo cụ play, SM gì đó?”
Mục Hạc: “Sư tôn đó là cái gì vậy?”
Tạ Tri Vi (mỉm cười): “Đó là ảo giác, Thảo Mãng Anh Hùng cậu đi ra ngoài cho tôi.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Khụ, đây đều là độc giả hỏi tôi cũng rất bất đắc dĩ nha. Sau đây tôi sẽ hỏi đồ đệ của anh, bình thường Mục Hạc đại đại thích dùng tư thế gì?”
Mục Hạc: “Đương nhiên là chính diện, lúc nào cũng có thể nhìn thấy mặt sư tôn, mỗi một biểu cảm của sư tôn đều khiến ta hưng phấn.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Đây đều là yêu nha…… Vậy thời điểm làm chuyện đó, hai vị thích đối phương làm cái gì?”
Mục Hạc: “Chỉ cần sư tôn vẫn luôn nhìn ta là được.”
Tạ Tri Vi: “Hắn làm gì cũng được, tôi tùy ý.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Nghe giọng điệu này, bình thường làm không ít nha. Vậy có độc giả muốn biết, nếu như trong lúc hai vị đang làm chuyện không thể miêu tả, đúng lúc Phô Mai đẩy cửa đi vào, hai người sẽ như thế nào?”
Mục Hạc: “Sư tôn, Phô Mai là cái gì vậy?”
Tạ Tri Vi: “Không có gì, Thảo Mãng Anh Hùng cậu mẹ nó cố ý kiếm chuyện đúng không?”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Đã nói là độc giả mà! Độc giả! Được rồi, dừng cái đề tài này lại đi. Vấn đề sau đây không tồi, nếu Hộp Gỗ biến thành nữ, anh sẽ như thế nào?
Tạ Tri Vi: “Mặc kệ hắn là nam hay nữ, tôi đều không chê.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Có muốn thấy hắn mặc nữ trang không?”
Tạ Tri Vi: “…… Vẫn là quên đi, dáng vẻ hắn như công tử bột thế kia mặc nữ trang không bị hài hòa chứ? Tôi không muốn lưu lại bóng ma ở trên giường.”
Thảo Mãng Anh Hùng (cười xấu xa): “Sẽ làm cho anh cảm thấy người đè trên người mình là một em gái đúng không, ha ha ha, làm gì có em gái nào cao tới như vậy! Nói tới đây, hai vị cao bao nhiêu thế?”
Tạ Tri Vi: “Tôi 180cm, hắn cao hơn tôi một chút, 185cm.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Kỳ thật phía sau vẫn còn một câu chưa có nói xong, Mục Hạc đại đại dài bao nhiêu?”
Tạ Tri Vi: “Dài hơn cậu.”
Thảo Mãng Anh Hùng (khiếp sợ): “Thần tượng anh biết tôi?”
Tạ Tri Vi: “Không biết, nhưng vấn đề này cần lo lắng sao?”
Mục Hạc: “Đồng ý, sư tôn rất hài lòng với ta.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Nói tới đây lại muốn hỏi, hai vị tương đối thích bộ phận nào trên cơ thể đối phương?”
Mục Hạc: “Lúc đầu là xương quai xanh và vòng eo, sau đó là tay, sau đó nữa thì tất cả đều thích, sư tôn là người tốt nhất trên thế gian này!”
Tạ Tri Vi: “Giống vậy, đều thích.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Thật tốt quá, vấn đề phía dưới đều rất bình thường. Thần tượng sau khi tới nơi này, quyết định hối hận nhất hoặc không cam lòng nhất là gì?”
Tạ Tri Vi: “Còn cần phải nói sao, đương nhiên là cảnh diễn chết trên Nhất Bộ Nhai kia, quả thật đã lãng phí tình cảm và thời gian. Có điều bây giờ cũng không quan trọng nữa, mỗi một bước đi ở thế giới này đều đã là quá khứ, rất tốt.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Thần tượng nói rất hay, nếu thời gian đảo ngược lại một lần nữa đến cái ngày mà hai người mới vừa biết nhau, hai người trông thấy đối phương thì muốn làm chuyện gì nhất?”
Tạ Tri Vi: “Trước kia vẫn luôn hối hận đối xử tốt với hắn, nhưng hiện tại được lựa chọn một lần nữa, tôi vẫn sẽ đối xử tốt với hắn.”
Mục Hạc: “Đệ tử cũng vậy! Đệ tử cũng sẽ không chút do dự ở lại cùng với sư tôn!”
Tạ Tri Vi: “Tôi biết chuyện của sau này thì còn được, nếu như tôi mới vừa xuyên qua hoàn toàn không biết gì cả…… Chỉ sợ lúc ấy sẽ trực tiếp cùng hệ thống chết chung một lượt.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Đương nhiên rồi, anh lúc đó vẫn còn là một sắt thép thẳng nam. Nếu như suốt cả đời thần tượng cũng không thích Mục Hạc đại đại, Mục Hạc đại đại sẽ làm như thế nào?”
Mục Hạc: “Vốn dĩ mỗi thời mỗi khắc đều suy xét tới vấn đề này, đều sắp phát điên lên, không biết phải làm sao với sư tôn bây giờ. Nhưng sư tôn rốt cuộc nói thích ta, lại vì ta mà liều mạng đi tìm chết, ta…… Thà rằng sư tôn không thích ta, cũng muốn sư tôn mạnh khỏe.”
Tạ Tri Vi: “Sờ đầu, tất cả đều đã qua rồi.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Thật cảm động, lần đầu tiên Mục Hạc đại đại hôn thần tượng thì có cảm giác gì?”
Mục Hạc: “Lúc ấy ta đang ở trong ảo giác nhưng vẫn nhớ rất rõ…… Sư tôn vô cùng ngọt, vô cùng mềm, cũng không biết vì sao, trái tim ta như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, rất khẩn trương.”
Tạ Tri Vi: “Vậy chắc chắn rồi, bởi vì đó là nụ hôn đầu.”
Mục Hạc (đỏ mặt): “Cho nên khẩn trương đồng thời lại vô cùng hạnh phúc.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Sau này hai vị có muốn nuôi bánh bao không?”
Tạ Tri Vi: “Đồ đệ, ngươi có thể sinh con không?”
Mục Hạc: “Đương nhiên là không.”
Tạ Tri Vi: “Cho nên, không nuôi. Đồ đệ nhà ta tự bản thân hắn đã là một đứa trẻ, có hắn là đủ rồi.”
Mục Hạc: “Ừm! Sư tôn nói đều đúng!”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Hai vị sẽ làm hôn sự chứ?”
Tạ Tri Vi: “Không làm, không muốn làm chuyện buồn nôn như vậy.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Thế nhưng thần tượng là người từ hiện đại đến đây, kiểu gì cũng muốn làm chút chuyện lãng mạn đi?”
Tạ Tri Vi: “Cùng hắn đi dạo khắp nơi một đoạn thời gian, sau đó về Tuế Hàn Cư, yên ổn sống qua ngày.”
Mục Hạc: “Đệ tử đã không thể chờ được nữa.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Bình đạm tức là lãng mạn, không tệ không tệ. Mục Hạc đại đại có biết sư tôn ngươi là người xuyên qua không?”
Mục Hạc: “Không biết, cũng không muốn biết, ta chỉ cần sư tôn là đủ rồi.”
Tạ Tri Vi: “Thật ngoan.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Mạch não yêu đương này cũng là không giống ai. Lúc trước sau khi bị cự tuyệt rồi, Mục Hạc đại đại làm sao vẫn còn mặt dày mày dạn tiếp tục dây dưa?”
Mục Hạc: “Không có gì gọi là mặt dày mày dạn, lúc không nhìn thấy sư tôn thì muốn dùng mạng để đánh cược, thấy sư tôn rồi lại không dám bước ra một bước.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Lấy mạng để dây dưa ư, lợi hại, vậy lúc thần tượng chết bốn năm trước, ngươi vẫn luôn phòng không chiếc bóng, không có em gái nào tới tìm ngươi sao?”
Mục Hạc: “Có, nhưng ta lảng tránh từng người một, dần dần cũng không có nữa.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Vậy lúc ngươi biết mình từng bỏ qua thần tượng rất nhiều lần kia, ngươi có suy nghĩ gì?”
Mục Hạc: “Đương nhiên là vui mừng, sư tôn thay đổi một loại phương thức khác để canh giữ bên cạnh ta, khổ cực như thế đều là vì ta.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Bình thường nếu đối phương tức giận thì dỗ ngọt như thế nào?”
Tạ Tri Vi: “Trước lúc ở bên nhau, không hiểu vì sao hắn luôn luôn giận dỗi, nhưng không bao lâu sau lại tự mình chạy tới thấp hèn xin lỗi. Hiện tại, không còn tức giận nữa.”
Mục Hạc: “Nếu như sư tôn giận ta, ta chịu đánh chịu mắng là được, đến khi nào sư tôn hết giận thì thôi.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Quả nhiên hiếu thuận, khó trách thần tượng lưu luyến quên về. Nhưng dù sao cũng là ở cổ đại, thần tượng không cảm thấy bất tiện sao?”
Tạ Tri Vi: “Lúc đầu cũng cảm thấy có chút không quen, về sau thì tốt rồi, tiếc nuối duy nhất chính là không có internet.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Muốn có internet để làm gì?”
Tạ Tri Vi (cười lạnh): “Bóc phốt Thảo Mãng Anh Hùng cậu viết truyện đam mỹ.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Vậy thật may là không có ha ha ha, tôi ẩn danh để viết truyện mà. Đúng rồi thần tượng, có dự tính quay về hiện đại nhìn một chút không?”
Tạ Tri Vi: “Có cơ hội nhìn thì cũng được, coi như ngắm phong cảnh.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Vậy nếu như gặp được Hà Tranh thì anh định làm gì, anh cảm thấy Hà Tranh như thế nào?”
Mục Hạc: “Sư tôn đó lại là ai?”
Tạ Tri Vi: “Một người qua đường Giáp không có liên quan, tôi ngay cả hắn trông như thế nào cũng không nhớ nổi.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Thần tượng thật đã nghĩ thoáng rồi. Vậy hai vấn đề cuối cùng, đối phương làm gì để cho ngươi chịu không nổi?”
Mục Hạc: “Sư tôn làm gì, ta cũng không có ý kiến.”
Tạ Tri Vi: “Làm gì không quan trọng, làm liên tục mới chịu không nổi.”
Mục Hạc (thấp giọng): “Đệ tử sẽ tiết chế.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Hai người đang lén lút nói chuyện gì đấy? Vậy cuối cùng, hai vị thổ lộ một chút với đối phương đi?”
Mục Hạc: “Đệ tử sẽ vĩnh viễn thích sư tôn, nghe sư tôn nói, xem sư tôn như trời.”
Tạ Tri Vi: “Vi sư sẽ vĩnh viễn khiến cho ngươi thích, khiến cho ngươi nghe lời, để ngươi xem như trời mà cung kính, suốt đời không bỏ.”
Mục Hạc: “Ừm! Nói xong rồi.”
Thảo Mãng Anh Hùng: “Hai vị vất vả rồi, hôm nay phỏng vấn thuận lợi tốt đẹp! Tôi có thể báo cáo kết quả công tác cho hệ thống được rồi ha ha ha, cảm ơn mọi người! Ấy, thần tượng anh đừng có đánh tôi, Mục Hạc đại đại sao ngươi cũng động thủ? Cái gì, camera đóng thì các người không cần kiêng nể sao? A a a cứu mạng ——”
Lời tác giả:
Tâm sự trên Tieba ngày 3/2/2018
Thức đêm thành thói quen, luôn cảm thấy thiếu chút gì, vậy nên đưa một trăm câu hỏi ra vậy
Cảm tạ bảo bối Vô Tương hỗ trợ sửa sang lại, còn phân loại giúp moah moah ~ 90% tui đều chọn dùng, cảm ơn mọi người tích cực cung cấp vấn đề ~~
Tui đã chỉnh sửa hai chương cuối cùng lại một chút, Tieba sửa không được, cũng chỉ sửa lại ở Tấn Giang. Bởi vì lúc viết đại kết cục, tâm trạng đặc biệt dao động mạnh, không có chú ý chi tiết nhiều, cho nên trước chỉnh sửa logic vấn đề đơn giản sơ lược một chút. Còn lại sau khi chỉnh sửa toàn văn xong sẽ lại post ở Tấn Giang
Về sau sẽ lục tục viết phiên ngoại, cảm ơn mọi người đã ủng hộ
—-
Vi sư dự tính có cái kế hoạch, cho nên ở chỗ này làm một điều tra điệu thấp về số lượng bản in.
Bởi vì là thời kỳ đặc thù, tôi cũng không ra nhiều. Chỉ điều tra năm ngày, lấy ý thích của mọi người trong năm ngày này để làm chuẩn định giá, tận lực không để cho mọi người tốn nhiều tiền ha
Sách có khoảng là 50 vạn chữ, nội dung chính văn 45 vạn + phiên ngoại 5 vạn. Cộng lại chia làm 3 quyển.
Nội dung chính văn tui sẽ chỉnh sửa hoàn thiện, phiên ngoại đương nhiên chính là cuộc sống không biết xấu hổ sau khi kết hôn của hai sư đồ, còn có phiên ngoại nguyên chủ Tạ Tri Vi xuyên qua đến hiện đại gặp được Hà Tranh, cùng với tuyến cốt truyện nguyên bản giữa Thẩm U, Minh Không và Nhiếp Đình (coi như là thế giới song song đi).
Tặng phẩm là ba tấm bookmark + một tấm postcard, do chính tay cô Tiểu Hoàng Chỉ vẽ nhân vật ~~~ còn có tôi làm xấu ký tên, quý khách quan từng mua qua một quyển chắc đã biết rồi 233
Tôi cũng không biết sẽ có bao nhiêu người nguyện ý mua quyển này, cho nên tạm thời giá cả là 130, nếu như người mua nhiều, giá cả sẽ thấp một chút ha.
TXT cũng sẽ phát ra, nhưng chỉ có bản chính văn hoàn chỉnh, không có phiên ngoại. Sẽ phát ra sau khi toàn thể quý khách đặt mua sách nhận được sách xong (dự kiến sau tháng 4).
Tâm sự trên Tieba ngày 8/2/2018 (sau khi post phiên ngoại 2)
Chương mới. Hôm nay tôi thả link (chuyển qua Tấn Giang), không phải là bị xóa bài, mà là lần này cần nói lời tạm biệt với Tieba. Sau này sẽ không post phiên ngoại ở Tieba nữa, về sau đều đặt ở Tấn Giang. Nhiều nhất là ngày 20, tôi nhận được hợp đồng, ký tên có hiệu lực, cái topic này cũng phải xóa bỏ.
Rất đau lòng, rất không nỡ, cái topic này là hồi ức giữa tôi và mọi người, xóa nó quả thực như là cắt thịt. Nhưng sau khi tôi suy nghĩ cặn kẽ, cảm thấy sớm hay muộn gì cũng có ngày này, cho dù truyện kế mới ký hợp đồng, sớm hay muộn gì cũng phải xóa.
Còn có chính là Vi Sư không ra phiên bản sách, mấy ngày nay tôi nhìn số lượng đăng ký, thật sự đặc biệt cảm ơn quý khách quan đã ủng hộ. Thế nhưng tôi bỗng nhiên ý thức được, một bộ truyện có hơn phân nửa độ dài không dụng tâm viết, một bộ truyện không đủ ưu tú thì sao có thể ra sách đây? Về sau có lẽ sẽ ra, nhưng phải xem tôi sửa văn như thế nào. Thật sự rất xin lỗi mọi người, hãy tha thứ vì tôi tùy hứng như thế.
Đương nhiên, Sư Huynh vẫn sẽ ra, rốt cuộc đó là tôi chỉnh sửa tỉ mỉ, xem như tác phẩm vừa lòng. Hơn nữa Sư Huynh là truyện đầu tay, vĩnh viễn là bạch nguyệt quang, tôi ngay cả trao quyền cũng không có đưa cho Tấn Giang.
Vi Sư tuy rằng ký với Tấn Giang, nhưng ở dưới yêu cầu của tôi, nó sẽ không nhập V, mọi người một đường ủng hộ đến đây, sao có thể cuối cùng lại để mọi người tốn phí? Phiên ngoại sẽ liên tục post ở nơi đó, bao gồm phiên ngoại dự tính đặt ở trong sách.
Bởi vì duyên cớ này, truyện tiếp theo của tôi có khả năng cuối tháng phải post chương trước, nếu quý khách quan có đồng thời ở Tấn Giang, có thể thu nhận tôi, chúng ta tiếp tục ước hẹn. Nếu quý khách quan không thích Tấn Giang, chúng ta có duyên gặp lại đi…… Hy vọng chúng ta về sau còn có thể nhìn thấy nhau.
Còn về vì sao tôi lại ra cái quyết định động kinh này…… Bởi vì tôi ngay từ đầu chính là viết văn ở Tieba, sớm nhất là ở BL văn, sau đó bị đóng, liên tục chiến đấu ở các chiến trường nơi này. Nhưng vẫn luôn muốn tìm một nơi có thể viết văn lâu dài. Thời điểm viết văn đoạn giữa phát sinh đủ loại khó khăn trắc trở, mọi người cũng đều thấy được, không hề lấy ra để bán thảm.
Quý khách quan ở Tieba thật sự rất thiện lương, rất bao dung, cũng rất ôn nhu. Tôi sau khi viết xong, nhìn thấy bên ngoài đủ loại bình luận kém, cảm thấy rất khiếp sợ. Tôi cảm thấy tôi ở chỗ này bị mọi người bảo hộ quá tốt, cảm thấy bản thân mình còn có thể. Nhưng một khi đi ra ngoài so với các vị đại đại khác, vẫn là bất nhập lưu, rất bất nhập lưu. Cho nên tôi muốn khiêu chiến một chút, đề cao yêu cầu với chính mình, lớn mật tới Tấn Giang nếm thử một phen. Nếu thích, vì sao không thể nỗ lực một chút đây?
Cứ để cho một đứa già đầu như tôi, xúc động nhiệt huyết cuối cùng một lần đi.
Phải nói tạm biệt rồi, có luyến tiếc thêm nữa, cũng chỉ có thể dừng ở nơi này.
Rất xin lỗi mọi người, cũng cảm tạ mọi người, khom lưng lại khom lưng.
Tâm sự trên Tieba ngày 18/7/2018
Quyết định không xóa topic, bởi vì Tấn Giang hình như chỉ nói không thể dùng bất cứ hình thức gì phát chương VIP ở nơi khác, cho nên, tôi ngược gió giữ lại cái topic này. Rốt cuộc tôi không có dùng áng văn này thu vào một xu tiền ( không có nhập V), không thẹn với lương tâm ~
Về sau Vi Sư có tin tức mới nhất, tôi sẽ còn đến chỗ này thông báo với mọi người. Sau khi ra quyết định xong, bỗng nhiên nhẹ nhàng thở ra, may mắn nó còn ở đây.
Tâm sự trên Tieba ngày 19/9/2018
Nói cho mọi người một tin tức ~《 Đáng thương vi sư chết quá sớm 》 đã sửa xong, trên cơ sở cố gắng không làm ảnh hưởng đến cốt truyện, điều chỉnh bộ phận miêu tả và hướng đi tình cảm, khu vực tai họa nặng là 90 chương đầu, phía sau cơ bản không nhúc nhích. Tháng 10 bắt đầu post phiên ngoại, mọi người đợi lâu rồi~ cụ thể có thể click vào link Tấn Giang
—
Fall Moon:
Về sau cô Thủy Thủy còn vài bài post ở Tieba nữa, nhưng cơ bản là dẫn link phiên ngoại qua Tấn Giang nên tôi xin phép dừng edit tâm sự của cô ấy tại đây:v
Tôi vốn không định nói ra chuyện này, nhưng sớm muộn gì các bạn cũng biết, tránh cho về sau có người nói tôi biết mà không nói thì thật là oan uổng, cho nên quyết định cắn răng nói ra để tỏ rõ quan điểm đi. Việc này cùng với tác phẩm và vị tác giả có liên quan không hề có quan hệ, nếu khiến bạn khó chịu, tại đây xin khom lưng tạ lỗi trước. Nếu có bình luận tiêu cực hoặc KY về tác phẩm kia trong nhà tôi là tôi xóa không báo trước nha =_=+
Đến thời điểm hiện tại, topic Vi Sư ở Tieba đã bị xóa, may mắn tôi đã copy trước nên mới còn giữ những tâm sự phía trên =_=
Bắt đầu vào giữa tháng 5/2020 topic này đã biến mất, là tác giả hay là Tieba làm thì tôi không biết. Cùng với việc này là Thủy Thủy đã post đáp trả về việc Vi Sư bị bôi nhọ sao chép Hệ thống tự cứu trên weibo, quý vị tò mò có thể tự tìm hiểu, tôi từng edit bài đáp trả này nhưng cảm thấy chuyện không đâu nên đã khóa đi (chính là cái chuyên mục đặc biệt 1. Độc giả hỏi – Tác giả đáp).
Giai đoạn đó tôi nản chí không muốn edit nữa, từng ngưng edit khá lâu để chờ đợi phản ứng của bên kia thế nào, trong thâm tâm tôi một mực tin cô ấy không sao chép, từng có ý khóa blog, bởi vì cả 2 truyện tôi đều có đọc, thậm chí đọc Vi Sư trước, thấy motip thú vị mới đọc qua HTTC. May mắn là hầu hết mọi người đều đứng về phe tác giả, đều đưa ra lý lẽ nói rằng Vi Sư không đạo, bởi vì hầu như 70% người đọc Vi Sư đều từng đọc qua HTTC, bởi vì cùng motip xuyên thư- hệ thống- sư đồ cho nên ít nhiều có điểm chung, thời điểm Vi Sư ra mắt là 2017 -2018 tuy rằng sau HTTC nhưng lúc ấy không có ai nói gì, Bần Đạo có thể tiếp tục được ra mắt và vẫn đang được ủng hộ, khu bình luận Vi Sư trên Tấn Giang vẫn lặng yên không tiếng sóng, thậm chí cái người bôi nhọ kia cũng không đưa ra được bảng màu =)))
Tôi biết cô tác giả bắt đầu vào khoảng tháng 6-7/2019, sau khi chính thức edit vào tháng 10/2019 thì theo dõi weibo, tieba và Tấn Giang của cô ấy. Thật sự lúc biết tin cô ấy bị bôi nhọ, tôi rất đau lòng, cũng rất bất lực vì không thể dùng lý lẽ để bảo vệ cho cô (+1 lý do sợ Bần đạo drop ==). May mắn cô ấy đã không gục ngã, may mắn có rất nhiều người bảo vệ che chở cô ấy, cũng may mắn tôi đã edit hoàn tất truyện này.
Cuối cùng, một lần nữa khom lưng xin cảm ơn mọi người đã ủng hộ đến tận đây.