Châm ngôn nói thật là hay, phải cố chịu đựng thôi, còn có cách khác sao.
Chủ yếu là xem Conan mấy ngày cũng thấy rất tốt hi hi.
Có điều, hai bọn tôi, một người theo đảng Ran, người kia theo phe Ai, thành ra khắc khẩu.
Hôm nay Hạ Thần cầm đến hai tấm vé Music Festival, hỏi tôi có muốn đi cùng không, tuy tôi không đặc biệt hứng thú, nhưng tối thứ sáu một mình cũng không có việc gì làm, đành đáp ứng.
Mà Hạ Thần lại đặc biệt chờ mong, lúc nghỉ trưa cũng bắt đuổi tiến độ, còn thúc tôi, nói lãng phí thời gian chính là lãng phí sinh mạng, như vậy nên tôi cũng phấn chấn theo. Gần 4 giờ chiều thì làm xong, Hạ Thần lái xe đưa tôi đi.
Music Festival tổ chức ở sân thể thao ngoài trời bên bờ sông, tuy rằng khí trời rất lạnh, người đến đứng lại nhiều ngoài ý muốn. Người soát vé đều là những anh giai chị gái xinh đẹp, trên mặt mỗi người còn dán một cái logo nhỏ của music festival, là chim nhỏ màu vàng, rất moe. Hạ Thần đi sau tôi, kéo kéo, tôi vừa quay đầu, ổng đã bóc sticker, vỗ vào trán tôi, lại tự dán lên mặt mình một cái, bụng của chim nhỏ ở trên má, lúc ổng cười thì sẽ như phình ra, đặc biệt đáng yêu.
Haizz, sao cái người này thích cười thế không biết, không thấy nữ sinh bên cạnh đang lén chụp hình à, thật phiền, hừ.
Đợi chút... Vì sao lại phải dán trên đầu tôi!! Có ai mà dán chim giữa trán chứ!! Chim thần chắc! Bị nhược trí sao!!
Uất ức quá mà.jpg
Đợi đến lúc chúng tôi vào được sân sau, Hạ Thần kín đáo đưa cho tôi một chai nước, thở dài nói: "Nhìn cậu bé nhà thầy đẹp trai thế nào này, em gái nào cũng muốn đến chụp hình chung với nó."
... Ông để tâm chút được không!! Không thấy mấy cổ cứ bắt tôi khom lưng, nhất định phải bày bằng được cái trán ra trước ống kính à!!
Thực là mẹ nó không còn gì để nói.
Hạ Thần rõ ràng đã từng tham gia cái này, mục tiêu hết sức rõ ràng, kéo tôi đến trước sân khấu, lại dựa vào ưu thế chiều cao của tôi mà chen lên. Lúc này trên sân khấu đã có nhóm nhạc hát, không lâu sau thì đến đoạn cao trào của bài hát, hát chính trên sân khấu khàn cả giọng mà rống lên, khán giả bên dưới cũng gào theo đến tan nát cõi lòng, phía trước có mấy anh giai tóc dài đầu xù, lắc lư đầu như ăn thuốc. Hai người chúng tôi cũng bị bầu không khí cuồng nhiệt này cảm hóa, tuy rằng không nghe rõ ca sĩ hát cái gì, thế nhưng cũng gào theo giọng ca chính, mọi người cùng nhau gào thét, rất chi là hài lòng. Trời lạnh như vậy, chỉ một ca khúc mà trên mặt đã bắt đầu chảy mồ hôi.
Phần sau về cơ bản đều là nhạc dân gian, có thán võng nhân sinh, có dài dòng da diết, tuy phong cách của mỗi người một khác, nhưng đều vô cùng chân thành, nhiều lần khiến khán giả cũng rung động theo. Cả quá trình, sự nhiệt tình vẫn chưa hề biến mất, cổ họng hai chúng tôi đều khô khốc, chạy hết nổi rồi, chỉ có thể liều mạng uống nước, có khi ngày hôm sau nói không ra tiếng mất.
Thế nhưng thật sự rất sảng khoái.
Cuối cùng là hợp xướng, kỳ thực từ đầu tới cuối tôi chẳng nhận ra ca sĩ nào, thế nên chỉ có thề mù mờ ngâm nga theo. Hạ Thần lại hát rất rõ ràng, tôi đứng sát bên ổng, cúi đầu muốn nghe giọng người nọ, nghe ổng hòa âm cùng mọi người: "Sẽ có một ngày, ngày đó rồi sẽ đến, chúng ta cùng nhau chạy về gò núi kia, chạy về quê hương của người, vĩnh viễn không quay đầu, mãi mãi tự do..." Nhiều người cùng hát, vậy mà tôi có thể nghe thấy giọng ổng một cách rõ ràng, ôn nhu như vậy, lại hát vui vẻ đến thế. Cuối cùng, người trên đài dưới đài đều khóc bù lu bù loa, Hạ Thần xem ra cũng khá là cảm động, vỗ vỗ vai tôi, lẳng lặng nhìn tôi rồi mỉm cười.
Ầy, mấy người nói xem, sao ông thầy này cười hoài vậy, lại còn cười đến động lòng người, đến chọc người yêu thích như thế.
Lúc Festival kết thúc đã là hơn 10 giờ, chỗ này cách xa trường học, Hạ Thần mời tôi đến ở nhờ nhà ổng một buổi tối, sáng sớm hôm sau sẽ cùng nhau đi tới phòng thực nghiệm. Kỳ thực, tự đáy lòng tôi không mấy tán thành, bởi tôi cảm thấy mình có chút thích Hạ Thần, để bản thân nảy sinh thứ tình cảm này với thầy giáo của mình, trong lòng tôi có chút khó chịu và hổ thẹn. Đặc biệt là khi anh Thần lúc nào cũng chăm sóc tôi, tôi suy nghĩ rất lâu để xem mình nên làm gì.
Có điều, nhìn Hạ Thần cố ý mua bữa ăn khuya cho tôi, còn sang siêu thị gần đó mua đồ rửa mặt, tôi cũng không mở miệng, ngoan ngoãn đi theo ổng về nhà.
Nhà thầy ở trong một tiểu khu khá mới gần bờ sông, nhà không lớn, áng chừng 80 mét vuông, cách bố cục gọn gàng đơn giản, đồ gia dụng bằng gỗ, dưới ánh đèn mang đến cảm giác đặc biệt ấm áp, đồ dùng không quá ngổn ngang, tùy tính lại tự nhiên.
Như cảm giác mà ổng tạo cho người khác.
Có lẽ vì buổi tôi nghe nhạc dân gian có chút thương cảm, lại thêm mệt mỏi, hai chúng tôi yên lặng giải quyết bữa ăn khuya rồi chuẩn bị đi ngủ. Hạ Thần dọn bàn, cho tôi tùy ý chọn quần áo trong đủ để đi rửa ráy. Tôi đi tới phòng ngủ, mở tủ ra nhìn kỹ, nhất thời kinh ngạc.
Trong tủ, treo một nửa đã là đồ của Hollister và Brown Bear Family.(*)
Khả năng mấy người không nhìn ra điểm cần lưu ý, thế nhưng trước đây, tiền bối trong vòng từng phổ cập cho tôi, đây là hai nhãn hiệu rất được gay hoan nghênh, trên thực tế, các đồng gay mà tôi biết cũng đều thích mặc loại này. Hạ Thần có nhiều quần áo của hai hãng này như vậy, thế nhưng cả học kỳ này tôi chưa thấy ổng mặc lần nào, nếu như chỉ là đơn thuần thích nhãn hiệu này, vì sao chưa bao giờ mặc? Hay ổng chỉ mặc vào ngày nghỉ?
Cho dù là loại khả năng nào, tôi đều cảm thấy đáp án có chút kinh sợ, nhưng tôi là một thằng gay nhát cáy, bình thường, hai chúng tôi chưa bao giờ bàn luận trên phương diện này, tôi không biết chút nào về xu hướng tính dục của ổng.
... Chờ chút, nếu như ổng là đồng tính, lại có thái độ cấm kỵ như vậy, thì vì sao lại cho phép tôi tự mình tìm quần áo? Là không để ý sao? Hay là... Muốn thăm dò tôi?
Tôi coi ông là bằng hữu, thế mà ông...
Được rồi, tôi cũng không thực sự chỉ coi ổng là bằng hữu.
Đánh hơi được mùi battle.jpg
Nghĩ vậy, tôi liền chọn một bộ Brown Bear đi rửa ráy, chuẩn bị lát nữa có một hồi tỷ muội nhiệt tình nhận mặt nhau. Có điều, tắm xong đi ra, Hạ Thần nhìn tôi một hồi, không nói gì, cực kỳ bình tĩnh đi vào tắm rửa. Sau đó chúng tôi chúc nhau ngủ ngon, tôi đi phòng cho khách, ổng vào phòng ngủ chính, ngủ.
Ý! Chẳng lẽ tôi nghĩ sai rồi, có khi nào thẳng nam lại thích cái style buông thả mà cute cute này?
Lăn qua lộn lại trên giường nửa ngày, tôi thực sự không ngủ được, liền lấy giấy bút ra, tựa trên đầu giường mà bắt đầu phân tích.
Vấn đề đặt ra: Có nên triển khai thế tiến công hay không?
Bước thứ nhất, để chuẩn bị nhiệm vụ, viết chính tả 100 chữ số đầu tiên của số pi, viết từ 3,1415926, có thể viết rất trôi chảy, chứng tỏ tâm tư thư thái, tính logic cao.
Bước thứ hai, xét về chiều cao, số cơ bụng, tuổi tác, học lực, sự ưa thích, không gian sinh hoạt làm việc nghỉ ngơi, tôi cùng Hạ Thần phát triển rất tốt, lập tức có thể lấy điểm tối đa ten out of ten.
Bước thứ ba, từ 10 chiều không gian ấy, lấy trục cho mỗi chiều, lấy một điểm trên trục dài, lập biểu đồ radar, tính diện tích của hai cá nhân riêng biệt.(**)
Bước thứ tư, phát hiện diện tích Hạ Thần lớn hơn tôi 0,5, điều này chứng tỏ ổng là một con người ưu tú, thế nhưng cái chênh lệch này khá nhỏ, có thể chứng minh hai chúng tôi ở cùng một nấc thang, cực kỳ xứng đôi.
Bước thứ năm, xét về việc lịch sử tình trường của tôi là con số không tròn trĩnh, hơn nữa rất có nghị lực học tập, chưa bao giờ từ bỏ đồ mình yêu thích, như vậy chứng minh tôi là một người kiên trì, thích hợp để bàn chuyện lâu dài. Dù tình yêu thầy trò có tính nguy hiểm cao, thế nhưng có thể qua song phương cố gắng mà hạ thấp mức độ thương tổn, tương đối có khả năng mang lại trải nghiệm hạnh phúc cho đôi bên.
Kết luận: Nên theo đuổi.
Toán học chính là phải có dũng khí đưa ra giả thuyết, sau đó thì cẩn thận tìm chứng cứ.
Sau khi tìm được kết luận, trong lòng tôi vô cùng thoải mái, hẹn giờ báo thức rồi yên tâm đi ngủ.
Hạ quyết tâm liền muốn bắt đầu hành động, sáng hôm sau, sau khi tôi rửa mặt, thừa dịp Hạ Thần còn chưa tỉnh, vào nhà bếp tìm đồ làm bữa sáng, bày ra bản thân rất có tiềm năng làm việc nhà. Quả nhiên, sau khi Hạ Thần rời giường, nhìn thấy bữa sáng tinh xảo kia liền rất vui vẻ, dễ thương đến độ khiến tôi suýt ngã xuống đất.
Tuy rằng chỉ là chứng chiên đơn giản, nhưng mà bày đặt rất có nghệ thuật nha, kinh nghiệm giúp đỡ em gái giờ cũng có đất dụng võ, lúc về sẽ mua son thưởng nó.
Lúc ăn cơm, tôi làm bộ lơ đãng hỏi ổng: "Em thấy anh có rất nhiều quần áo brown bear, anh cũng thích cái này sao, khá trẻ con nhỉ", Hạ Thần ý tứ sâu xa nở nụ cười, cũng không trả lời mà hỏi ngược lại: "Cậu cũng thích phải không? Anh cảm thấy cậu cũng thích hãng này."
Hả? Ủa? Ai chà ~ Quả nhiên là sắp đặt ha ha.
Tôi tiếp tục xuất kích lần hai: "Anh Thần, vậy anh còn đang độc thân sao, em có nhiều đàn chị thích anh lắm luôn, rất hay chạy tới nghe lớp của anh."
Hạ Thần bình tĩnh tiếp chiêu: "Hiện tại anh không có nhu cầu in relationship, anh muốn như CEO Cook của Apple, dùng tri thức và kỹ thuật để thay đổi thế giới, mang tiếng nói ra thế giới."
Cook, mới comeout cách đây hai tháng, ok tôi hiểu rồi.
Thỏa mãn như ý, tiếp tục ăn cơm.
- --
Hal: (*) Tôi cũng không biết cái nhãn hàng thứ hai là gì OTL Search ra Brown- Cony đấy nhưng không biết có phải không nên đành để thế này vậy...
(**) Tiểu Viễn bị mê sảng rồi... tôi cũng không hiểu đấy là cái gì...